"Không có được mãi mãi tồn tại trong tim, che giấu yêu thương cũng vì nhờ cậy hay lo sợ.

Cây hoa hồng, giấc mơ dễ dàng bị vỡ tan, nắm trong tay trôi đi qua khe hở, lại hụt hẫng.... ..."

Đường Tinh hốt hoảng vội vàng nghe điện thoại, thở hổn hển nói một câu.

"... ........Ta."

"Ngươi....người nào a."

"Tô Triệt."

"Tô Triệt?" Đường Tinh không sao hiểu được, trong trí nhớ hình như không quen biết

người này.

"Đường Tinh, cô...chết tiệt, cô gái không có lương tâm, làm sao cô có thể quên mất ta......."

"Đã lâu không gặp, tiểu Tinh."

Đường Tinh không đếm xỉa tới đối phương đang gào thét, lập tức che điện thoại, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Lý Nam Trúc.

Hắn mặc âu phục trắng, cao 1m83, cùng Mạc Tống Tống cao gầy đứng chung một chỗ rất xứng đôi, trong lòng Đường Tinh nhói một cái, bỗng chốc nhớ đến một từ: một đôi bích nhân.

Đường Tinh nhìn mình cả người nhếch nhác, vội vàng cắt điện thoại, sau đó miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng, nói: "Đúng vậy a, đã lâu không gặp, trở nên đẹp trai nha, ha ha."

Cô hoàn toàn vứt đi, vốn muốn được lừng lẫy, nàng dốc hết dũng khí cả đời, trang phục lộng lẫy, cố gắng muốn để cuộc hôn nhân này trở thành một trận hỗn loạn.

Thật ra thì nàng.......Hôm nay tới là để quậy phá.

Đều là tự cho mình là đúng, tát cả chuyện phát sinh hôm nay taij sao đều không thuận lợi như vậy?

Chẳng lẽ ông Trời cũng không hy vọng nàng đi quấy rầy hạnh phúc của người mới sao? Nhưng chính là tên lang tâm cẩu phế cùng ngưới mới gian phu dâm phụ phá hư của cô hết thảy a.

Làm sao cô có thể để bọn họ sống thoải mái? Rõ ràng mình bị tổn thương sâu nhất, nhưng đến cuối cùng ngược lại là cô không chịu buông tay.

Đường Tinh nhớ lạ hai giờ trước, bắt đầu từ lúc kẹt xe trên đường, liền hỏi đồng nghiệp mượn chiếc xe cũ nhỏ thế nhưng cũng không may mắn bị tông vào đuôi xe, mạc dù không có gì đáng ngại nhưng phải đưa đi xưởng bảo trì, làm trễ đến bây giờ, vốn là muốn gọi taxi cũng có thể không trễ nhưng chính là lúc cần thì lại không thấy xuất hiện cái phương tiện giao thông kia.

Làm sao có thể đến hôn lễ đúng giờ, cô dùng hết tâm huyết mới ép mình mua bộ dạ phục đắt giá màu tím nhạt lại không chú ý hình tượng ở trên đường chạy như điên, cũng bởi vì đi trên đường đi qua một chợ bán thức ăn, bộ phận không đáng nói đến làn váy không cẩn thận lây dính thức ăn nhão nát trên đất, trên trên dưới dưới đầy cả người Đường Tinh.

Đang lúc cô rốt cục chạy đến khách sạn, chắc vì chân yếu mà bị vấp thảm đỏ ngay đại sảnh lầu một té trật chân, vì vậy ngã chật vật trên mặt đất, lần nữa đem hình tượng không còn nhiều lắm phá hủy hoàn toàn. Đến lúc cô thật vất vả bò dậy, phát hiện khuỷu tay đầu gối các đối ngón tay đêu rướm máu không có cách nào bước đi thuận lợi, cô dứt khoát vứt bỏ giày cao gót mười phân.

Tóm lại là mọi chuyện không thuận lợi.

Mà bây giờ, ở chỗ này thời khắc cửa đóng lại chuyện cực kỳ xiu xẻo cũng xuất hiện: một thân thảm hại thế này....xách đôi giày cao gót, cả người nhếch nháng chẳng ra sao, thậm chí hương vị món ăn dơ dơ bẩn bẩn đem mùi thơm của nước hoa vùi lấp triệt để, đầu óc hò hét hỗn loạn lại nổ đom đóm mắt bộ dáng thất bại thảm hại như bị thua trận lại bị Lý Nam Trúc cùng Mạc Tống Tống đang xuống lầu đón khách thấy được.

Cho nên mới có đoạn đối thoại sau.

Lúng túng, cùng tình nhân cũ gặp mặt. hơn nữa còn một người phá hỏng quan hệ ban đầu của hai người - người thứ ba.

Đã nhiều năm gặp lại nhau lần nữa, Đường Tinh thật sự không tìm được lý do nào hữu dụng để không phải tiếp tục đứng trì độn nơi này, rất hiển nhiên là đối phương cũng nghĩ như vậy.

Mạc Tống Tống kéo kéo cánh tay Lý Nam Trúc, cố gắng nhỏ ra vài giọt lệ, bĩu môi ủy khuất nói: "Nam Trúc, em đau chân."

Hừ, Đường Tinh cười lạnh, nghĩ thầm cô ả này thật biết giả bộ, nàng chuẩn bị sau khi cưới cũng sống cuộc sống dối trá bằng bộ mặt giả dối này sao?

Bất quá cô vẫn tự nhiên gật đầu: "Nam Trúc, anh đưa Tống Tống đến phòng nghỉ nghỉ ngơi đi, không cần phải chiêu đãi ta đâu."

Đường Tinh dùng xưng hô thân mật gọi, cố ý dùng ngữ điệu mập mờ nói với Lý Nam Trúc, khích lệ bản thân tiếp tục kế ly gián.

Gương mặt Mạc Tống Tống liền biến sắc, vội vàng lôi kéo Lý Nam Trúc rời đi.

Lý Nam Trúc khẽ đẩy Mạc Tống Tống, hơi áy náy hướng Đường Tinh nói:"Ngượng ngùng, Tống Tống hơi mệt, anh đem cô ấy đi nghỉ, nửa giờ sau hôn lễ bắt đầu, em lên trước đi, bàn thứ ba bên trái, Diêm Linh cũng ở chỗ đó. Ngoài ra, em có thể tới anh thật vui vẻ."

Lý Nam Trúc vẫn ôn nhu như vậy dè dặt cẩn thẩn, chưa bao giờ nàng có thể nhìn ra trong lòng hắn rốt cuộc sauy nghĩ cái gì.

Đường Tinh thiên ý cười cười, khổ sở nói: "Nói không chừng mấy phút sau, anh sẽ không vui vẻ nữa."

Không sai, hôm nay cô đến là để quậy phá, cũng không phải là đến xem haii người bọn họ tương thân tương ái.

Đường Tinh thậm chí còn điên cuồng lập ra kế hoạch, đến báo thù một đôi vô lại này.

Trái lại, Lý Nam Trúc trầm mặc lại khiến Đường Tinh thấy khó chịu.

Từ lúc cô bắt gặp bọn họ ở khách sạn bộ dạng chịu không nổi, Lý Nam Trúc không giải thích lời nào hầu như làm cho nàng nổi điên, mà Mạc Tống Tống khóc sướt mướt nghiễm nhiên là con gái nhà lành bị người sỉ nhục.

Mặc dù đó là bốn năm trước, nhưng trong trí nhớ Đường Tinh vĩnh viễn không thể quên giờ phút đó, giống như mọc rễ cắm sâu vào trong đầu.

Tại sao lại không giải thích? Nếu như hắn có giải thích... nói không chừng tất cả đều không phát sinh.

Cho nên Lý Nam Trúc, anh chờ mà hối hận đi.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, cô con gái kế của trùm bất động sản, và được kỳ vọng là đại luatanj sư Quốc tế tương lai, môn đăng hộ đối. Hôn lễ long trọng này đương nhiên hấp dẫn sự chú ý của giới truyền thông, cô - Đường Tinh hôm nay chính là muốn phá hỏng nó, làm một bà điên bị bỏ rơi, lần trước bị lộ mặt trước TV, coi như là có ảnh hưởng cô cũng không quan tâm phải đem hôn lễ này phá hỏng, nếu không khó mà phát tiết được mối hận trong lòng.

Này oan khuất trong lòng cô gái năm năm đã bị hôn lễ này như gậy quấy phân heo đảo lộn tất cả khiến cô bộc phát cơn giận rồi, hôm nay cô sẽ để mọi người biết, cô không phải là người dễ trêu chọc, khi phụ nữ mạnh mẽ đứng lên liền cả vua cũng phải giúp cô cầm cai xẻng. (+.+)

Đường Tinh lên lầu hai, thấy tân khách đã đến rất nhiều, hiện trường hôn lễ được bày trí cực kỳ hoa lệ xa xỉ, là tiệc rượu thường thấy hiên nay nhất, bông bóng được dựng thành cầu vồng ở cửa, tân khách liên tục nối nhau bước vào, Đường Tinh bước qua cảm thấy chua xót phát hiện mình cũng dính cả người hỉ khí.

Bàn rượu ở đây có chừng mười mấy trương, cực kỳ cực kỳ hoa lệ, thấy vậy trong lòng Đường Tinh vừa hâm mộ vừa không cam lòng.

Đường Tinh đưa mắt tìm Diêm Linh, lúc ánh mắt dừng ở bàn thứ ba bên trái, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng đỏ rực của Diêm Linh, tùy tiện căng cổ họng gào thét, cách có chút xa nên cô không thể nghe thấy.

Cô đi đến gần bên cạnh Diêm Linh, phát hiện gương mặt cô ấy đỏ bừng, giống như là uống qua loại rượu mạnh, lại nhìn trên bàn thấy một chai rượu đã được mở ra mà hiện giờ đang được Diêm Linh cầm trên tay.

"Ngươi biết không, chú rể đẹp trai kia, năm đó là cùng học muội của chúng ta yêu đương, rất là quan tâm chiếu cố chúng ta, người tốt a! Chuyện hoàng bằng tường đường duy nhất là đá chị em tốt của chúng ta Đường......"

Đường Tinh biết Diêm Linh uống say có thói quen xấu là nói mê, lúc cô còn muốn lần nữa tuôn ra những lời kinh người trước mặt mọi người vội vàng tiến lên đem miệng xú nha đầu này che lại, "Diêm Linh, ngươi tạm thời ngậm miệng cho ta! Uống không được còn cố uống cái gì a?"

Diêm Linh mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy đối phương ngày hôm qua còn ở trên trang web trao đổi bí mật khuê phòng với mình, cười vui vẻ, giật mình nhảy cao lên. Đưa chai rượu hướng miệng Đường Tinh đổ xuống, Đường Tinh còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã bị từng ngụm rượu trắng làm sặc, còn có một ít chảy vào trong mũi, mùi vị sâu cay này thật khiến người ta chịu thở không được, làm hại nàng liên tục ho khan, nuốt vài ngụm rượu trắng vào trong bụng.

Nàng bực bội đem Diêm Linh đẩy ra, kết quả động tác quá lớn, Diêm Linh giống như không có chút sức lực vừa đẩy liền đổ, làm chai rượu đặt ở cạnh bàn lung lay muốn đổ, Đường Tinh vội vàng đi cứu lại bị vấp vào cái ghế bên cạnh, cả ngươi té nhào xuống thảm hồng cao cấp trên mặt đất, sau đó cô trơ mắt nhìn chai rượu màu sắc diêm dúa lẳng lơ xinh đẹp cao ngạo đựng quốc sản rượu nho bên trong đổ xuống người.

Lần này đem bộ lễ phục đắt tiền phá hỏng hoàn toàn.

Quần chúng ồ lên, nhưng cũng không ai ngăn cản hoặc tiến lên cứu giúp.

Đường Tinh tuyệt vọng nhắm mắt lại, nghĩ: hôm nay không phải ngày hoàng đạo của cô, ra cửa là địa hung.

Cô cảm giác được rượu đổ xuống thêm nữa thêm nữa ở trên y phục cô chảy thành sông nhỏ, giống như màu sắc của máu, bộ dáng giống quỷ này thật con mẹ nó mất mặt, Đường Tinh cảm thấy đầu đau cực kỳ.

"Diem Linh, ngươi lại gây chuyện cho ta, hôm nay ta đã đủ xui xẻo ngươi lại tặng thêm cho ta." Đường Tinh ngã ngồi trên chân mình suy yếu mắng, mà Diêm Linh bị trò khôi hài này làm ngu ngơ há hốc mồm. (Cindy: nói thật những bộ ngôi tình có những xú nữ như DL ta cực kỳ cực kỳ không thích, nhiều bộ ta bỏ không đọc không vì nữ 9 cũng không vì nam 9 mà vì những xú nữ như DL, không biết tại sao lại chọn trúng bộ này nữa. ta có 1 linh cảm không tốt haizzzzzzzzzzzzz)

Tân khách chung quanh nhìn một màn thảm hại của Đường Tinh cảm thấy rất buồn cười, cũng không có người đến giúp, chỉ ở một bên xem náo nhiệt, Đường Tinh khóc không ra nước mắt, lúc này vấp phải cái ghế làm mắt cá chân cô rất đau, nhưng trước mặt mọi người không dám kêu đau, chỉ đành lấy lại khí lực cầm lấy giày cao got chạy trốn vào nhà vệ sinh góc lầu hai.

Thật lâu sau này, Đường Tinh không biết là nếu như ban đầu nàng không bước vào nơi này, kết cục có phải sẽ khác hay không

Đợi đến khi vào toilet khóa cửa một phòng cô mới thở dai thườn thượt, cảm giác như tạm thời được giải thoát. Vài giây sau cô mới nhớ là dưới tình thế khẩn cấp cô đã bỏ quên Diêm Linh ngoài hành lang rồi, vỗ ót mắng mình quá ngốc, làm sao lại làm ra chuyện xấu này khiến cho mọi người chú ý, hỏng kế hoạch a.

Diêm Linh là bạn từ nhỏ của cô, cũng là hàng xóm khi còn bé, hai người từ nhỏ đã thân với nhau. Nhà trẻ, tiểu học, trung học sơ cấp vẫn là cùng lớp, chủ ý đặc biệt nhiều, là một bọn quỷ nha đầu. Lần cướp hôn này chính là chọn lựa đầu tiên.

Vừa bắt đầu Đường Tinh chỉ cho là nhiệm vụ này không khả thi, cũng không nghĩ đem đi áp dụng, hơn nữa thiệp mời hôn lễ này cũng không có đến tay Đường Tinh, cô tại sao lại đi vào chuyện khốn kiếp này?

Nhưng trước hôn lễ một tuần, Mạc Tống Tống tự mình đưa thiếp mời, cử chỉ hành động đặc biệt khiêu khích, mỗi lời mỗi câu đều mang ý châm chọc, hết lần này đến lần khác đâm vào trái tim Đường Tinh, hoàn toàn quên bốn năm trước cô ta đã khóc ở trên giường khách sạn như thế nào.

Đường Tinh luôn luôn thực hiên chủ nghĩa người không phạm ta ta không phạm người, ng thể người trêu chọc ta thì ta cũng phải trêu chọc lại người, nàng cũng không thể nhịn nữa, hết lần này đến lần khác Diêm Linh còn làm vẻ vô tội thêm dầu vô lửa, lửa giận Đường Tinh bốc lên nghĩ muốn tìm nơi trút giận, cô sẽ không tùy tiện làm khó người khác cũng sẽ không cười nhạo người khác, nhưng hiện tại Mạc Tống Tống làm như vậy thật sự đi quá giới hạn, cô không thể nhịn được nữa.

Cho nên cô muốn lật bàn.

Ai.

Không nghĩ tới kết quả lại là như vậy, Rốt cuộc Đường Tinh đã hiểu cái gì gọi là học nghệ chưa thông ra trận chết trước.

bất quá còn chưa than thở xong, đã bị một trận tiếng giày cao gót lộn xộn cắt đứt, sau đó Đường Tinh ngửi thấy một cổ nước hoa nồng đậm gay gắt, dần dần khuếch tán đến trong phòng, mùi hương nồng nặc làm Đường Tinh không khỏi vuốt vuốt cái mũi ngăn xúc động mình muốn hắt xì, thể chất cô là dị ứng với một số nước hoa, hiển nhiên loại nước hoa này không cùng sở thích của nàng.

"Thật hâm mộ Mạc Tống Tống, không nghĩ tới chim sẻ bay lên cành thành phượng hoàng, còn tìm được người năng lực như vậy, nửa đời sau này sẽ vô ưu vô lo, bộ dạng này của chúng ta còn phải dựa vào chính sức lao động nuôi sống mình. Đời người thật không công bằng."

Bản tính phụ nữ chính là thích khua môi múa mép, dường như là bẩm sinh, máu bát quái cùng xương cốt các nàng gắn liền thật chặt, giống như là cả đời trốn không thoát nghiệt chướng.

Bất quá Đường Tinh cũng rất đồng ý với quan điểm này, mặc dù trong giọng nói có vị chua nồng đậm.

Không ăn được nho thì còn nói nho xanh, chính cô cũng là cảm giác này.

"Hừ, hồ ly tinh trời sinh, các cô là không biết quá khứ của cô ta, nếu biết còn có thể hâm mộ như vậy sao?" Tiếng nói bén nhọn của cô gái kia khiến Đường Tinh nhăn mặt, nhưng quả thật cô cũng muốn nghe một chút quá khứ của Mạc Tống Tống là thế nào, cô dựa vào bản năng phái nữ đảm bảo, cô gái kia nhất định sẽ nói, "Thật không, nói cho ta biết, quá khứ cô ta là thê nào?" Sau đó liền bắt đầu phun nước miếng không ngừng. (+>+)

"Thật không? ta cũng không biết, cô nói cho ta nghe một chút."

Được rồi, xác suất không quá cao nhưng dầu sao cũng tám chín phần.

"Cô không biết? Vậy cũng khó trách, loại chuyện mất mặt này người nào sẽ nói ra a." Đường Tinh nghe được tiếng bật lửa cùng mùi khói thuốc, cô gái kia dừng một chút, lại nói tiếp: "Nghe nói, trước kia chú rể cùng bạn gái là cái gì Tinh rất yêu nhau, hai người rất tốt."

Đường Tinh nhướng mày, rất bất mãn đối phương đem nàng thành người qua đường Giáp, trong lòng sửa lại: là Đường Tinh.

"Nhưng Mạc Tống Tống này lẳng lơ đem sức lực tinh thần dán lên Lý Nam Trúc, cũng không quan tâm người ta đã sớm có bạn gái, còn mượn rượu giả say để người ta đủa nàng vào khách sạn, Lý Nam Trúc là mắc bẫy rồi, lại bị bạn gái Lý Nam Trúc phát hiện, thì còn thế nào nữa? Dĩ nhiên là chia tay chứ sao." Cô gái kia dừng trong chốc lát, làm ra vẻ huyền bí ho khan một cái: "Cô cũng không biết đi? Đây là giả, căn bản không có chuyện gì! Cô ta cho Lý Nam Trúc uống thuốc ngủ, đem y phục Lý Nam Trúc lột sạch, chờ cô gái kia cùng bạn tới bắt kẻ thông dâm!"

"A? Thật hay giả?...Làm sao lại như vậy?"

"Ta còn chưa nói xong đâu, tuyệt hơn chính là lần này kết hôn....cô cho rằng Lý Nam Trúc là kẻ ngốc a, giả màng thai lừa gạt đòi cưới, nếu không một người đàn ông vẫn chưa phát triển năng lực, tuổi trẻ như vậy lại dùng hôn nhân giam giữ mình à? Ngay cả ta chắc chắn cũng bị nghẹn chết mà, lại đem nửa đời sau của mình cho kẻ lừa gạt."

Trong nháy mắt Đường Tinh liền sững sờ, không biết nên phản ứng thế nào mới coi là bình thường, nàng nghe được dây thần kinh nào đó của mình phăng một cái bị cắt đứt, theo chân tướng này hai cô gái một xướng một họa, "U, nguyên lai là như vậy a, quả nhiên là biết người biết mặt không biết lòng." Cùng với "Vậy cô còn hâm mộ không? Cô ta ở bữa tiệc độc thân lần trước uống rượu say nói tất cả, lúc ấy đâu chỉ có một mình ta, ta còn không biết nên làm bộ biết hay không biết, cô nói thật là chuyện vớ vẩn gì a." Ngữ điệu có chút hả hê, Đường Tinh cảm giác thế giới tinh thần bị sụp đổ rồi.

Cho nên, tất cả đều là âm mưu?

Đúng la Mạc Tống Tống sắp xếp một lời nói dối hoàn mỹ đem cô và Lý Nam Trúc ly gián sao?

Vậy bọn họ cùng bốn năm của mỗi người đến tột cùng là cái gì đây. Là số mệnh cười nhạo nàng không tin tưởng hay là Lý Nam Trúc trầm mặc không nói?

Đường Tinh quả thật là có nhiều vấn đề muốn hỏi, lại cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bây giờ bọn họ muốn kết hôn.

Bọn họ sẽ kết hôn.

Có một âm thanh trong lòng nàng không ngừng lôi kéo bước chận nặng nề của cô, bỗng nhiên Đường Tinh không có cách nào hô hấp.

Cô nhớ đến cuộc điện thoại xa lạ ở đại sảnh, liền từ trong túi lấy di động ra, không nghĩ đến tay không khống chế được run rẩy, còn chưa kịp thấy rõ điện thoại nó liền ở dưới mí mắt nàng rơi vào bồn cầu, trực tiếp tiến vào trong động đen kia, lần nữa cứu vãn không được.

Tiếp theo một khúc nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, dội vào tai Đường Tinh. Chú rể cùng cô dâu sẽ phải trao đổi tín vật trở thành vợ chồng gắn bó với nhau cả đời, giờ phút này đầu óc nàng thành một đoàn tương hồ.

Đường Tinh rốt cuộc cảm thấy hối hận chưa từng có, cái loại cảm giác đáng sợ này xông tới nhanh lạ lùng.

Trong đầu nàng có một xúc động, chính là muốn dùng tất cả sức lực mình đi ngăn cản trò khôi hài này tiếp tục phát sinh, không thể để hiểu lầm của mình và Lý Nam Trúc tiếp tục, làm cho Mạc Tống Tống hối hận.

Nhưng là, cô không mở của được.