Một trận gió luồn qua cửa sổ thổi vào bên trong phòng, Nhiễm Chính nhanh chóng xem tờ giấy kẹp trong sách, biết được Phù Yến Yến muốn mời Phù Niệm Niệm đi về đông lâu gặp nhau, lúc này mới đem tờ giấy đặt trên đèn đốt thành tro.

Phù Niệm Niệm có ba người tỷ tỷ, Phù Diên Diên, Phù Oanh Oanh, Phù Yến Yến, không có ai là người tốt. Còn Phù Yến Yến đến tột cùng có mấy phần bản lĩnh, khi hai nhà còn chưa có kết duyên tần tấn Nhiễm Chính đã biết.

Trong lòng của hắn là rất chán ghét đích nữ Phù gia này, chỉ là xưa nay trên mặt chưa từng biểu hiện mà thôi. Bây giờ Phù Yến Yến muốn hẹn Phù Niệm Niệm gặp mặt, sự tình dị thường ắt có ẩn tình.

Nhưng hắn cũng biết Phù Niệm Niệm không nhát gan, sợ phiền phức như vẻ ngoài nàng biểu hiện, nàng tuy chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, nhưng luôn luôn trấn định, chỉ mới gả vào Nhiễm phủ mấy ngày ngắn ngủi, nhưng Nhiễm Chính liền có thể nhìn ra nàng làm việc rất thận trọng từng bước có tính toán trước.

Bằng vào khả năng của Phù Niệm Niệm không có khả năng không nhìn thấu ý đồ của Phù Yến Yến, tự nhiên cũng sẽ không đi đến nơi hẹn.

Nhiễm Chính lật ra một trang sách, Phù Niệm Niệm bên kia đi tìm Oánh Nương liền trở về.

Cảnh tượng trong phòng vẫn giống thường ngày, Nhiễm Chính giương mắt nhẹ nhàng thoáng nhìn.

"Giờ này muộn quá rồi, sợ sẽ làm phiền Oánh Nương nghỉ ngơi." Phù Niệm Niệm để Bạch Trà cất kỹ điểm tâm, lại dặn dò nàng đưa Nhuyễn Nguyễn đi ngủ.

Nàng thuần thục giúp Nhiễm Chính thêm dầu vào đèn, lại đắp kín chụp đèn.

Nhiễm Chính cũng dứt khoát đem sách đặt lên trên bàn, ánh mắt rơi trên người Phù Niệm Niệm hơn nửa ngày, mới chậm rãi nói: "Về sau không nên đi gặp Oánh Nương nhiều, nàng tính tình quái gở, mẫn cảm đến cực điểm, ngươi thường đi tìm nàng ngược lại sẽ khiến cho nàng chán ghét."

Phù Niệm Niệm ngẩn người, trong lòng vốn còn muốn tìm hiểu về thanh âm kỳ quái kia, trước mắt cũng chỉ đành đè xuống.

"Tam thẩm nói hôm nay nhị phòng cùng tứ phòng tới?"

"Không phải chuyện lớn gì." Phù Niệm Niệm nhếch miệng, "Chỉ là những mâu thuẫn nhỏ của nữ quyến, không có gì đáng ngại."

Phù Niệm Niệm mặc dù không có nói rõ, Nhiễm Chính cũng biết nàng hôm nay che chở Oánh Nương tránh đi một trận tranh chấp, hắn hướng về phía Phù Niệm Niệm ngoắc ngoắc khóe môi, "Niệm Niệm, không cần chuyện gì cũng giấu ta, ta đã nói, ta sẽ giúp ngươi, huống chi, ngươi không gạt được ta."

Phù Niệm Niệm nghe lời này đã cảm thấy chột dạ, nàng cúi đầu xuống bước từng bước nhỏ đi đến bên người Nhiễm Chính, nhẹ nhàng giúp Nhiễm Chính bóp vai. Ngay sau đó lại ra vẻ nũng nịu đối Nhiễm Chính sẵng giọng: "Thiếu phó một ngày trăm công ngàn việc, Niệm Niệm không muốn đem những chuyện nhỏ nhặt này làm phiền ngài. Niệm Niệm muốn giúp ngài phân ưu, những chuyện này, sớm muộn cũng nên học làm."

Nàng khom người xuống, hơi thở nhẹ nhàng phả vào gáy Nhiễm Chính. Nhiễm Chính vừa tắm rửa qua, sợi tóc trên thái dương còn chưa hoàn toàn khô, Phù Niệm Niệm xích lại gần mới nhìn thấy mấy sợi tóc còn mềm nhuyễn dán sau tai hắn, trong thoáng chốc khiến người ta liên tưởng đến hình tượng sương trắng mờ mịt.

Nàng nhất thời đỏ mặt vì tưởng tượng của mình, nhất thời cũng không biết mình có nên hay không lui về sau một chút. Mà giờ phút này hương đào và cỏ xanh quen thuộc quanh quẩn ở chung quanh, Nhiễm Chính nghiêng mặt qua, liền nhìn thấy khuôn mặt Phù Niệm Niệm gần trong gang tấc. Đôi má hồng hây hây, đôi môi đỏ thắm, đẹp không gì sánh được.

Nàng định thần lại, cười nhẹ nói: "Niệm niệm không phải cố ý giấu diếm, còn xin thiếu phó chớ trách."

Lúc nói những lời này, lông mày Phù Niệm Niệm hơi nhăn lại, trên mặt mang mấy phần ủy khuất, giống như là Nhiễm Chính oan uổng nàng. Thế nhưng là ngay cả khi nàng ủy khuất cũng là động lòng người, ai gặp cũng sẽ không nhẫn tâm trách cứ.

"Trong lòng Niệm Niệm luôn xem thiếu phó như người thân của mình."

Nhiễm Chính tự nhiên cười một tiếng, trong hai mắt nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, hắn chỉ là sờ lên đầu Phù Niệm Niệm, ngữ khí vẫn giống thường ngày, "Sớm đi ngủ đi, ngày mai ta còn phải lên triều sớm."

Mặt Phù Niệm Niệm cũng lập tức tươi lên như mây đen gặp trăng sáng, mặt mày khẽ cong, "Niệm Niệm giúp ngài thay quần áo."

Nhiễm Chính cũng không nói gì, để Phù Niệm Niệm bưng tới nước lau mặt rửa tay, lại an an ổn ổn để Phù Niệm Niệm cởi sạch áo ngủ bên ngoài thay đổi. Nhiễm Chính định ngủ trên ghế, nhưng Phù Niệm Niệm nói hắn đã liên tiếp mấy ngày không nghỉ ngơi trên giường, vì vậy hắn chỉ đành ngủ trên giường, còn nàng nằm trên trường kỉ.

Đèn tắt, trong phòng liền im lặng.

Nhiễm Chính hai mắt nhắm nghiền, nhưng cũng chưa có ngủ. Rèm bên kia bỗng nhiên truyền đến thanh âm yếu ớt của Phù Niệm Niệm, tiếng nói tựa như tiếng muỗi kêu, nhưng Nhiễm Chính vẫn có thể nghe được.

Nàng nói: "Thiếu phó, ngài có thể hay không ôm Niệm Niệm một cái?"

"Ngài có thích Niệm Niệm không? Cho dù chỉ là một chút xíu?"

Sau đó, thanh âm liền biến mất.

Nhiễm Chính nằm ở trên giường khóe miệng cười lạnh, chuyện hoang đường cũng tốt, giả vờ cũng được, Nhiễm Chính cảm thấy Phù Niệm Niệm này cùng với người mình biết lúc trước dường như không giống nhau lắm.

Phù Niệm Niệm đợi Tô Huyên bảy năm, bây giờ lại dứt khoát đánh gãy chút tình cảm này, nàng tuyệt không phải là tiểu cô nương đã từng đơn thuần trước đây.

Bây giờ Phù Niệm Niệm không có ngừng thử trêu chọc mình từng chút một, thủ đoạn mặc dù hơi có vẻ non nớt, nhưng Nhiễm Chính biết, liền coi như là sói con không thể gây tổn thương cho người, cũng chỉ có mọc ra răng nanh cùng móng vuốt vào cái ngày đó.

Thế nhưng Phù Niệm Niệm đến tột cùng muốn làm gì, Nhiễm Chính suy nghĩ có chút không rõ. Hắn không rõ tại sao Phù Niệm Niệm đối với Nhiễm Chính là khuôn mặt tươi cười lấy lòng, cũng không hiểu nàng vì sao lại bỗng dưng tràn ngập hận ý đối với Tô Huyên.

Hắn sợ Phù Niệm Niệm gặp chuyện gì nguy hiểm, cũng sợ nàng sẽ trở nên giống mấy người Phù gia kia, dối trá gian trá, tham mộ danh lợi.

Trên giường đã truyền đến tiếng hít thở đều đều của Phù Niệm Niệm, Nhiễm Chính thả người xuống giường, ở bên giường chăm chú nhìn nửa ngày.

Phù Niệm Niệm ngủ dung nhan an ổn, giống như vẻ biết điều mà nàng lưu lại trong ấn tượng của người khác. Ngoài cửa sổ ánh trăng lẳng lặng chiếu vào trên mặt nàng, giống như phủ một tầng sương trắng lấp lánh.

Mặt không tròn như khi còn bé, nhưng nhìn vẫn khiến người ta muốn xoa bóp. Nhiễm Chính không tự chủ được vươn tay ra, thế nhưng là cứ bóp như thế, nàng liền sẽ tỉnh a? Tay Nhiễm Chính buông xuống, ngược lại đem nàng chặn ngang ôm lấy, một đường ôm nàng đặt lên giường.

Trâm cài trước khi ngủ lấy ra xem "Lạch cạch" một tiếng rơi trên giường.

Nhiễm Chính nhẹ nhàng cầm lấy, Phù Niệm Niệm cũng không tỉnh lại, hắn không khỏi cẩn thận đánh giá cái trâm này. Đồ vật này thực sự không được chế tác tinh xảo, nói là trâm cài, cũng bất quá là mạ vàng bao đồng mà thôi, trâm cài đầu thô thô khắc hình hạc, khảm một viên ngọc xanh lớn làm con ngươi. Bất quá hắn nhớ mang máng Phù Niệm Niệm mang theo cũng rất tương xứng, loại đồ trang sức này không cách nào giọng khách át giọng chủ, liền khiến nàng càng có vẻ xinh đẹp đáng yêu.

Nhiễm Chính đem đồ vật cất cẩn thận, lại lườm Phù Niệm Niệm một chút.

Hắn mơ hồ cảm thấy Phù Niệm Niệm cũng không có khả năng đơn thuần là cần hắn che gió che mưa, ngược lại là hắn đã đánh giá thấp Phù Niệm Niệm trước mắt.

Nhiễm Chính cảm thấy mình càng muốn làm rõ ý đồ Phù Niệm Niệm, mà hành động của Phù Niệm Niệm trước mắt, thật sự là khiến hắn bất đắc dĩ, nhưng cũng tự nhiên khiến cho Nhiễm Chính muốn xem tiểu cô nương này chơi đùa như thế nào.

Kỳ thật cũng không phải không thích, nhưng Nhiễm Chính biết, đây không phải kiểu mà Phù Niệm Niệm thích. Đứng ở bên giường hắn mỉm cười như nghĩ tới cái gì đó, lập tức một mình rời phòng đi.

- - -- -- --

Phù Niệm Niệm chỉ nhớ rõ mình giả bộ như nói chuyện hoang đường, hỏi Nhiễm Chính có thích mình hay không, thế nhưng Nhiễm Chính một mực không có trả lời. Nàng đợi rất lâu rất lâu, không biết lúc nào liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đợi cho lần nữa tỉnh lại, nàng mới phát hiện mình nằm ở trên giường, Nhiễm Chính sớm đã rời đi vào triều. Tối hôm qua thái độ Nhiễm Chính không lạnh không nhạt, cũng không biết trò vặt của mình đến tột cùng có hiệu quả hay không. Phù Niệm Niệm bĩu môi, mới chậm rãi từ trên giường đứng lên.

Phù Yến Yến muốn gặp nàng, chuyện này xác thực rất kỳ quái. Phù Niệm Niệm cơ hồ có thể đoán được Phù Yến Yến không có ý tốt gì, chí ít cũng là muốn ngay trước mặt người khác nhục nhã nàng, nhưng Nhiễm Chính giúp nàng lấy lễ hỏi của Phù Yến Yến, nàng nếu là không chịu thua thiệt một lần, bên phía Phù phu nhân các nàng chắc chắn sẽ không buông tha mình.

Ngoài sáng bị thua thiệt dù sao cũng tốt hơn là bị thua thiệt ngầm, nghĩ đến thời điểm đó, Phù Niệm Niệm liền cảm giác coi như kiên trì cũng không đi không được.

Cứ như vậy, nàng tắm sơ qua rồi mang theo Bạch Trà ra cửa.

Phù Yến Yến ở Đông lâu bao hết cả gian ở giữa phía sau núi, nhã gian này là một phòng nhỏ ở trong rừng trúc, hoàn cảnh thanh u, không có người quấy rầy, giá cả tự nhiên cũng không rẻ. Ở loại địa phương này ầm ĩ thậm chí là động thủ, cũng không sợ có người khác nghe được, cũng miễn cho bị người trong phủ nhìn thấy. Phù Yến Yến nhất định đã chuẩn bị đầy đủ mới chọn nơi này, nếu là muốn nói về chuyện của Chu Ninh Trạo, nàng tuyệt đối không chột dạ, càng không muốn tùy ý để Phù Yến Yến giội nước bẩn cho mình.

Mới vừa đến, Bạch Trà liền bị tỳ nữ Phù Yến Yến ngăn ở ngoài cửa, Bạch Trà còn muốn nói điều gì, Phù Yến Yến liền trừng mắt nàng: "Đây là việc riêng của tỷ muội chúng ta, ngươi một cái hạ nhân muốn xen vào làm gì?"

Thấy mấy hạ nhân Phù Yến Yến mang tới đều cùng Bạch Trà đứng chung một chỗ không vào cửa, Phù Niệm Niệm cũng chỉ đành đồng ý không cho Bạch Trà vào cùng với nàng.

Phù Niệm Niệm vốn cho rằng Phù Yến Yến sẽ làm mọi người nhục nhã nàng, nhưng mà đóng cửa lại trong phòng nhỏ tựa hồ chỉ có hai người bọn họ, cái này lại khiến nàng hoài nghi Phù Yến Yến chính là muốn đánh nàng một trận, nhưng Phù Yến Yến cả người lộ vẻ rất bình tĩnh, sự tình lập tức khiến nàng có chút suy nghĩ không thấu.

"Ta muốn gả cho biểu ca." Phù Yến Yến ở trên cao nhìn xuống nói, "Coi như ngươi có thể bò lên giường Nhiễm Chính thì thế nào? Ta là Dĩnh Vương phi tương lai."

"Chúc mừng Tam tỷ." Phù Niệm Niệm mặt không biểu tình, ngữ khí nghe không ra là thái độ gì.

Nơi này chỉ có hai người bọn họ, không phải ai đúng ai sai là có thể nói rõ, coi như muốn gặp dịp thì chơi, nơi này cũng không phải trường hợp tốt nhất.

"Chúc mừng ta? Ngươi hẳn nên dâng trà cho ta." Phù Yến Yến ngồi thẳng xuống, nghiêng mắt nhìn Phù Niệm Niệm.

Nàng chính là muốn giày vò Phù Niệm Niệm, dựa vào cái gì Phù Niệm Niệm lớn lên so với nàng đẹp mắt hơn, dựa vào cái gì Chu Ninh Trạo liền thường đi tìm Phù Niệm Niệm, dựa vào cái gì Nhiễm Chính liền nguyện ý tiếp nhận một cái thứ nữ hèn mọn làm phu nhân?

Phù Yến Yến ghen ghét, nàng không cam tâm.

Phù Niệm Niệm bưng bát trà đưa tới trước mặt Phù Yến Yến, "Chúc mừng Tam tỷ."

Vẫn như cũ nghe không ra là thái độ gì.

"Quỳ xuống." Phù Yến Yến liếc nhìn nàng, giống một con Khổng Tước kiêu ngạo.

"Tam tỷ, chớ khinh người quá đáng."

Ở trong trí nhớ Phù Yến Yến, Phù Niệm Niệm chưa từng có lá gan chống đối nàng, thế nhưng là lúc trước thời điểm lại mặt nàng đã ngăn cản mình một lần, hôm nay lại còn dám mở miệng cự tuyệt.

"Khinh người quá đáng?" Phù Yến Yến cười lạnh, "Nhị tỷ đã nói, Nhiễm Chính căn bản cũng không thích ngươi, hắn sớm muộn cũng sẽ bỏ ngươi. Ngươi không phải còn muốn vào Dĩnh vương phủ sao? Quỳ xuống dâng trà chẳng lẽ không phải là chuyện sớm muộn?"

"Nếu như tỷ tỷ gọi ta đến chính là vì như vậy, chuyện đó vô luận tỷ tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, ta đối với thế tử không có chút ý nghĩ nào xấu. Coi như thiếu phó ngày sau bỏ vợ, thiên hạ rộng lớn, bốn biển là nhà, ta chưa từng có ý nghĩ tiến vào lồng chim Dĩnh vương phủ." Phù Niệm Niệm dứt lời, quay người liền muốn rời đi.

Ai ngờ phía sau rèm còn trốn bốn tỳ nữ, các nàng bỗng nhiên xông tới gắt gao đem Phù Niệm Niệm bắt lấy.

"Cột, trói kỹ người lại các ngươi liền tranh thủ thời gian hồi phủ đi, một người cũng không cho phép giữ lại." Phù Yến Yến liền vội vàng đứng lên gào to, hành động này của nàng tựa hồ đã tính kĩ từ lâu.

Phù Niệm Niệm muốn gọi Bạch Trà, lại thấy ngoài phòng không hề vang lên tiếng động nào, thấy nhóm tỳ nữ nhao nhao rời đi, nàng nhíu mày, bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

"Nàng sớm đã bị người bắt đi, tất nhiên là nghe không được." Phù Yến Yến lắc đầu, "Ngươi nói ngươi làm sao khiến cho người ta ghét như thế a? Trong phủ nếu là không có ngươi vậy thì tốt biết bao?"

"Ngươi muốn giết ta?" Phù Niệm Niệm tiếng nói còn chưa có dứt, liền bị Phù Yến Yến hung hăng đá một cước.

Cái này không giống chuyện mà Phù Yến Yến có thể làm, từ trước đến nay mọi chuyện Phù Yến Yến làm là cậy mạnh bất chấp hậu quả, làm sao lại bỗng nhiên làm làm ra loại chuyện an bài chặt chẽ ân cần chu đáo như thế này? Phù Niệm Niệm cảm thấy đại khái mọi chuyện bị mình nghĩ quá mức đơn giản, nàng hiện tại nhất định phải mau mau rời khỏi nơi này. Răng nàng hung hăng cắn ở môi bên dưới, trong miệng thoáng ra một tia ngai ngái. Phù Niệm Niệm lặng lẽ sờ đến tiểu chủy thủ bên hông, thừa dịp Phù Yến Yến không chú ý, lấy thanh đao mài đi mài lại trên dây mấy lần.

Dây thừng đã nới lỏng, cây đao này rất sắc bén.

Phù Yến Yến lúc này mới ngồi xổm người xuống chậm rãi dò xét, Phù Niệm Niệm trên đất cuộn lại cùng một chỗ, phảng phất rất đau đớn.

"Ngươi.." Nàng chần chờ một chút, trong đầu bỗng nhiên liền hiện ra lời Phù Diên Diên.

Trí tuệ cùng nhẫn tâm, dù sao cũng đều phải có.

Nàng biết Phù Oanh Oanh xem thường mình, ngay cả mẫu thân cũng nói mình không bằng Phù Oanh Oanh, nàng liền muốn chứng minh cho các nàng nhìn, mình không kém một chút nào.

"Ngươi liền ngoan ngoãn chờ ở đây đi." Phù Yến Yến cười lạnh, "Đừng cho là ta không có cách bắt ngươi, chờ một chút liền sẽ có người tới yêu thương ngươi, để ta nhìn xem đến lúc đó biểu ca cùng Nhiễm Chính còn có thể coi trọng ngươi không."

Phù Yến Yến nở nụ cười như ác quỷ, cửa phòng bỗng nhiên bị một người đá một cái bay ra ngoài. Ánh sáng ngoài phòng chiếu vào, Phù Niệm Niệm vô thức nhìn đến, chỉ mơ hồ nhìn thấy một người đứng ở cửa.

Nguy cơ đã tới gần.

Phù Niệm Niệm nắm lấy chủy thủ, không chút do dự hướng người kia đâm tới.