Khi Ninh Quân Hạo bước vào trong nhà hàng, nhanh chóng thấy được Hoa Ngữ Nông đang ngồi gần cửa sổ, nhàn nhã hưởng thụ mỹ thực trước mặt mình.

Lúc này tâm trạng của Hoa Ngữ Nông đang vô cùng tốt, cô uống rượu nho ngọt lành bản địa của nước Pháp, nghe những giai điệu âm nhạc động lòng người, thưởng thức cảnh đêm Paris tuyệt đẹp, ăn những món Pháp chính cống. Khi cô đang lơ đãng quay đầu nhìn quanh, chợt thấy đám người Ninh Quân Hạo đang đi về phía mình, trên mặt liền nở một nụ cười sáng lạn, hướng bọn họ nhẹ nhàng phất phất tay.

Ninh Quân Hạo nhanh chóng đi tới trước mặt Hoa Ngữ Nông, Hoa Ngữ Nông đang chuẩn bị hỏi bọn họ định ăn món gì, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị anh bắt lấy cổ tay, lôi cả người đi ra bên ngoài nhà ăn.

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Hoa Ngữ Nông bị Ninh Quân Hạo kéo đi không rõ lý do khiến cô có chút khó hiểu, vừa vội vã bước về phía trước theo anh, vừa kỳ quặc hỏi.

Ninh Quân Hạo không nói lời nào, chỉ dùng sức lôi cô ra bên ngoài. Trần Nhược Hồng đứng sau thấy thế, định bụng nhấc chân đi theo, lại bị Lâm Tuấn Hiền giữ chặt: “Lúc này tổng tài nhất định không muốn có người quấy rầy mình đâu, tôi dám cam đoan như thế đấy.”

Trần Nhược Hồng vừa nghe anh ta nói vậy liền không kiên trì đi theo sau nữa, chỉ hơi nhíu mày, khinh bỉ liếc mắt nhìn Lâm Tuấn Hiền một cái rồi xoay người đi về phía ăn ngồi xuống một chỗ.

Ninh Quân Hạo lôi kéo Hoa Ngữ Nông vào thang máy, ấn số tầng mình ở, cửa thang máy vừa khép lại, trong không gian bị khóa kín này, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Rốt cuộc là sao vậy? Vì sao anh không nói lời nào thế?” Hoa Ngữ Nông có thể cảm giác được tính tình Ninh Quân Hạo lúc này nóng nảy đến mức nào, chẳng qua cô thật sự không rõ là ai đã khiến cho anh tức giận đến vậy.

Thang máy đi lên như gió, nhanh chóng dừng lại ở tầng hai mươi, khoảng thời gian đó, Ninh Quân Hạo từ đầu đến cuối không nói một lời, thẳng đến khi vào phòng, anh đẩy cô xuống sô pha, khiến cô ngã ngồi trên ghế, lúc này anh mới khom người, hai tay chống lên ghế salon, đem thân thể nhỏ bé của cô vây trong cánh tay của mình, cúi đầu nhìn xuống, trầm giọng hỏi: “Vì sao không ở yên trong phòng chờ anh trở lại?”

“A… thế nên anh mới tức giận sao?” Hoa Ngữ Nông có vẻ đã hiểu được lí do bốc lửa của anh rồi, nhưng cô vẫn không rõ, vì sao anh phải tức giận như vậy.

“Trả lời vấn đề của anh.” Hai mắt anh chăm chú nhìn vào cô, ép hỏi.

“Bởi vì em đã đói bụng, lại không biết khi nào các anh mới trở về, cho nên tự mình đi xuống dưới ăn một chút gì đó, không phải em đã để lại một tờ giấy ọi người rồi sao? Chẳng lẽ mọi người không nhìn thấy? Nhưng mà nếu như mọi người không nhìn thấy, làm sao biết đường đến nhà ăn tìm em chứ?” Hoa Ngữ Nông chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt vô tội đáp lại anh.

“Tờ giấy? Ở nơi nào?” Ninh Quân Hạo híp nửa con mắt, kỳ quặc hỏi.

“Để ở đó…” Hoa Ngữ Nông không chút suy nghĩ liền chỉ về phía chiếc bàn phía sau Ninh Quân Hạo, nhưng khi cô phát hiện ở trên bàn ngoại trừ chiếc bút cô đặt lên tờ giấy thì không còn gì cả, lập tức nghi hoặc nhìn Ninh Quân Hạo nói: “A…Tại sao lại không có ở đây?”

“Hoa Ngữ Nông, em nghe rõ cho anh, nơi này là nước Pháp, không phải thành phố Y, vốn tiếng Pháp đến gọi cơm còn không được của em ở đây không có chút tác dụng nào hết, nếu sau này em cứ tiếp tục chạy loạn như vậy, nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ không ai có thể chịu trách nhiệm được hết, hiểu chưa?” Vẻ mặt của anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô, có vài phần cảnh cáo nói.