Chương 152

Sáng sớm hôm sau, sau khi Nguyễn Khánh Linh dậy tắm rửa, cô thay một bộ quần áo nỉ, sau đó xuống tầng thì thấy Phạm Nhật Minh đang nhàn nhã chờ đợi ở dưới tầng.

Lần đầu tiên nhìn thấy Phạm Nhật Minh mặc áo nỉ, cô hơi bất ngờ … trông anh vừa giản dị vừa đẹp trai.

Nguyễn Khánh Linh không hiểu sao lại nhớ tới nụ hôn khiến cô đỏ mặt và tim đập nhanh đêm qua, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác.

Thấy cô đi xuống, Phạm Nhật Minh vẫn rất bình tĩnh: “Xuống rồi à.”

“Ừ.”

Nguyễn Khánh Linh chỉ đáp lại qua loa, sau khi xuống tầng cô cũng không hề nhìn anh mà xoay người đi vào phòng bếp.

Phạm Nhật Minh thấy vậy thì nghĩ rằng cô còn xấu hổ vì việc xảy ra đêm qua, không khỏi cong cong khóe môi.

Khi cô cầm một túi thức ăn cho mèo trong phòng bếp đi ra, anh thắc mắc: “Em định cầm theo đồ ăn cho mèo đi chạy bộ à?”

Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Đúng vậy, cái này là cho Đen còn cái này cho Trắng.”

Nghe thấy hai cái tên đó, môi Phạm Nhật Minh liền cứng lại.

Phạm Nhật Minh cảm thấy Nguyễn Khánh Linh còn quan tâm đến mèo hơn là quan tâm đến anh.

Gần đây cô lại bận viết bản thảo, nên cũng không nấu cơm nữa, mặc dù có người giúp việc nhưng cảm giác rất khác nhau, Phạm Nhật Minh cảm thấy không hài lòng lắm, cảm thấy gần đây mình hoàn toàn bị Nguyễn Khánh Linh bỏ quên.

“Mang đồ ăn cho mèo à?”

Phạm Nhật Minh nhìn cô, vẻ mặt không rõ đang nghĩ gì.

Nguyễn Khánh Linh gật đầu: “Ừ.”

Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ liếc nhìn anh, trong lòng tự hỏi, tại sao anh phải lặp lại những gì cô vừa nói?

Ngay sau đó, Phạm Nhật Minh nói: “Khi nào tôi về thì làm bánh bao chiên cho tôi.” Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Nguyễn Khánh Linh, anh nói thêm: “Món mà em làm vào ngày đầu tiên chúng ta kết hôn ấy.”

Nghe vậy, Nguyễn Khánh Linh không khỏi bật cười, cô không ngờ Phạm Nhật Minh lại như vậy … giống như một đứa trẻ tranh giành quyền lợi, không, anh đang ghen với hai con mèo.

“Được rồi, khi nào về em sẽ làm cho anh.”

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, vẻ mặt của Phạm Nhật Minh mới dịu đi, anh lấy thức ăn cho mèo từ tay cô và đi ra ngoài với cô.

Trên đường chạy, quả nhiên anh đã gặp Lê Tuấn, anh ta vẫn chờ cô trên đoạn đường mà cô chạy qua như mọi khi.

Tuy nhiên, lần này anh ta không chỉ nhìn thấy Nguyễn Khánh Linh, mà còn nhìn thấy một người đàn ông cao to chạy cùng cô.

“Trùng hợp nhỉ?”

Lê Tuấn nhìn họ và chủ động chào hỏi.

Phạm Nhật Minh ban đầu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta, nhưng khi anh quay đầu lại nhìn Nguyễn Khánh Linh và thấy người phụ nữ đang tránh ánh mắt của mình, anh lập tức hiểu vì sao cô rủ anh ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Anh vẫn rất bình tĩnh, lịch sự chào hỏi Lê Tuấn, sau đó, Lê Tuấn lại liếc nhìn Nguyễn Khánh Linh, rồi quay người chạy về hướng ngược lại.