Chương 163

Đó là lý do tại sao Nhật Minh thích cô, vì cô còn trẻ, trong sáng, ngây thơ.

Nhưng, rõ ràng những thứ này thuộc về cô ta!

Trái tim Hà Thanh đau như bị xé toạc, cô ta tuyệt vọng không cam lòng, có khoảnh khắc nào đó, cô ta chỉ muốn chết đi cho xong.

Chỉ cần gả vào nhà họ Phạm, thì mười bảy tỷ rưỡi có là gì?

Vị trí cô chủ nhà họ Phạm đáng lẽ phải là của cô ta, bây giờ, người có khuôn mặt ngây thơ lẽ ra cũng là cô ta, chứ không phải Nguyễn Khánh Linh kia!

Nhưng mà, Hà Thanh dù có tức giận đến đâu, cô ta cũng không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra, bây giờ cô ta chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.

Cuối cùng cũng tan sở, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho ông chủ Vương.

Rõ ràng, người đàn ông kia rất hào hứng khi cô ta chủ động gọi.

“Ông chủ Vương, tối nay ông có rảnh không?”

Giọng nói Hà Thanh rất ngọt ngào, nhưng sắc mặt lạnh như băng.

“Đương nhiên là có!” Giọng nam đầu dây bên kia nghe rất dung tục: “Sao vậy? Cục cưng của tôi nhớ tôi rồi à?

Hà Thanh chịu đựng cơn buồn nôn, nói với vẻ nũng nịu: “Ông chủ Vương, ông nói gì vậy, gần đây tôi bận việc không có thời gian liên lạc với ông … Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ đến ông… ”

“Ha ha ha.” Ông chủ  Vương nghe xong thì cười vui vẻ: “Buổi tối tôi có bữa tiệc, bạn bè của tôi cũng đến, tôi dẫn cô qua cho bọn họ gặp nhé!”

“Được, anh sắp xếp đi.”

Ông chủ Vương rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của Hà Thanh, không khỏi tự hỏi, người phụ nữ này có ngoan ngoãn như vậy trên giường không?

Nghĩ như vậy, trong đầu ông ta hiện lên khuôn mặt xinh đẹp và thông minh của Hà Thanh, anh càng thêm sốt ruột.

“Cục cưng.”

Ông chủ Vương đột nhiên gọi như thế khiến Hà Thanh cảm thấy giật mình, cô ta bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành.

Quả thực vậy, ngay giây tiếp theo, ông ta nói: “Tối nay cô sẽ không về nhà chứ? Hả?”

Ông ta muốn cô ta! Ông ta chưa từng chơi với cô gái nào như Hà Thanh, không biết cảm giác sẽ như thế nào.

Thấy Hà Thanh không trả lời, ông chủ Vương có chút lo lắng hỏi lại: “Thế nào?”

Hà Thanh siết chặt nắm tay, sau đó cô ta nghe thấy giọng nói của chính mình, chậm rãi rõ ràng: “Được.”

“Ha ha ha, ngoan thật đấy.” Ông chủ Vương bật cười, đột nhiên hạ thấp giọng và giọng nói trở nên dung tục hơn: “Không biết cậu nhỏ của tôi có ngoan như vậy trên giường không?

Nghe đến đây, Hà Thanh cảm thấy nôn nao muốn nôn.

Chỉ cần nghĩ rằng bên kia điện thoại, một người đàn ông trung niên béo ú, tai to, và kinh tởm đang tán tỉnh cô ta, cô ta liền cảm thấy bụng mình khó chịu.

Nhưng Hà Thanh lại không thể hiện ra, cô ta chỉ cười trừ,  nói mấy câu nữa rồi cúp điện thoại.