Chương 1888

Trên giường bệnh, người đàn ông trông thấy cô ấy đi tới đây thì đôi mắt sắc sảo ngay lập tức sáng bừng lên.

Anh ta cười nói: “Em đến rồi à?”

“Ừ.”

Lãnh Nhược Giai vẫn còn hơi kiêng dè việc ngày hôm qua. Lần này, cô ấy không ăn sáng cùng Rew nữa mà đã ăn trước rồi mới tới.

Cô ấy đặt bữa sáng lên bên cạnh cái tủ đầu giường của Rew, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh ăn đi.”

Làm sao mà Rew không nhìn ra được sự xa cách và cảnh giác của người phụ nữ này chứ?

Nét vui vẻ trên mặt anh ta vẫn không biến mất, rũ mắt xuống lấy túi đồ ăn sáng bên cạnh cái đĩa rồi nói: “Được rồi.”

Nhưng đáy mắt anh ta nhanh chóng hiện lên một chút sự âm u.

Ngay khi ngẩng đầu lên, Rew đã khôi phục lại tính cách ánh mặt trời như lúc trước

Không cần vội, anh ta còn nhiều thời gian mà.

Anh ta nhìn Lãnh Nhược Giai đứng ở xa, trong lòng có chút suy nghĩ.

Rew đang muốn tìm chủ đề nói chuyện với Lãnh Nhược Giai như trước kia. Ai ngờ lúc này cửa phòng lại bị mở ra.

Một bác sĩ mặc áo khoác trắng xuất hiện. Phía sau bác sĩ còn có người phụ nữ lúc trước.

Chẳng hiểu tại sao, lúc Rew nhìn thấy hai người này, mí mắt nhịn không được cứ nháy liên tục, trong lòng mạnh mẽ nổi lên một sự bất an.

Rew chưa bao giờ gặp bác sĩ đó trước đây, anh ta cũng không hiểu gì cả.

“Anh là?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ ngưng lên tại đây và tập trung lên tại áp nhé.

Anh ta nhíu mày, vô thức hỏi.

Nghe vậy, người phụ nữ lên tiếng nói trước, cô ta nói: “Người này chính là bác sĩ Lưu mới học tập từ nước ngoài trở về. Viện trưởng nói thân phận của cậu cao quý, sợ rằng vết thương ở chân cậu sẽ để lại di chứng. Bác sĩ Lưu đây chính là chuyên gia khoa chỉnh hình nên viện trưởng cố ý để anh ấy đến chỗ cậu một chuyến để xem cậu một cái.”

Rew nghe xong lời người phụ nữ nói thì lông mày của anh ta có hơi nhăn lại, một lời từ chối: “Không cần, tôi không sao.”

Nhưng lúc này, Lãnh Nhược Giai đứng bên kia lại cảm thấy kì lạ, cô ấy nhìn anh ta, hỏi: “Không phải chân của anh vẫn không thể xuống đất được sao? Nếu bác sĩ Lưu đã là chuyên gia vậy để cho anh ấy xem một chút cũng không sao đâu.”

Rew nghe thấy Lãnh Nhược Giai nói như vậy thì cũng không dám từ chối nữa. Nếu không sẽ khiến cho cô ấy nghi ngờ.

Vẻ mặt của anh ta có hơi lo lắng nhưng vẫn cứ cười cười, tỏ vẻ bình tĩnh nhìn về phía bác sĩ, nói: “Được, vậy nhờ bác sĩ.”

Rew nghĩ đến trước đó anh ta đã thu xếp cho viện trưởng bệnh viện này nên có lẽ cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn. Nếu mà anh ta cứ từ chối sẽ làm lộ ra việc bản thân có tật giật mình. Vậy nên, anh ta cũng yên tâm để cho bác sĩ kia đến kiểm tra cho mình.

Trong lúc bác sĩ Lưu kiểm tra cho Rew, người phụ nữ bước đến. Bà ấy đứng bên cạnh Lãnh Nhược Giai, nhìn cô ấy cười cười.