Chương 1891

Lãnh Hàn Vũ biết rõ mọi việc đã được giải quyết nên cũng không vội về nhà.

Dù sao Lãnh Nhược Giai mà trông thấy anh ta trở về thì thì chắc có lẽ bầu không khí giữa hai người sẽ rất khó xử. Vừa lúc anh ta có việc cân phải xử lý ở công ty nên đã chạy thẳng qua xử lý.

Chỉ là sau khi Lãnh Hàn Vũ đến công ty, các nhân viên không hẹn mà cùng phát hiện ra một việc. Mấy ngày nay, vị chủ tịch lúc nào cũng mang tâm trạng u ám không đoán được đến mức dọa người, hình như hôm nay tâm trạng không tệ lắm?

Mặc dù trên mặt anh ta không có ý cười nhưng vẫn rất vừa vặn khiến cho cảm giác áp lực, hít thở không thông biến mất hết.

Cuối cùng, các nhân viên cũng lén thở dài một hơi. Vốn vẫn đang cho rằng khoảng thời gian nơm nớp lo sợ này còn lâu mới qua. Ai mà ngờ đâu ngày hôm nay tâm trạng của chủ tịch khá lên một cách vô cùng kỳ lạ.

Mọi người cũng cảm thấy nhẹ nhõm một ít.

Về nhà vào buổi chiều, quả thật tâm trạng của Lãnh Hàn Vũ không tệ.

Dù sao thì vừa nghĩ tới việc Lãnh Nhược Giai không cần phải mỗi ngày đều đi qua chăm sóc tên đàn ông khác thì tâm trạng của anh ta cũng vô cùng vui sướng. Mà mâu thuẫn của cả hai người lúc trước hình như cũng không có khó giải quyết đến vậy.

Trong lòng Lãnh Hàn Vũ có một suy tính.

Dù sao cũng chỉ cần Lãnh Nhược Giai luôn luôn ở nhà, thời gian ở chung của hai người tăng lên, cô ấy không thể nào không nói chuyện với anh ta được sao? Thật sự không được thì anh ta cũng có thể cân nhắc tới việc xuống nước.

Chiến tranh lạnh với Lãnh Nhược Giai mấy ngày nay, thật sự Lãnh Hàn Vũ không quen chúc nào.

Anh ta vốn tưởng rằng thiếu đi Lãnh Nhược Giai thì thế giới của anh ta vẫn quay như cũ, cũng không thay đổi gì nhiều. Nhưng mà sau này thật sự thiếu đi cô ấy, anh ta giống như bị mất hồn vậy, thậm chí còn có chút điên nữa. Mỗi ngày trong đầu chỉ hiện lên những hình ảnh một người phụ nữ cười gọi anh ta là anh trai.

Trải qua những việc như vậy, bây giờ Lãnh Hàn Vũ cũng chỉ nghĩ đến những điều đơn giản, anh ta chỉ muốn em gái của mình quay lại như ban đầu thôi.

Nhưng cuộc sống thường không như mong muốn.

Lãnh Hàn Vũ vừa về đến nhà, bước vào trong phòng khách ngay lập tức phát hiện bầu không khí bên trong không được đúng cho lắm.

Kết quả, anh ta mới đi được vài bước đã nhìn thấy Lãnh Nhược Giai ngồi nghiêm mặt trên ghế sô pha. Đối diện ghế sô pha của cô còn có một người đang ngồi quay lưng về phía anh ta.

Nhìn bóng lưng này, Lãnh Hàn Vũ không kìm được mà nhíu mày.

Sau đó, bóng lưng kia hình như nghe được tiếng bước chân của anh ta. Cô ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn anh ta cười tươi.

Đôi mắt ngọc lưu ly màu xanh biển lấp lánh như sáng bừng lên: “Hàn Vũ, anh về rồi à!”

Vân Minh Nguyệt nhìn thấy Lãnh Hàn Vũ quay về, nét cười ở trên mặt ngay lập tức xuất hiện ngày càng nhiều giống như đến từ đáy lòng vậy.

Vì mỗi quan hệ của hai người, Lãnh Hàn Vũ lãnh đạm gật đầu một cái, lên tiếng ngắn gọn: “Ừ.”

“Tại sao cô lại ở chỗ này?”

Lãnh Nhược Giai hỏi cô ta.

Lúc này, Vân Minh Nguyệt đứng dậy khỏi ghế sô pha. Cô ta cười dịu dàng đi lại bên cạnh Lãnh Hàn Vũ, thân mật kéo cánh tay anh ta, kéo anh ta ngồi xuống ghế sô pha.