Chương 199

Lúc anh nói những lời này, cố ý nhấn mạnh chữ “vợ”, đúng như dự đoán, sau khi Lê Tuấn nghe xong thì cứng đờ mặt lại, vội vã nói: “Khánh Linh đang đổ mồ hôi, tôi lau cho cô ấy.”

“Đây là vợ của tôi, không phiền anh động tay.”

Nói xong, Phạm Nhật Minh quay người, chủ động cầm lấy chiếc khăn, lau mồ hôi trên trán cho Nguyễn Khánh Linh, mà Nguyễn Khánh Linh chỉ muốn trốn đi. Thế nhưng một tay anh vẫn đang cầm lấy cổ tay cô, khi cô muốn lùi về phía sau đã dùng không ít sức lực.

Nguyễn Khánh Linh không còn cách nào khác, chỉ đành ngoan ngoãn đứng nhìn anh lau mồ hôi cho cô.

Chương 163: Tránh mặt

Sau khi lau xong mồ hôi trên trán cô, Nguyễn Khánh Linh rõ ràng cảm thấy anh còn trừng mắt nhìn cô một cái.

Nguyễn Khánh Linh bị trừng mắt thì hậm hực, không nói gì, trong lòng không nhịn được mà thầm oán giận, không phải cô mới nói với Lê Tuấn được hai câu thôi sao? Có cần khó chịu với cô như vậy không?

Đúng là một người đàn ông ngang ngược.

Lê Tuấn nhìn thấy động tác của Phạm Nhật Minh, sắc mặt anh ta trầm xuống. Trong lòng anh ta hiểu rõ, Phạm Nhật Minh cố ý làm như vậy để anh ta nhìn được.

Tuy rằng Lê Tuấn cảm thấy buồn bực nhưng lại không làm thế nào được, suy cho cùng, Phạm Nhật Minh đúng là chồng trên danh nghĩa của Nguyễn Khánh Linh.

Anh ta lập tức nói với Nguyễn Khánh Linh: “Khánh Linh, vậy anh đi trước đây. Cụ thể cuộc thi ma-ra-tông như thế nào, trở về anh sẽ gửi cho em.”

“Được.”

Nguyễn Khánh Linh gật đầu.

Sau đó Lê Tuấn rời khỏi đó.

Lúc này chỉ còn lại Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh, Phạm Nhật Minh nghe được những lời của Lê Tuấn thì quay người hỏi cô: “Em muốn tham gia cuộc thi chạy ma-ra-tông sao?”

Nguyễn Khánh Linh gật đầu, cũng không biết đang nhìn thứ gì, chỉ thấp giọng đáp lại một tiếng, sau đó không nói gì nữa mà rời đi.

Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên gượng gạo, bởi vì chuyện vừa nãy, bây giờ trong lòng Phạm Nhật Minh rất phức tạp, anh muốn tức giận nhưng lại không biết có gì đáng để tức giận.

Đột nhiên, Nguyễn Khánh Linh giơ tay ra chỉ vào giày của anh, nhắc nhở: “Dây giày của anh bị tuột rồi kìa.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh nhìn xuống, đúng là dây giày đã bị tuột ra, thế là anh ngồi xổm xuống thắt lại dây giày, mà nỗi hậm hực trong lòng lúc nãy dường như đã tiêu tan hết cùng cùng lời nhắc thiện ý này của Nguyễn Khánh Linh.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với anh trong mấy ngày gần đây.

Phạm Nhật Minh nghĩ vậy, lại thấy cô bắt đầu chạy về phía trước.

Anh đứng dậy, nhìn bóng lưng cô đang rời đi, khóc không được mà cười cũng không xong. Trong mắt cô, anh đáng sợ như vậy sao? Để cô hận không thể cách xa anh vạn dặm.

Phạm Nhật Minh không biết, lúc này Nguyễn Khánh Linh đã quyết định vạch rõ ranh giới với anh.