Chương 214

Người quản lý nói: “Chào mọi người, đây chính là khu nghỉ dưỡng. Cá nhân tôi đề nghị hai người ở một gian, vì không gian bên trong tương đối rộng, hơn nữa mỗi sân đều có suối nước nóng riêng, nếu không muốn ra ngoài, mọi người có thể trực tiếp ngâm mình trong suối nước nóng trong sân. ”

Người quản lý lấy ra một mẫu đơn từ trong cặp và hỏi: “Phiền mọi người quyết định danh sách nơi ở bây giờ. Tôi sẽ nhanh chóng đăng ký và để mọi người chuyển vào.”

Trần Hữu Nghị và Giang Đức ở một gian. Vốn dĩ ban đầu Nguyễn Khánh Linh định ở cùng Lăng Huyền, ai ngờ cô ấy vứt qua cho cô một ánh mắt mờ ám, nhất định không chịu ở cùng cô, muốn được ở riêng, vậy nên Nguyễn Khánh Linh và Phạm Nhật Minh đành phải ở cùng nhau.

Nguyễn Khánh Linh lại không muốn ở cùng anh, cô luôn cảm thấy rằng cô nam quả nữ thì không nên ở cùng với nhau, điều này khiến tim cô vô cớ đập rộn lên.

Phạm Nhật Minh thấy cô lo lắng, nhưng không nói gì.

Ngay sau đó, năm người bước vào gian của họ.

Phạm Nhật Minh đã ký gửi hành lý của họ, ngay lúc này nhân viên của khu nghỉ dưỡng cũng chuyển chúng đến nơi.

Khi bước vào sân, hai mắt Nguyễn Khánh Linh bỗng sáng rực, ở đây quả thực là một khu biệt thự nhỏ, giữa sân có một suối nước nóng khổng lồ, vẫn còn mịt mù khói sương, cảm giác như chốn thần tiên tại nhân gian.

Hai người tiếp tục đi vào bên trong, liền nhìn thấy một cái cửa trượt bằng thủy tinh trong suốt cao từ trần xuống đến mặt đất, có thể nhìn thấy rõ ràng trang trí bên trong nhà qua cửa kính.

Đây là một tòa nhà theo phong cách châu Âu rất điển hình, nó hoàn toàn khác với phong cách của những cửa sổ gỗ kiểu Trung Quốc bên ngoài, tuy là hai phong cách trái ngược nhau nhưng lại được phối hợp một cách cực kỳ hài hòa.

Hai người Phạm Nhật Minh đi vào bên trong biệt thự, lúc này, Nguyễn Khánh Linh lấy lại va li hành lý của mình từ trong tay Phạm Nhật Minh.

“Tôi đi cất đồ trước nhé.”

“Ừ.” Phạm Nhật Minh gật đầu.

Ngay lập tức, Nguyễn Khánh Linh kéo hành lý lên tầng, tình cờ trên tầng có hai phòng, một phòng cho cô và một phòng cho Phạm Nhật Minh, nhưng phong cách trang trí khiến cô có chút không thoải mái.

Lúc ở nhà đều là cửa gỗ, nhưng khi vào đến đây đều là cửa trượt trong suốt, tuy rằng bị sương mờ nhìn không rõ, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

Tuy nhiên, cô nghĩ rằng mình chỉ sống ở đây vài ngày nên đành miễn cưỡng chấp nhận.

Khi tất cả mọi người đã thu dọn xong, trời cũng tối dần, cả năm người cùng nhau ăn tối trong nhà hàng của khu nghỉ dưỡng.

Vì thân phận của bọn họ, nhà hàng này đã mở cửa chỉ để phục vụ họ và không đón những vị khách khác.

Đây là kiểu nhà hàng lộ thiên trên mặt nước, bọn họ bước lên cầu thang, chọn một bàn rồi ngồi xuống. Tiếng nước bên dưới chảy róc rách, nhà hàng được trang trí bằng những ngọn đèn màu vàng trông rất ấm áp và đẹp mắt.

Rõ ràng hai người phụ nữ đều cảm thấy rất thú.

Nếu là vì tổ chức tiệc mừng cho Lăng Huyền, tất nhiên là họ nên uống rượu.

Động tác của người phục vụ trông rất gọn gàng và chỉnh tề, đem rượu và thức ăn ra rất nhanh, sau đó tránh sang một bên, cách họ một khoảng cách nhất định, vừa để đảm bảo rằng không nghe thấy cuộc trò chuyện của khách, vừa có thể luôn ở trong tầm nhìn của khách để có thể phục vụ tốt hơn.