“Việc lớn rồi! phó lý! phó lý! việc lớn rồi đó! ”

Mới nghỉ phép 1 ngày thôi mà, Ngôn Hải Lam vừa bước chân vào phạm vi phòng, đến cả ngồi còn chưa kịp ngồi xuống, thì đã bị Trần Chi Lâm không biết từ chỗ nào bỗng xuất hiện, tư thế giống như xe lửa bàn trong tư thế chuẩn bị sẵn sang chiến đấu. (ces: câu này là ces edit lại cho đúng vs bản convert. Chứ để ng là”xe lửa xông đến làm giật nảy cả mình” lên thì thật là… có lỗi vs tác giả, vs tiếng Việt nữa T-T)

“Xảy ra chuyện gì vậy? việc gì lớn? ” cô bất giác chau mày lại hỏi.

Lần trước trốn việc 1 ngày không đến công ty, thì phát sinh vụ công ty bị thâu tóm, còn lần này? không lẽ là công ty đã công bố danh sách giảm biên chế, và không lẽ mọi người đều có tên trên danh sách đó? nếu không phải, cô thực không nghĩ ra có việc gì lớn cả.

“Phó lý! Chị biết phó chủ tịch của Kyle đã thâu tóm công ty mình là ai không? chị nhất định đoán không ra đâu! ” Trần Chi Lâm lớn tiếng nói.

Ngôn Hải Lam ngớ ngẩng một hồi, không thể ngờ được việc lớn mà cô ta nói lại là chuyện này.

Phó chủ tịch của Kyle là ai? không phải là Khuất Căng đó sao? nhưng nhìn vẻ mặt kích động của Trần Chi Lâm và biểu cảm hoài nghi của Cung Nhã Văn, dường như trước đó mọi người đều không ai được biết thì phải.

“Phó lý! có phải chị đã biết trước rồi không? ” Cung Nhã Văn hỏi.

Cô lắc đầu. Đây là sự thật, cô cũng là mới nghe Khuất Căng nói là vì cô nên mới thâu tóm công ty, hỏi anh xong thì mới biết.

“Vậy chị đoán thử xem phó chủ tịch của Kyle là ai! ”Cung Nhã Văn nhìn cô

“Là Khuất — ” Trần Chi Lâm tranh dành trả lời, liền bị Cung Nhã Văn dùng sức kéo cô một cái cắt đứt câu đang nói.

“Phó lý! chị đoán thử là ai! ” Cung Nhã Văn hỏi thêm lần nữa.

“Khuất Căng. ”Ngôn Hải Lam gượng cười nói.

“Cho nên chị sớm đã biết trước rồi đúng không? ”

Ngôn Hải Lam lại tiếp tục lắc đầu. “Chị cũng là hôm qua gặp mặt anh ta ở công ty xong, mới biết chuyện này thôi. ”

“Thật không đó? ” Cung Nhã Văn hoài nghi hỏi.

Cô gật đầu, lộ ra vẻ mặt bất lực, do chỉ cần nghĩ đến nguyên nhân mà Khuất Căng thâu tóm công ty của cô, thì cô lại cảm thấy khó mà chấp nhận được.

Thực ra cho đến hôm nay đối với chuyện này cô cũng là bán tin bán nghi, không dám tin thật, vì tình cảm của anh đối với cô có đúng là quan trọng đến vậy không? Hay đây chỉ là anh đang mượn hoa kính phật, những lời đường mật để lừa gạt tình cảm của cô?

Nếu đúng thật là như vậy, tối hôm trước và cả sau tối hôm qua nữa — cái tên đó uống xong thuốc, nằm nhà nghỉ ngơi 1 ngày sau khi khoẻ lên một chút thì lại không an phận, lại làm bừa với cô. Cuối cùng, cô cũng đã bị anh ăn sạch sành sanh rồi, bây giờ cô còn có thể nói được gì nữa? Chỉ có thế chấp nhận thôi.

“Phó lý! Chị và anh Khuất đã huề với nhau chưa? ” trên mặt Ngôn Hải Lam lộ biểu cảm bất lực lại giống như khổ sở làm Cung Nhã Văn không nén nổi, quan tâm hỏi.

Ngôn Hải Lam lắc lắc đầu, không biết phải trả lời câu hỏi của cô ấy như thế nào, không ngờ Cung Nhã Văn lại hiểu sai động tác của cô.

“Phó lý! Em cảm giác được chị thích anh Khuất, nếu đã như vậy sao chị lại không chấp nhận anh ta chứ? ”

“Đúng rồi! Đúng rồi! Không thích vẫn có thể hẹn hò với nhau mà, không nên để 3 con hồ ly tinh kia dễ dàng có được. ” Trần Chi Lâm ra sức gật đầu, nhanh chóng tiếp lời. “Phó chủ tịch mà! Em nghĩ 3 con hồ ly tinh nghe được tin này, nhất định vui mừng đến nỗi cả người muốn bay lên cho coi!”

Ngôn Hải Lam bất giác ngớ ra một lúc, Trần Chi Lâm không nhắc, thì cô cũng quên mất nguyên nhân làm cô và Khuất Căng xa nhau.

Tiêu Mỹ Linh, Trần Huệ Tình và Lý Tịnh Doanh, 3 người họ rõ ràng đối với Khuất Căng là có ý, còn Khuất Căng đối với họ thì sao?

Ở cùng một công ty thể nào rồi cũng có cơ hội đụng mặt nhau, anh có giống như lần ở quán karaoke, một lần nữa nhiệt tình không cự tuyệt những ai tự nguyện xà vào lòng anh nữa không?

Cõi lòng tan nát bỗng tăng lên, chậm rãi bao phủ lấy cô, cô dấu không nổi sự lo âu cúi hạ mắt xuống.

“Không đâu! không thể nào! ” giống như cảm giác được sự ưu sầu của cô, Cung Nhã Văn bỗng mở lời phủ định.

Ngôn Hải Lam ngẩng đầu lên nhìn cô, thì phát hiện Cung Nhã văn đang nói với Trần Chi Lâm.

“Theo tôi nghĩ, phó chủ tịch Khuất thực chất không có thích 3 con hồ ly tinh đó đâu, nếu như anh ta đối với họ có chút ý hay hành động gì đó, thì 3 người họ đã đánh trống khua chiêng tuyên bố khắp trên mạng của công ty rồi còn gì. ”

“Có lý lắm! ” Trần Chi Lâm gật đầu đồng tình.

“Cho nên, phó lý! ” Cung Nhã Văn bỗng quay sang cô. “Chị không nên do dự không quyết nữa, thích thì phải nắm bắt lấy chứ, món ngon giống phó chủ tịch Khuất không phải ai ai cũng có thể gặp được, ăn được đâu. ”

Món ngon? Thì ra Khuất Căng là món ăn à? Ngôn Hải Lam bất giác gượng cười.

“Phó lý …..”

“Đừng nói nữa! ” Cô quơ quơ tay, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa. “Làm việc đi! ”

Thấy cấp trên đem vẻ mặt lạnh băng biểu cảm việc công ra công, Cung Nhã Văn và Trần Chi Lâm lập tức nghiêm túc lại, không dám làm tới nữa.

“Dạ! ” họ nhanh chóng đáp lại, quay người về chỗ ngồi, chuẩn bị sẵn sàng ột ngày bận rộn

***

“Cô cũng nghĩ vậy đúng không? ”

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Cung Nhã Văn và Trần Chi Lâm không, Ngôn Hải Lam vừa nghe được giọng nói quen thuộc của Tiêu Mỹ Linh từ bên ngoài toilet vang lên, đang định đưa tay mởi cánh của lớn của toilet đi ra thì lập tức rút lại. liền quay người trốn vào 1 phòng trong toilet.

Cô thực không biết chính mình sao lại làm như vậy, chỉ biết khi cô phát hiện ra hành động của mình, thì cô đã khoá mình lại trong phòng rồi, im lặng nghe lén đối thoại của 3 người đó.

“Tôi còn nghĩ chỉ có tôi mới có cách nghĩ này thôi chứ, không ngờ các cô cũng vậy à! ” Trần Tuệ Tình nói.

“Xem ra trong bọn mình mỗi người điều cũng có hành động riêng rồi. ”

“Tôi hẹn qua anh ta 5 lần. ”

“Tôi 7 lần. ”

“Tôi tuy là chỉ có 4 lần, nhưng từng lợi dụng Hải Lam để hẹn với anh ta. ”

“Cô cũng lợi dụng qua Hải Lam hả? Tôi với anh ta đã từng uống cafe ở gần công ty. ”

“Các cô đúng là giang xảo quá, kết quả sao? ”

“Nếu có kết quả, tôi đâu có nghi ngờ anh ta là Gay làm chi? ”

Cùng thở dài một hơi.

“Nhưng mà nói thật chứ, nếu Khuất Căng là Gay thật, vậy sao anh ta lại quan tâm đến Hải Lam chứ? Trong phòng karaoke không ngừng hát những bài tình ca thấm đậm chân tình với Hải Lam, đến nỗi 2 người sau khi cải nhau mỗi ngày còn đến trước cổng công ty canh chừng nữa? ”

“Đó cũng là tại sao tôi và anh ta uống qua một lần cafe, khi anh ta phát hiện tôi chỉ đang lấy Hải Lam làm cái cớ để tiếp cận anh ta, anh ta lập tức không chút lưu tình bỏ tôi lại trong quán cafe, nhưng tôi lại đối với anh nhung nhớ không quên, sau việc này cũng do nguyên nhân đó tôi đã tiếp tục hẹn anh ta thêm mấy lần nữa. ” Lý Tịnh Doanh không ngừng than thở.

Ngoài cửa bỗng trìm vào trong một màng tỉnh lặng.

“Nhưng cũng nói thật, tôi thực không ngờ đến anh ta lại là phó chủ tịch của Kyle đâu! trời ơi! vừa đẹp trai lại vừa giàu có, khi hát thì thấm đậm chân tình mê mẫn chết người, loại nam nhân như vậy một đời có thể gặp được mấy người đây?”

“Gặp được mấy người không quan trọng, quan trọng là có nắm được không thôi, tôi nhất định phải khiêu chiến lần nữa xem sao! ” Tiêu Mỹ Linh nói.

“Thật không? vậy chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mỗi người đi. ” Trần Huệ Tình nói.

“Nói trước nha! không cần biết ai thắng ai thua, khi Khuất Căng đã trở thành bạn trai của một trong 3 chúng ta, 2 người còn lại không được phép lại suy nghĩ lệch hướng nữa. ” Lý Tịnh Doanh liền nói rõ quy tắc.

“Được thôi! ”

“Quyết định vậy đi! ”

“Tôi nhất định sẽ thắng. ” 3 người cùng biểu hiện đồng thanh nói.

Tiếp đó tiếng giầy cao ngót vang lên, bên ngoài lại chìm vào một màng tỉnh lặng.

Ngôn Hải Lam đợi thêm một lúc nữa, xác nhân 3 người họ đã rời đi, trong toilet nữ không còn một ai, mới đẩy cửa đi ra.

3 người này đúng là còn hơn cả hồ ly tinh nữa, đúng là đáng sợ thật, nhưng làm cô ngạc nhiên là Khuất Căng trong lời nói của họ, anh sao lại không hề để ý tới cuộc hẹn của họ?

5 lần, 7 lần, 4 lần, những con số này không thể là số lần bày ra của bọn người Tiêu Mỹ Linh được, vì cho dù là bày ra cũng là số lần thành công, chứ không thể là số lần thất bại mới đúng, anh đúng là đã từ chối 3 người họ nhiều lần vậy sao? và trong đó có 2 lần hẹn là vì cô?

Người con gái trong gương đôi mắt long lanh, góc môi khép lại, vẻ mặt lộ tâm trạng vui vẻ, hiện ra sự vui mừng lúc đó của cô. Anh từ chối họ, không ngừng ở đó, anh còn làm cho họ hoài nghi mình là Gay?!

“Ha ha ….” Cô nhịn không nỗi ngước đầu cười lớn lên, đúng là mắc cười quá đi, Gay đó! ha ha…..

Cô thật vui mừng bản thân đã trốn lại nghe lén cuộc nói chuyện của 3 người họ, vì những bất an trùng trùng đè nén trong lòng cô mấy ngày liền đã hoàn toàn biến mất rồi, Khuất Căng không hề đùa giỡn với tình cảm, anh không có phản bội cô, vậy là quá tốt rồi!

Những việc đã qua cô không muốn nghĩ đến nữa, quan trọng vẫn là hiện tại.

Cô thích cảm giác có anh bên cạnh, thích chăm sóc anh, và cũng thích được anh chăm sóc.

2 ngày qua, là 2 ngày trong 4 năm nay cô đã ngủ yên bình thoải mái nhất, do có anh ở bên. Cô đã nghĩ thông rồi, không cần biết lần tái hợp tiền duyên này duyên phận có dài hay ngắn, cô cũng sẽ nắm bắt lấy, hưởng thủ những giây phút có được anh.

Không quan tâm thiên trường địa cửu, chỉ quan tâm đã từng có được, cô cuối cùng cũng đã hiểu và tiếp nhận ý nghĩa của 2 câu này.

Chỉ quan tâm đã từng có được.

***

Ngồi lên chiếc xe mà Khuất Căng đang đợi bên đường, Ngôn Hải Lam vừa đóng cửa, vẫn chưa kịp cài dây an toàn, Khuất Căng đã đưa tay ra, kéo cả người cô qua ột cái hôn nồng nhiệt, hại cả mặt cô đỏ bừng lên thiếu điều chưa bốc lửa lên thôi, vì cô vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nhã Văn và Chi Lâm đang đứng ngoài cửa xe, vẻ mặt mờ ám nhìn cô vẫy vẫy tay, sau đó 2 người họ vừa cười vừa rời đi.

Trời ạ! cô muốn chết quá, biết trước vậy lúc ăn cơm trưa đã không nói cho họ nghe cô và Khuất Căng đã hoà rồi, càng không nên để họ biết anh sẽ đến đón cô tan ca.

Ô! cô thật muốn chết đi, muốn chết đi!

“Hi! ” kẻ chủ mưu dịu dàng mỉm cười với cô, ngữ âm khàn khàn mê người đến nỗi làm cô lúc đó quên đi tất cả.

“Hi! ” cô ngu ngơ đáp lại.

“Anh nhớ em quá! ” do hôm qua tự nhiên nghỉ làm 1 ngày, cho nên hôm nay anh phải ở cả ngày trong Kyle xử lý công việc, ngay cả cơm trưa cũng giải quyết tại văn phòng luôn, hại anh cả ngày nay không được gặp cô.

Ngôn Hải Lam chớp chớp mắt, sau khi hoàn hồn cười nhẹ nói: “Sáng nay anh vừa đưa em đến công ty, trong khoảng thời gian đó đến hiện giờ chỉ cách có 10 tiếng thôi mà. ”

“Anh biết! nhưng anh vẫn rất nhớ em! từ sau hôm trước, đây là thời gian chúng ta xa nhau lâu nhất. ” anh lộ biểu cảm nghiêm chỉnh, làm cho cô nhịn không được cong góc môi lên.

“Tối nay muốn ăn gì nào? ”

“Muốn ăn em! ” anh mắt không đổi hướng nhìn cô đáp.

Khuôn mặt của Ngôn Hải Lam vừa mới dịu xuống bỗng chốc lại đỏ bừng lên, cô đưa tay đánh nhẹ anh một cái.

“Em đang nghiêm chỉnh đó! ”cô nói.

“Anh cũng vậy! ” giọng anh khàn khàn, sâu thẳm trong đáy mắt chứa đầy dục vọng.

“Khuất Căng! ” cô run nhẹ một cái, vừa ngượng ngùng vừa phát cáu lại tiếp tục đánh anh thêm cái nữa. “nghiêm chỉnh chút đi! bữa tối anh muốn ăn gì? em đói bụng lắm rồi! ”

“Em muốn ăn gì? ” anh nhìn cô một hồi, cuối cùng thở ra một hơi, hỏi, đồng thời rời ánh mắt khỏi người cô, khởi động xe chạy vào lòng đường

“Gì cũng được! ”

“Vậy chúng ta mua đồ về nhà ăn được không? ” Khuất Căng gợi ý khơi lại hy vọng, như vậy anh có thể vừa ăn vừa được ôm cô trong lòng, và sau bữa tối, tráng miệng sẽ là cô.

“Được! ” không biết là trong lòng anh đang nghĩ cái gì, cô gật đầu đồng ý.

Góc môi cong lên vui vẻ, anh mĩm cười đắc ý. “Công việc hôm nay có bận lắm không? ” anh đưa tay nắm lấy cô, vô thức vuốt ve.

“Uhm! ” cô mỉm cười gật đầu.

“Uhm mà vẫn vui vẻ vậy? có phải đã xảy ra chuyện gì không, hay là vì có một người quá đẹp trai như anh ở bên nên tâm trạng tự nhiên tốt ra? ” anh nhìn biểu hiện vui vẻ trên khuôn mặt của cô nhíu mày hỏi, cảm giác cô có chút gì đó khác khác.

“Anh xấu trai! ” cô nhìn anh một cái, góc miệng liền mỉm cười lên.

“Không phải vì anh,vậy xảy ra chuyện tốt gì? ”

“Tại sao anh cứ cho là phải có chuyện tốt gì đó xảy ra chứ? ” cô hiếu kỳ hỏi lại.

“Do miệng em cứ mỉm cười, đôi mắt mỉm cười, chân mày cũng đang cười. ”

“Có chân mày của ai biết cười chứ? ” cô nhịn không được cười ra tiếng.

“Của em biết! rất đẹp! ” anh quay đầu nhìn cô, khàn giọng khen ngợi, làm Ngôn Hải Lam đỏ hết mặt nhìn chằm chằm anh.

“Nói mau! ” anh dịu dàng hối thúc

“Hôm nay em nghe được một chuyện. ” cô nhìn nửa bên mặt anh, chầm chậm nói.

“Chuyện gì? ”

“Em nghe nói anh đã từng từ chối hẹn hò với tổ 3 mỹ nhân trong công ty em. ”

“Tổ 3 mỹ nhân? ”

“Tiêu Mỹ Linh, Trần Huệ Tình, Lý Tịnh Doanh. ”

“Họ tên gì anh không biết, nhưng nếu như em đang ám chỉ là 3 con nhền nhện tinh, vậy thì đúng đó. ” anh chán ghét nói.

Cách dùng từ của anh làm cô ngớ ra, rồi cười phá lên “Nhền nhện tinh?”

“Ác tâm, phiền phức, rất nhiều chân. ”

“Rất nhiều chân? ”

“Mới dứt tay trái của nó ra, tay phải lại bám lên lại, lấy tay phải ra, thì cả thân người lại dựa qua, đẩy nó ra, thì toàn thân lại bò tới, nói nhền nhện tinh thì đã là khách khí lắm rồi, họ là rết tinh thì đúng hơn. ” Khuất Căng phẫn nộ nắm chặt tay lái.

Anh vừa nói được một nửa, cô đã cười lên rồi, khi nghe đến câu rết tinh sau cùng, thì càng cười đến không thể dừng, trời ạ, tức cười quá, tại sao lại tức cười đến vậy?

“Nhưng mà, ”anh đợi tiếng cười của cô dịu lại, ngữ âm trở nên bất lực nói tiếp. “làm anh phiền lòng không phải là những trò quấy rầy không dứt của họ, mà là em lại vì họ không thèm ngó ngàng đến anh, em có biết làm vậy rất không công bằng, anh thật vô tội? ”

Ngôn Hải Lam liền thu hồi nụ cười trên mặt, đổi thành vẻ mặt hối tiếc nhìn anh. “Xin lỗi! ” cô nói.

“Anh không cần lời xin lỗi của em. Anh chỉ cần em đồng ý với anh, sau này bất luận xảy ra chuyện gì làm em cảm thấy nghi ngờ, không vui, em cũng không được tự mình suy đoán, chưa đối chất với anh thì không được định tội anh.” lúc anh ngừng đợi đèn tính hiệu giao thông, quay đầu đối mặt cô, khuôn mặt lộ biểu cảm nghiêm chỉnh và thật lòng nhìn cô..

“Được! ” cô nhẹ giọng đồng ý, lại khiêm tốn tiếp tục nói lời xin lỗi lần nữa với anh.

“Hôn anh một cái anh! anh sẽ thứ lỗi cho em! ” anh đưa mặt dựa qua.

Cô ngớ ra một lúc, nhịn không được liếc anh một cái. “Anh đang lái xe. ”

“Giờ đang đợi đèn, nhanh nào! ”

Cô vừa ngại ngùng vừa lúng túng lại bất lực nhanh chóng nhìn ra cửa xe một cái, xác nhận trong màn đêm bao phủ, những xe dừng kế bên hoàn toàn nhìn không thấy người ngồi trong xe, mới kéo người đến hôn nhanh anh.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, xe tiếp tục khởi động về phía trước, anh không mở miệng nói câu nào nữa, còn cô thì im lặng ngồi bên kế bên, cảm nhận hạnh phúc có anh bên cạnh.

Đèn đỏ ngừng, đèn xanh chạy.

Xe ngùng lại, anh liền quay người về phía cô, cô tưởng anh muốn nói gì với bản thân, nên cũng quay người đối mặt với anh, giây tiếp theo, cô mới phát hiện mình bị anh cuồng nhiệt hôn lên cánh môi.

Khuất Căng một tay đỡ lấy đầu cô, miệng đói khát nồng nhiệt ngấu nghiến lấy cô, đầu lưỡi trượt vào trong miệng cô, tham lam quấn mút lưỡi cô, tận tình nhấm nháp vị ngọt của cô, mềm ra cùng thở dài.

“Như vậy mới là hôn! ” một lúc sau, toàn thân anh nóng rực, hai mắt sáng rực ngẩng đầu khàn giọng nói nhỏ, cả hai cùng đang thở dốc.

Ngôn Hải Lam dùng sức để thở, cơ bản nói không ra câu nào.

“Pin! pin! ” tiếng kèn của xe sau vang lên, đèn xanh rồi.

Anh luyến tiếc hôn cô một lần nữa, mới nới lỏng cô ra cho xe chạy

Nhưng không vì vậy mà nhiệt độ trong xe được hạ xuống, ngược lại cứ không ngừng tăng lên dọc đường đi, đến khi họ về tới nhà bỏ xuống hết những đồ ăn cầm trên tay vừa mua cho bữa tối, kích tình thiêu đốt ban nãy cũng theo đó dừng lại.

***

Sau khi thoả mãn tình dục, Khuất Căng ôm lấy cô dùng bữa tối, giải quyết cơn đói của cả hai.

Nhưng Ngôn Hải Lam không thể nào quen với việc ngồi lên đùi người khác ăn được, do đó không ngừng vặn vẹo muốn nhảy xuống khỏi đùi anh, hai người vừa ăn vừa nói, cuối cùng cũng giải quyết xong bữa tối muộn của họ.

“Trước đây chúng ta cũng đều vui vẻ như vậy sao?” ôm lấy cô, Khuất Căng bỗng mở lời hỏi.

Cô ngớ ra một lúc, lại một im lặng một hồi, rồi mới phản ứng một tiếng, “uhm! ”

“Xin lỗi! anh không cố ý quên mất em. ” anh nhìn cô chân thật.

“Em biết! anh nói anh xảy ra tai nạn giao thông. ” cô nhẹ giọng nói, một lúc sau, không phải do nghi ngờ, chỉ là hiếu kỳ nói: “trên người anh, em không thấy vết thương nào hết. ”

“Vết thương ở phía sau ót đây nè! ”anh cuối đầu xuống, vén tóc nơi vết thương ra cho cô xem, có một vết dài gần 10 phân, vết sẹo trắng hiện ra rất rõ, do nang tóc nơi vết sẹo đã bị tổn thương, nên không thể ra tóc được nữa.

“Đau lắm không? ” cô nén không được lấy tay sờ nhẹ lên vết sẹo. Đây là nguyên nhân làm ký ức của anh quên mất cô.

“Đã không còn đau nữa rồi! ” anh ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn cô nói: “em đau hơn anh nhiều! ”

Cô nhìn anh với biểu cảm hoang mang.

“Da thịt đau thì sẽ có thuốc trị giảm đau, nhưng đau lòng thì không có. ” anh đưa tay nhè nhẹ sờ lên mặt cô, đáy mắt tràn đầy sự áy náy và trầm lắng.

Cô nhìn anh đăm đăm, bỗng khàn giọng không lời.

“Thời gian 1 năm, sao em lại có thể kiên trì lâu đến vậy? là cái gì giúp em có thể chờ đợi anh lâu như vậy, chẳng lẻ em không oán anh, không. hận anh sao? ” anh nhỏ giọng hỏi.

Ngôn Hải Lam ngơ ngác đến tròn xoe đôi mắt. “sao anh lại biết em đợi anh một năm? ”

“Anh nhờ người điều tra. ”

Cô bỗng cứng người ra. “anh điều tra được những gì? ”

Không lẽ anh đã biết sự tồn tại của Baby rồi? anh quay lại bên cô không lẻ là vì Baby? tận đáy lòng cô bỗng lạnh run lên.

“Chứng mất trí của anh là vĩnh viễn, nơi ký ức bị tổn thương vĩnh viễn không thể khôi phục lại. ” anh bỗng nói cô biết chuyện này, làm cô lúc đó không biết nên phản ứng như thế nào. “anh hy vọng em có thể nói cho anh nghe những việc trong quá khứ liên quan giữa chúng ta, bao gồm cả chúng ta quen nhau ra sao, yêu nhau như thế nào, tất cả những gì em nhớ mà đã anh quên mất. ”

“Vĩnh viễn cũng không thể khôi phục lại, đó là thật sao? ” cô khàn giọng hỏi.

“Đúng! ” anh nhìn cô không đổi hướng.

Trong đầu Ngôn Hải Lam lúc này bỗng trở nên trống rỗng, không biết bản thân nên cảm nhận như thế nào, anh không những quên những gì đã qua của họ, mà suốt đời này cũng không nhớ lại bất cứ một viêc gì liên quan đến tình yêu giữa họ, cảm giác này…..cô không biết, cảm giác giống như là bị bỏ rơi, bị bội bạc, bị quên lãng —

Cô bỗng ngớ ra một hồi, thiếu chút nữa phát cười lên, thực tế là cô đúng là bị quên lãng, bản thân còn đang phạm phải cái điều ngớ ngẩng gì vậy? con ngốc!

“Hải Lam? ”

“Những chuyện quá khứ quên rồi thì thôi đi, anh không nên ép bản thân nhất định phải biết. ” cô lắc lắc đầu. Cũng giống như cô không nhất thiết cứ phải cố nhớ những chuyện đã qua, chỉ cần nhớ anh hiện tại đang ở bên cạnh cô vậy là đã đủ rồi.

“Nhưng anh muốn biết! ”

“Tại sao? ”

“Do anh đố kỵ. ”

“Hả? ” cô ngơ ngác ra.

“Trong lòng em lúc nào cũng nhớ một người đàn ông mà anh hoàn toàn không biết, như vậy làm anh không thoải mái, rất bực bội, và đố kỵ. ” anh nhăn càm.

“Nhưng người đó là anh mà! ”

“Một con người của anh mà anh không biết. ”

Ngôn Hải Lam bỗng không lời, vì cô nhìn thấy được anh đang nghiêm chỉnh, anh sao lại có thể đi đố kỵ bản thân! bỗng lúc đó, cô cảm thấy có chút buồn cười, nén không được liền cười lên.

Anh nhăn chân mày lại với cô, trên mặt lộ vẻ trách móc sao lại có thể cười ra trong lúc anh đang rất phiền não vậy.

“Xin lỗi! ” cô vừa cười vừa nói, “Nhưng anh như vậy rất dễ thương. ”

“Dễ thương? ” anh bỗng lộ vẻ mặt như vừa bị sét đánh, làm cô càng không nhịn cười được.

Khuất Căng bất lực lại sủng ái nhìn cô, không biết tại sao, tuy là anh không hề nhớ bất cứ một quá khứ nào giữa họ, nhưng lại phát hiện bản thân rất nhớ nhung và hoài niệm tiếng cười vui tươi của cô.

“Nói cho anh nghe tất cả quá khứ liên quan gữa chúng ta được không? ” anh đùa nghịch mái tóc trơn mượt của cô, thâm tình dịu dàng nhìn cô yêu cầu, “tuy là anh không thể nhớ lại, nhưng có thể tiếp nhận lại từ đầu. ”

“Tiếp nhận lại? ký ức? ”

“Tiếp nhận quá khứ mà anh đã yêu em rất nhiều, anh không muốn để bản thân trong quá khứ tiếp tục so sánh nữa. ”

Ngôn Hải Lam bỗng lúc ngừng hô hấp. “anh ….yêu em? ”

“Hoài nghi sao, em yêu? ” anh nhìn cô chăm chăm, “anh yêu em, thật tâm thật ý. ”