Không nhìn lầm đâu.

Là thật lòng cho là như vậy đấy.

Giữa lúc ngạc nhiên và vui mừng đan xen, nước mắt nước mũi giàn giụua không ngừng.

So với Lan Bảo Khiết, sự đích chú ý của anh dừng lại trên một người khác.


Cô gái người đầy vết thương kia đang năm hấp hối trong góc.

phòng… nhưng đôi mắt sáng ngời ấy vẫn đang nhìn anh.

Sắc mặt anh tàn bạo chĩa súng vào đầu người trông coi, yêu cầu anh ta mở cửa nhà giam ra, đi vào.

Người trông coi sợ tới mức tè ra quần, vội vàng mở cửa ra.

Lệ Minh Viễn đi vào, đi đến trước mặt cô gái, hỏi thăm: “Cô muốn nói gì?”
Người đàn ông trước mặt thực sự đẹp như một vị thần, tràn đầy hơi thở của một đấng bề trên.

Cho dù lúc này sắc mặt của anh rất lạnh nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy đây giống như một đấng cứu thế.

Nước mắt cô gái rơi lã chã, nói bằng tiếng Anh: tiếp tục sống, bảo tôi nhất định không được chết… Cô vòng ba ngày anh sẽ xuất và cứu chúng tôi ra ngoài ô ấy bảo… bảo tôi nói rằng trong Lan Bảo Khiết vội đi tới nói: “Đúng vậy… là Tô Noãn Tâm nói.



Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi, hỏi: “Cô ấy bị ai mua đi mất rồi?”
“Một đám bác sĩ… Chúng em cũng không biết là ai, nhưng Tô Noãn Tâm tự nguyện đi, Lệ Minh Viễn anh không biết… tối hôm qua ở đây đã xảy ra chuyện đáng sợ cỡ nào đâu…”
Lệ Minh Viễn như nghẹn lại, tuy rằng anh không nhìn thấy, nhưng anh đã tưởng tượng ra được rồi.

Hai mắt Vương Đình đẫm lệ, mông đi tới gần Lệ Minh Viễn, nói: “Anh là chồng chưa cưới của Noãn Tâm đúng không?”
“Là “Cô ấy vẫn luôn kể cho tôi nghe về anh, cô ấy nói cô ấy tin rằng anh sẽ đến cứu cô ấy… Cô ấy nói rằng nhất định anh sẽ đến, đúng là anh đã đến rồi, nhưng tại sao anh không đến sớm hơn một chút? Anh có biết chúng tôi ở đây tuyệt vọng thế nào không?” “
Lệ Minh Viễn không giải thích gì, chỉ cụp mắt, đứng dậy nói: “Thả hết mọi người ở đây đi”
“Vâng thưa đại ca.


“Không được! Đây đều là những con hàng giá trị cao của chúng tôi!
Các người không thể làm vậy được!”
Ngay sau đó, tiếng súng vang lên.

Những người trông coi ở đây, không một ai còn sống.


Các nô lệ lũ lượt xông ra ngoài.

Họ không muốn tiếp tục ở lại một nơi tràn đầy ác mộng như thế này.

Các cô muốn về nhà.

Vương Đình đã khóc đến không thành tiếng nữa, nói: “Tôi muốn về nước… Anh có thể đưa tôi về nước được không? Xin ani Lan Bảo Khiết cũng nói: ‘Lệ Minh Viễn, em biết em sai rồi, em có lỗi với Tô Noãn Tâm, em đã giải thích với cô ấy, cô ấy cũng đã tha thứ cho em… Cô ấy từng nói chờ khi anh đến đây sẽ cứu em ra ngoài… Anh đưa em về nước được không? Em đã học được rất nhiều điều, gia đình em không quan tâm đến em… nhà họ Lan cũng đã phá sản, sau này em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Tô Noãn Tâm nữa, cũng sẽ không hại cô ấy nữa, xin anh hãy đưa em về.

Lệ Minh Viễn hờ hững liếc nhìn Vương Đình, hị sao?”
: “Noãn Tâm nói vậy Vương Đình gật đầu nói: “Phải… Dọc đường đi đã xảy ra rất nhiều chuyện, chúng tôi gần như là sống nương tựa lẫn nhau, đồng hành cùng nhau… Còn có cô gái ngoại quốc kia nữa, hôm qua suýt chút nữa chúng tôi đã bị làm nhục, là cô ấy đã cứu chúng tôi… Một người bị rất nhiều người… làm nhục… Hu hu hu… Chồng chưa cưới của Noãn Tâm, anh nhất định phải cứu cứu cô ấy, cô ấy sắp chết rồi… cô ấy là người tốt.