Lệ Minh Viễn không dám nghĩ đến.

Trên con đường này, cô nhóc nhà anh đã gặp phải bao nhiêu gian khổ nhưng vẫn không lùi bước.

Anh đau lòng đến mức trái tim quặn thắt.

Đau đến tê dại.


Đau đến nỗi đầu óc choáng váng, không dám suy nghĩ sâu xa.

“Đại ca, chú ý thân thể!”
“Đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Tiếp tục tìm kiếm… Đi lục soát các bệnh viện lớn ở nước ngoài, cô nhóc thuộc nhóm máu hiếm RH âm tính, mau đi tìm! Không đủ nhân lực thì điều thêm người đến đây! Tra hết toàn bộ bệnh viện công lập, bệnh viện tư nhân của đất nước này cho tôi!”
“Nhưng nếu là một nước khác thì sao?”
“Vậy thì lục soát ở đó… không được bỏ qua bất cứ chỗ nào”
“Nhưng mà đại ca, như thế thì phạm vi quá lớn… rất khó tìm”
“Vậy cũng phải tìm!”
“Dạ, đại ca… nhất định phải đi tìm nhưng đại ca nhất định phải chú ý sức khỏe, nếu đại ca ngã xuống… chúng ta biết ăn nói thế nào với người nhà đại ca đây? Tập đoàn Quốc Doanh lớn như thế sẽ không có ai phụ trách”
Lệ Minh Viễn xoa mi tâm, vô cùng mệt mỏi nói: “Những thứ kia đối với tôi không quan trọng.


Anh không muốn cái gì hết.


Chẳng muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Anh chỉ cần Tô Noãn Tâm!!
“Đại ca, đã qua nửa tháng, trong nước… anh không báo tin bình an sao? Hiện tại khu vực thành thị đã có tín hiệu.


Lệ Minh Viễn bật điện thoại di động lên, một đống tin nhắn nhảy ra.

Anh không tìm ai, chỉ liên lạc với Lý Mạnh hỏi tình hình trong nước.

Lý Mạnh báo cáo một ít công việc sau đó mới nó: “Tình hình của tổng giám Tô đã ổn định, hiện đã bắt đầu làm việc lại, tuy rằng khí sắc.

vẫn chưa tốt lắm nhưng Dương Diễm ở bên cạnh cô ấy suốt, cảnh quay cũng không thèm quay… Theo dõi hai mươi bốn giờ trên một ngày, ban ngày đi làm cũng giúp đỡ cô ấy, không biết làm kế toán cũng đi theo học hỏi.

Coi như đã dời đi không ít sự chú ý của giám sát Tô, không có thời gian suy nghĩ bậy bạ… Còn có giám đốc Ân ở đây, tổng giám Tô không cần để ý nhiều.


Về phần chuyện công ty, ông của anh sẽ hỗ trợ xử lý một ít, còn tự tay dạy Lệ Minh Thành và Lệ Minh Ngọc xử lý một ít chuyện.

Thân phận của hai người ở tập đòan Quốc Doanh đã bị bại lộ, dọa sợ không ít người.

Còn có Lệ Kiên tới nhiều lần nhưng đều bị ông cụ đuổi đi… sau đó cũng không quay lại.


Lệ Kiên muốn nhân dịp Lệ Minh Viễn không có ở đây giở thủ đoạn bịp bợm, không thấy bản thân không có tư cách đó sao?
Cho dù là bố ruột là ông cụ Lệ cũng chẳng coi anh ta ra cái gì có được không!
Lệ Minh Viễn bình tĩnh hỏi: “Lệ Lâm và Lệ Minh Hoàn thì sao?”
“Hai người này ngược lại không có động tĩnh gì… Dù sao con trai họ đã được ông cụ dẫn theo bên cạnh dạy dỗ nên không có suy nghĩ khác”