Là anh ta xuất hiện, đưa cô ta đi vào một vòng địa ngục, thấy rõ tất cả những thứ u ám đó, thế giới quan của cô ta mới bắt đầu được đổi mới.

Cô ta đi dạo một vòng địa ngục cùng anh ta, rồi sau đó lại kéo anh ta ra khỏi địa ngục.

Anh ta nợ cô ta, cả đời này không trả hết được…
Cô ta có làm chuyện gì với anh ta thì cũng là điều nên làm.

Anh ta nên chấp nhận.

Cô ta tuyệt đối không cho phép anh ta rời đi.


Anh ta mong mà không được… cô ta cũng bất lực, thứ mà cô ta phải gánh vác quá nhiều rồi.

Nhiều đến nỗi chính mình cũng sắp không thở nổi.

Làm sao quan tâm đến anh ta đây?
Kỷ Vân Như trực tiếp đỏ cả mắt, không ngừng trút giận.

Nhiếp Hạo vui vẻ chịu đựng… Kỷ Vân Như thế này quá xa lạ rồi.

Đã nhiều năm như thế, anh ta đã thấy dáng vẻ của cô ta bất cứ lúc nao.

Trong mắt anh ta, lúc nào cô ta cũng quyến rũ.

Cô ta thuộc về rất nhiều người.

Cô ta là cô chủ nhà họ Kỷ, là bà chủ nhà họ Lục, là mẹ của Tích, là người vợ Lục Viễn Phương không thấy hiếm lạ gì.

Là cô chủ tỏa sáng vô tận trước mặt mọi người.

Nhưng lúc này, dường như cô chỉ thuộc về mình anh ta.


Sâu trong trái tim Nhiếp Hạo cảm thấy xúc động.

Không nghỉ ngờ gì, lần này tình cảm của bọn họ cực kỳ sâu đậm mà trước giờ chưa từng có.

Chỉ có vào lúc này, Nhiếp Hạo mới có thể cảm nhận một điều như thế, người phụ nữ trước mắt, thực ra trong lòng mình có cô ta.

Chỉ là cô ta quá kiêu kỳ.

Không thừa nhận trong lòng mình lại có con chó mình nuôi…
Nhưng anh ta muốn ép cô ta thừa nhận.

“Anh là ai?”
“Hạo… anh là Hạo của em”
Kỷ Vân Như đã không còn lý trí nữa rồi.

Nghe thế, Nhiếp Hạo đỏ cả mắt… khóe môi hơi nhếch lên nở nụ cười.

Được, của em.


Cả đời này đều là của em.

Không rời đi.

Không có chuyện không biết Vẫn luôn biết rằng… không rời đi nổi.

Có hèn mọn hơn nữa cũng bằng lòng.

Dù là ngay lập tức chết trong tay em…
Sáng hôm sau.

Lúc Nhiếp Hạo tỉnh dậy, Kỷ Vân Như đã không ở đây nữa.

Anh ta ngồi dậy, nhìn thời gian trên điện thoại, đã mười một giờ rồi.