Cô bé Minh Dao cũng nói: “Tuy con chưa học nhưng con tin lời Nhiếp Hạo, anh ấy rất giỏi, chuyện gì cũng biết hết! Hơn nữa anh ấy còn biết đàn ghita, biết ca hát! Anh Nhiếp Hạo hát hay lắm cơi”
“Nhiếp Hạo, anh chọn giúp em đi”
“Chú Nhiếp, chú cũng chọn giúp cháu đi, cháu nghe theo chú”
Lục Viễn Phương tức đến mức hết nói nổi.

Hai đứa nhóc phản bội này…
Cho dù Lục Tích không phải con ruột, ông ta cũng nuôi nó lớn thế mà, không phải sao?
Tuy không nuôi Minh Dao khôn lớn nhưng ông ta cũng cho con bé tình thương của một người bố, không đúng sao?

Nhiếp Hạo dựa vào cái gì mà được đối xử như vậy chứ?
Gã xứng à?
Chẳng qua chỉ là gã đàn ông hoang được Kỷ Vân Như nuôi ở ngoài thôi!
Cuối cùng hai cây đàn piano đều nhờ Nhiếp Hạo lựa chọn.

Lục Tích với Minh Dao đều vô cùng hài lòng.

Tuy nhiên đàn piano giao hàng tận nơi, đưa đến nhà họ Lục thì dễ.

Lúc điền địa chỉ nhà Minh Dao, Nhiếp Hạo hơi do dự.

Anh ta hỏi cô bé: “Đưa đến đâu?”
“Đương nhiên là nơi anh ở”
“Không đưa đến chỗ mẹ em à?”
“Mẹ em bận quá, không có thời gian quản lý em”
Lục Viễn Phương tò mò: “Gần đây mẹ con bận gì vậy?”
“Con nghe người lớn nói rằng hình như phòng làm việc của đàn chị sắp mở rộng quy mô… thành công ty giải trí, mẹ con đang bận vụ này”
Lục Viễn Phương nghe vậy bèn gật đầu.


Lệ Minh Viễn không ở đây nhưng vẫn không quên kiếm tiền cho Tô Noãn Tâm.

Tô Noãn Tâm chưa rõ sống chết… vậy mà anh ta còn mất tích, mất tích vẫn không quên tính toán thay người khác.

Điều đó đủ để chứng minh Lệ Minh Viễn không hản mất tích.

Ít nhất anh ta còn liên lạc với trong nước.

Bằng không, Lý Mạnh là người chỉ nghe lệnh làm việc.

Giải trí Đỉnh Phong rơi đài… xem ra Lệ Minh Viễn cũng nhúng tay vào chuyện đó.

Nhưng nếu vậy thì tốc độ quá nhanh.

Thời gian chưa đến một tháng mà sụp đổ đến nơi, ngay cả Chủ tịch của Giải trí Đỉnh Phong cũng bị người khác tố cáo, sắp sửa ra tòa.


Gã vừa gặp chuyện là công ty giải trí gặp phải đủ thứ việc, xem ra cũng không khó đối phó gã.

Người dưới quyền Lệ Minh Viễn rất biết cách làm việc.

Vì vậy người ngoài đánh giá Lục Viễn Phương không bằng Lệ Minh Viễn, ông ta luôn luôn chịu phục chứ chẳng thèm để ý họ bàn tán.

Các ngành nghề của họ Lệ có dính dáng đến họ Lục, nhưng Lục Viễn Phương thì không giống vậy.

Vốn dĩ không thể so sánh.

Ít nhất dưới sự quản lý của ông ta, nhà họ Lục đã mạnh lắm rồi.