| Tô Noãn Tâm bị cô ta chọc tức mà bật cười: "Thôi thôi thôi, tôi đường đường là vợ tương lai của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh, để ý đến nhà họ Cổ các người làm gì? Đừng có tự thiếp vàng lên mặt mình nữa đi!"

| Cổ Thiên Linh tỏ vẻ khinh thường: "Cô sao? Còn chưa leo lên vị trí vợ của tổng giám đốc tập đoàn Quốc Doanh đâu! Tô Noãn Tâm, cô tự hỏi đi, cô xứng sao?"

"Xửng hay không xứng, bà đây xứng là được! Lệ Minh Viễn sẽ lấy tôi là được! Mà cô chủ nhà họ Cố cô phải nhớ kỹ, cái gì mà bà đây không xứng có thể dễ dàng đạt được, mà thử cổ tự cho rằng mình xứng với ấy, đời này đến chết cô cũng không chiếm được!"

Nói xong cầu đó, Tô Noãn Tâm lười nói với loại người như cô ta, đi thẳng.


Cổ Thiên Linh suýt chút nữa thì tức chết, nhìn Tô Noãn Tâm nghênh ngang đi vào tập đoàn Quốc Doanh, móng tay vừa mới làm được hai hôm suýt thì đâm vào thịt tay.

Tô Noãn Tâm, cô chờ đây cho tôi! Tô Noãn Tâm đi vào phòng tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Doanh quả thực không quá thuận lợi. Lý Mạnh thấy cô, cảm thấy cứu tinh của mình tới rồi.

Anh ta mới vừa bị tổng giám đốc dùng ánh mắt lạnh lẽo quét qua, hiện giờ cảm thấy bản thân là tội phạm, cũng may là Tô Noãn Tâm tới, cuối cùng cũng có thể lấy công chuộc tội rồi.

Tự mình dẫn Tô Noãn Tâm tới cửa phòng tổng giám đốc, anh ta tốt bụng dặn dò cô: "Cô Tô, tổng giám đốc đang ở bên trong, mới vừa rồi cổ Cố tới, hiện giờ có lẽ tâm tình của tổng giám đốc không tốt lắm."

Cho nên cô trước khi vào thì tốt xấu gì cũng gõ cửa một cái - Ý của Lý Mạnh là vậy. Nhưng hiện giờ tâm trạng của Tô Noãn Tâm cũng không khá hơn bao nhiêu.

Chỉ cần Lệ Minh Viễn không chọc tới cô, chắc là cô sẽ không chủ động trêu chọc anh, cũng lướt qua, cho mẹ cô một câu trả lời là được.

Cô gật đầu nói: "Biết rồi.” Sau đó thẳng thắn đẩy cửa vào như mọi lần. Lý Mạnh: "..." Đã nhắc cô rồi, còn không gõ cửa! Quả nhiên, trong phòng làm việc, sắc mặt của Lệ Minh Viễn vô cùng u ám. Không ngẩng đầu lên, nói: "Cút ra ngoài". Tô Noãn Tâm nhướng nhướng mày nói: "Tưởng ai hiếm lạ chỗ này của ông chú sao, vừa mới đến đã đuổi đi!"


Người đàn ông thản nhiên ngước mắt, quả nhiên trông thấy cô đang dựa cửa, nhớ ra cái gì đó, ánh mắt nhanh chóng tối sầm lại: "Ra ngoài, lúc nào học được gõ cửa, thì lại vào

Tô Noãn Tâm hít sâu một hơi, nhịn cơn tức, lui ra ngoài, sau đó đóng cửa lại, gõ cửa. Nếu không phải mẹ cô bắt cô tới đây, quỷ mới đến đây. “Vào đi" Tô Noãn Tâm đẩy cửa vào, hoàn thành nhiệm vụ xong liền gọi điện cho mẹ. Rất nhanh, đã có người nghe điện thoại. Tô Ngọc Mỹ tươi cười nói trong điện thoại: "Noãn Tâm, đến chỗ Minh Viễn rồi sao?" "Vừa tới". "Con đưa điện thoại cho Minh Viễn, mẹ nói với cậu ấy vài câu."

Tô Noãn Tâm bĩu môi, hít sâu một hơi, đi tới trước bàn làm việc của Lệ Minh Viễn, đưa điện thoại di động cho anh: "Mẹ tôi muốn nói chuyện với chủ"

Lệ Minh Viện ngừng tay bỏ bút trong tay xuống, ngước mắt, nhàn nhạt liếc nhìn cô, cầm lấy điện thoại để bên tai, họ nhẹ một tiếng: "Cô Tô, có chuyện gì không?"

"Minh Viễn, mấy ngày nay có tốt không?" "Cảm ơn di đã quan tâm, cháu rất khoẻ "Thế này... Cải kia, Noãn Tâm nói, chuyện con bé đi học, cháu sắp xếp xong cho nó rồi sao?" Nghe vậy, Lệ Minh Viễn ngước mắt nhìn Tô Noãn Tâm một cái, không nói gì. Anh sắp xếp chuyện đi học cho cô khi nào? Cô nhóc này quả là nói dối không chớp mắt! "Minh Viễn?" "Vâng, dì nói tiếp đi."

"Không có chuyện gì... Giao Noãn Tâm cho cháu, cô yên tâm lắm! Đúng rồi, buổi chiều cô muốn nghỉ ngơi, cô ngại để Noãn. Tâm ở bên này ầm ĩ, cô kêu nó sang bên đó với cháu! Không gây phiền phức gì cho cháu chứ?"

Lệ Minh Viễn thản nhiên nói: "Không" Tô Noãn Tâm nhận ra được anh lại liếc nhìn cô một cái, trong lòng không hiểu sao lại trống rỗng. Với mức độ hài lòng của mẹ với tên lưu manh này, trong điện thoại có bản cô vài trăm lần cũng không sao!


Không tự chủ, cô âm thầm chà xát tay xích lại gần, không nghĩ tới đúng lúc này ông chủ đột nhiên nghiêng đầu, không dự báo trước, khoé môi Tô Noãn Tâm khe khẽ lướt qua bờ môi mỏng của anh!

Đùng một tiếng, não Tô Noãn Tâm chập mạch, cả người như sắp hỏng rồi!

----------------------------