EDIT: Aries92

BETA: Đầm♥Cơ

images

Không phải giận dỗi mà chỉ mong anh dỗ giành!

Bách Á Mạt rất dễ nhận ra Bách Nghiêu Nhất, với chiểu cao một mét tám tám, cho dù anh là người Phương Đông nhưng cũng không khác đàn ông phương Tây là mấy, thậm chí có phần nổi bật hơn.

Tóc đen hơi xoăn, áo sơ mi trắng cởi ba khuy đầu để lộ cơ ngực săn chắc gợi cảm, quần bò bao lấy đôi chân dài rắn chắc, cả người toát lên vẻ phong lưu gợi tình khiến cho phụ nữ đi qua ai cũng phải ngoái nhìn. Ngay cả Bách Á Mạt cũng phải thừa nhận rằng em trai khó tính khó nết nhà mình có thừa tiêu chuẩn đi làm trai bao, nếu cậu ta làm việc tại một tụ điểm ăn chơi nào đó chắc chắn sẽ thuộc hàng top. Nhưng cô đang tò mò cái người bên cạnh cậu ta là ai vậy? Nếu cô không nhìn lầm thì đó là một cô gái tóc vàng, trang phục toàn màu hồng nhạt, lưng đeo balo có hình mèo Katy mặc quần đùi để lộ ra đôi chân dài thon thả trông khá xinh đẹp, chỉ có điều đây chắc chắn không phải khẩu vị của Bách Nghiêu Nhất. Cậu ta thích phụ nữ trưởng thành gợi cảm còn cô gái kia chắc chắn còn chưa phát triển hoàn toàn, cùng lắm chỉ giống em gái nhà bên, chắc chắn không phải đồ ăn của cậu ta. Nhưng cô lại nhìn thấy cô gái nhỏ ấy đang đi sát bên cạnh Bách Nghiêu Nhất, còn ôm lấy cánh tay của cậu ta, hai người vừa đi vừa nói chuyện.

So với tinh thần vui vẻ của cô gái Bách Nghiêu Nhất vẫn lãnh đạm như mọi khi, tỏ vẻ không để ý nhưng lại nghịch tóc đuôi ngựa của cô.

Hai người đi trên đường cãi nhau loạn lên!

Trời ơi! Người ngoài hành tinh xâm nhập sao?! Người này không phải Bách Nghiêu Nhất!

Khi chỉ còn cách hai người ba bước chân, Bách Á Mạt khiếp sợ dừng lại. Bách Nghiêu Nhất bây giờ mới nhìn thấy cô, cũng dừng động tác. Jill ở đằng sau đánh lên lưng anh, đang đi tự nhiên dừng lại làm gì để cô bị đụng đau điếng.

“Bách Á Mạt, chị đến muộn năm phút” Anh ghét nhất phải đợi chờ.

“Tắc đường” Bách Á Mạt từ nãy đến giờ vẫn quan sát Jill, nhưng ngoài miệng vẫn nói “Bản thảo đâu?”

“Năm ngày sau đưa cho chị” đến chậm một phút tính một ngày.

Bách Á Mạt trừng lớn mắt. Cái tính khó chịu này của Bách Nghiêu Nhất thật khiến người ta chán ghét. Bách Nghiêu Nhất bị trừng chẳng những không sợ mà còn bổ sung thêm một câu “Ít nhất không phải năm tháng sau” Cô còn không biết cảm ơn.

Chỉ trong vòng một phút ngắn ngủi cơn giận của cô đã bốc lên tận trời.Em trai cô quả là có năng khiếu chọc giận người khác.

“Chào chị” một cái đầu ló ra đằng sau lưng Bách Nghiêu Nhất thăm dò, mắt lam tươi cười nhìn Bách Á Mạt chào hỏi.

Bách Á Mạt nhìn cô gái rồi lại nhìn em trai hỏi “Cậu đổi khẩu vị rồi hả?”

Bách Nghiêu Nhất không để ý đến câu hỏi ngu ngốc của Bách Á Mạt cúi đầu kéo mở tay Jill nhìn chiếc mũi sưng đỏ của cô, nhướn mày nói “Đồ ngốc” không một chút đau lòng.

Jill mất hứng lườm anh “Còn không phải tại anh sao? Đồ trứng thối” Cô nói thầm, khuôn mặt nhỏ nhắn tủi thân tức giận hất tay anh ra.

“Ai biết cô không những chẳng thông minh mà não cũng không phát triển như vậy chứ” Bách Nghiêu Nhất hừ một tiếng làm ra vẻ người xấu.Bách Á Mạt một bên đồng tình với cô gái chỉ sợ cô bị lời nói Bách Nghiêu Nhất làm cho phát khóc.

Jill nhíu mày nhìn Bách Nghiêu Nhất mà Bách Nghiêu Nhất cũng nhướn mày nhìn cô chờ cô phản ứng.

Jill suy nghĩ một chút rốt cuộc mở miệng “Em đói bụng”

Bách Nghiêu Nhất đã thành thói quen với phản ứng của cô. Ngày đầu anh còn ngạc nhiên đến bây giờ thì không còn cảm giác nữa. Đối với những lời nói ác ý của anh, người bình thường phải phản ứng giống như Bách Á Mạt bị anh chọc cho phát điên lên không nhịn được gây gổ với anh, nhưng Jil thì khác, cô hoàn toàn không có bất cứ thái độ gì.

Thật ra Jill không phải không biết phản ứng mà chỉ đơn giản một khi cô đói bụng thì trong đầu chỉ toàn là món ăn yêu thích “Em muốn ăn cá” Cô tha thiết nhìn Bách Nghiêu Nhất.

Bách Nghiêu Nhất vừa quay đầu lại bắt gặp Bách Á Mạt đang ngây ngốc đứng im một chỗ. Anh thật không muốn thừa nhận mình có cùng huyết thống với cô “Bách Á Mạt, còn không mau dẫn đường”

Cuối cùng Bách Á Mạt cũng hoàn hồn, cô thật không tin được trên đời có người có thể chịu được lời nói độc mồm của Bách Nghiêu Nhất, còn làm bộ như tai điếc đúng là khâm phục.

Trong lòng cô thầm thở dài tán thưởng sau đó nhanh chóng dẫn hai người đến nhà hàng.

“Đồ hải sản ở đây được chứ?” Bách Nghiêu Nhất đi đằng sau hỏi.

“Cũng đươc! Rất tươi” Bách Á Mạt đáp sau đó lại cảm thấy không đúng “Không phải cậu rất ghét ăn hải sản sao?”

Bởi vì lười. Bách Nghiêu Nhất cảm thấy ăn hải sản mà cứ phải bóc vỏ thật phiền toái cho nên không có hứng thú. Bách Nghiêu Nhất không hé răng chỉ cúi đầu nhìn Jill đang đi bên cạnh nghe thấy hải sản mắt lam lập tức sáng lên.

Dây dưa lâu như vậy cô đa phần đều ăn cơm ở nhà anh. Cô không kén chọn gì nhưng lại đặc biệt thích ăn cá. Cá ở nhà anh đều chui hết vào bụng cô.

Ngồi vào bàn ăn, Bách Nghiêu Nhất gọi hẳn một bàn toàn là hải sản còn bản thân lại chọn bít tết.

Bây giờ Bách Á Mạt mới hiểu tại sao em trai mình tuy không ăn hải sản nhưng lại nhất định vào đây ăn. Thì ra là vì cô gái kia. Từ khi nào cậu ta biết quan tâm đến người khác như vậy.

Bách Á Mạt vừa kinh ngạc vừa tò mò nghiêm túc đánh giá Jill “Em gái!Em tên gì?”

Jill cầm cốc nước tò mò nhìn ngó xung quanh, nghe thấy Bách Á Mạt hỏi chuyện liền nhìn cô cười ngọt ngào ”Jill”

Bách Á Mạt yên lặng.Đôi mắt này trong suốt như thủy tinh không có một tia tạp chất, không hề giả tạo, ngay cả nụ cười cũng ngọt ngào tự nhiên làm cho Bách Á Mạt rất có cảm tình.

“Jill, tên thật đáng yêu, rất hợp với em”

Biết Bách Á Mạt đang khen mình, Jill cười híp mắt, cúi đầu uống cốc nước trong tay. Mới uống được một ngụm cô liền phun đầy bàn,mặt nhăn nhó.

“A Nhất! nước này có vị rất lạ”

Bách Nghiêu Nhất trực tiếp cầm cốc nước lên nếm thử, là vị chanh thôi mà, anh quát “Ngu ngốc, nước chanh cũng không biết”

Jill cố gắng nuốt xuống. Chán ghét buông cốc, cô thật ghê sợ vị trong miệng.

Bách Á Mạt nhìn bộ dạng đáng thương của Jill lườm em trai một cái đang định hỏi Jill có muốn một li nước trái cây không thì Bách Nghiêu Nhất vẫy tay gọi phục vụ. “Cho tôi một ly nước lọc”

“Vâng tiên sinh” Nhân viên phục vụ lễ phép khom người, lát sau đã mang đến một li nước lọc “Tiên sinh! Nước lọc của anh đây”.

Bách Nghiêu Nhất nhận lấy cốc nước đưa đến trước mặt Jill.

Jill cẩn thận nhìn cốc nước sau đó ngẩng đầu nhìn Bách Nghiêu Nhất thấy anh nhướn mày.Jill miễn cưỡng cầm lấy thè lưỡi liếm thấy nước không có vị mới yên tâm uống.

“Cám ơn anh A Nhất” Jill cười thỏa mãn.

Bách Nghiêu Nhất hừ nhẹ đưa tay nghịch tóc đuôi ngựa của cô lần này cô không có cắn anh chỉ cau mũi uống nước.

Bách Á Mạt nhìn một màn trước mặt đầy hứng thú.Cô thấy em trai mình tuy rằng lời nói khó nghe nhưng hành động thì ngược lại,thực ra cậu ta rất chiều Jill.

Đồ ăn được đưa tới, Jill lúng túng cầm dao nĩa nhưng dù có cố gắng thế nào thì miếng cá cắt ra cũng không hoàn chỉnh. Nhăn mặt, Jill khó khăn đưa từng miếng cá bị cắt tan nát lên miệng. Một chút cũng không có cảm giác làm cô tức giận tay dùng thêm sức, dao nĩa phát ra âm thanh chói tai thu hút sự chú ý của không ít người, thậm chí có người còn cười trộm.

Bách Nghiêu Nhất nhàn nhạt liếc người vừa cười, trong lòng khó chịu cười lạnh thầm nghĩ “Quỷ nhỏ nhà anh không biết dùng dao nĩa thì có gì buồn cười chứ?”

Người bị Bách Nghiêu Nhất nhìn chằm chằm nhanh chóng lảng đi chỗ khác.

Bách Nghiêu Nhất hừ nhẹ một tiếng quay sang nhìn Jill.

“Đồ ngốc, ngay cả việc này cũng không biết” Thực sự là ngốc không chịu được. Anh trực tiếp dùng dao nĩa của mình cắt cá trên đĩa của Jill.

Jill cầm dĩa ngoan ngoãn ăn mặc anh trách mắng. Nhìn thịt cá của mình rồi nhìn thịt bò trên đĩa của anh…trông cũng có vẻ ngon. Bách Nghiêu Nhất phát hiện ánh mắt của cô “Ngoan ngoãn ăn cá của cô đi.”

Jill há miệng cắn một khúc cá to. Vị cá thật tươi mới. Ánh mắt cô tràn ngặp thỏa mãn chỉ là ăn được mấy miếng lại đánh mắt sang thịt bò trên đĩa của anh.

“A Nhất…” đang định mở miệng trao đổi dùng một khúc cá đổi lấy một miếng thịt bò thì đột nhiên bị một miếng thịt chặn lời.

“Ăn đi, đừng có để nước bọt văng tung tóe ở đây” Bách Nghiêu Nhất lạnh lùng trừng cô.

Jill ngậm miệng lại cố gắng ăn hết miếng thịt bò…Thật khó ăn.Cô thà ăn cá của mình còn hơn.

Bách Nghiêu Nhất chuyên tâm cắt thịt bò không thèm để ý đến ánh mắt vụng trộm của Bách Á Mạt. Cô căn bản không hiểu được quỷ nhỏ này tham ăn thế nào. Nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn cho bằng được. Không cho cô ăn cô sẽ nhắc đi nhắc lại ầm ỹ muốn chết.

“A Nhất à! Đúng là hiếm có nha” Bách Á Mạt tranh thủ châm biếm anh nhưng cô vừa định mở miệng thì…

“Ai thế này? Bách Nghiêu Nhất, không ngờ có thể gặp được anh ở đây”

Trên người toàn đồ hiệu của Chanel, tay cầm túi xách loại mới nhất, mái tóc xoăn dài, mùi nước hoa bay đến thu hút sự chú ý của hầu hết đàn ông trong quán. Anna tháo kính râm kinh ngạc nhìn Bách Nghiêu Nhất.

Bách Nghiêu Nhất từ tốn lấy khăn ăn lau miệng, miễn cưỡng nhìn về phía Anna đang định mở miệng.

“Ắt xì!” người nào đó thật không lịch sự, bao nhiêu thịt cá trong miệng văng hết ra ngoài.

Nhìn khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, cả người trên dưới đều là đồ hiệu. Jill nhăn nhó lùi ra phía sau chán ghét lên tiếng “Mùi gì kinh vây?”

Trí nhớ của Jill rất tốt, người nào đối xử tốt với cô cô đều nhớ rất rõ, không tốt với cô cô càng nhớ rõ hơn, còn một khi cô đã ghét thì một đời không quên. Tuy rằng bị văng bẩn lên người nhưng Anna vẫn giữ phong độ không so đo, cô ta tươi cười ngồi xuống bên cạnh Bách Nghiêu Nhất vừa khéo đối diện với Jill. Jill trầm mặt mất hứng nhìn Anna, trong mắt tràn ngập địch ý, vẻ chán ghét hiện rõ trên khuôn mặt. Cô không chỉ ghét Anna mà còn ghét cả mùi hương trên người cô ta. Thật lâu trước đây từng có thời gian trên người Bách Nghiêu Nhất luôn nhiễm mùi này. Hơn nữa anh còn bỏ rơi đưa cô đến nơi nuôi thú cưng đến tận tối mới đem cô về. Bên cạnh lúc nào cũng có mặt Anna. Theo lời Đại Hắc nói (Đại Hắc là vật nuôi của ông chủ cửa tiệm thú cưng) mùi hương ở trên người Anna có thể làm khơi gợi ham muốn của đàn ông. Bởi vì Đại Hắc nhìn thấy Anna cũng chảy nước miếng. Thời kì Bách Nghiêu Nhất động dục kéo dài khoảng nửa năm, trong nửa năm đó cô hoàn toàn bị bỏ rơi, thường hay chạy đến bên cạnh Bách Nghiêu Nhất làm nũng nhưng đều bị Bách Nghiêu Nhất đá vào mông. Thâm thù đại hận với Anna bắt đầu từ đó.

Không khí trầm mặc có chút ngượng ngùng. Jill cũng không phải cố ý. Cô đang định giơ tay lấy cốc nước thì Bách Nghiêu Nhất đã trực tiếp đưa đến. Jill một tay cầm cốc nước vẫn địch ý nhìn Anna. Bách Á Mạt thấy vậy lên tiếng hòa giải. Anna là bạn gái cũ của Bách Nghiêu Nhất, quen nhau không bao lâu. Bách Á Mạt cũng có gặp qua vài lần, không thân lắm chỉ xã giao vài câu.

“Không sao! Quần áo cũng không bẩn bao nhiêu”Anna mỉm cười nhìn Bách Nghiêu Nhất “Thật không ngờ tới đây lại có thể gặp mọi người. Bách, anh đến Paris chơi sao?”

“Không” Bách Nghiêu Nhất lạnh lùng trả lời “Tôi chuyển đến đây sống”

Anna kinh ngac. Đã từng có quan hệ với Bách Nghiêu Nhất nên Anna cũng khá hiểu tính anh. Anh chính là người lười biếng cho dù có chuyển nhà cũng sẽ không chuyển từ New York đến Paris xa xôi. Năm đó bọn họ yêu nhau không bao lâu cô bị chuyển công tác đến London. Cô yêu cầu Bách Nghiêu Nhất cùng chuyển đi, vì đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt cô muốn được ở cùng nhau nhưng Bách Nghiêu Nhất lại cự tuyệt, nguyên nhân chỉ là Bách Nghiêu Nhất rất yêu chiều con mèo của mình, anh không bao giờ qua đêm bên ngoài, mỗi ngày nhất định về nhà, cũng không cho cô đến nhà anh vì con mèo sợ người lạ. Anna nghe anh kể cũng biết đó không phải giống mèo quý gì, chỉ đơn thuần là con mèo màu xám bình thường, không biết Bách Nghiêu Nhất thích nó ở điểm nào?

Cô cũng từng vì chuyện này mà gây gổ với anh. Gia thế của cô tốt, ngoại hình xinh đẹp, rất nhiều đàn ông tán tỉnh lâu ngày tạo thành tính tình kiêu ngạo. Bách Nghiêu Nhất lại chưa từng lấy lòng cô, cho dù cô có ầm ỹ giận dỗi anh cũng không để ý tới, cuối cùng cô bắt buộc anh phải chuyển đến Paris nếu không thì chia tay nhưng anh vẫn lựa chọn con mèo ác độc kia. Bách Nghiêu Nhất là người đàn ông duy nhất không nghe lời cô cho nên cô không quên được anh, không liên quan đến tình yêu chỉ là lòng tự trọng bị tổn thương.

Anna dời ánh mắt nhìn về phía Jill, kỳ thật cô đã sớm nhìn thấy bọn họ, cũng thấy Bách Nghiêu Nhất săn sóc cho Jill. Cô biết Bách Nghiêu Nhất không phải là người dịu dàng với phụ nữ, lúc hai người yêu nhau cuồng nhiệt nhất anh ta cũng không có săn sóc cô như vậy.

“Chị nhìn gì vây?” Jill chán ghét nhìn ánh mắt đánh giá của Anna, lọai ánh mắt coi thường người khác này khiến cô cảm thấy bị xúc phạm. Lưng thẳng tắp, mắt lam nheo lại tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Anna cười khẽ “Tôi không cố ý, chỉ tò mò tại sao bên cạnh Bách Nghiêu Nhất lại xuất hiện một cô gái nhỏ tuổi như vậy? Anh ấy không có hứng thú với trẻ nhỏ cơ mà”.

“Tôi biết” Jill hừ hừ “Anh ấy chỉ động dục với những người như cô mà thôi”

Đang uống nước, Bách Nghiêu Nhất thiếu chút nữa thì sặc, động dục? Cô dùng loại từ này nói anh?

Anh đen mặt trừng Jill “Quỷ nhỏ! nói bậy bạ gì đó?”

“Em không nói bậy” Jill khẳng khái nói “Đại Hắc nói đàn ông chỉ thích phụ nữ ngực to, hơn nữa một khi động dục thì không phân biệt bốn mùa”

Tên Đại Hắc này từ đâu mà ra vậy, từ trước đến nay chưa từng nghe thấy cô nhắc đến hắn. Bách Nghiêu Nhất cau mày “Tên Đại Hắc này đúng là làm hư cô rồi”

“Sao anh lại bảo cậu ấy nói bậy?” Đại Hắc là bạn tốt của cô, cô phải bênh vực bạn “Em thấy Đại Hắc nói một chút cũng không sai”

“Cái gì?” Bách nghiêu Nhất hoài nghi có phải bản thân mình nghe nhầm hay không, quỷ nhỏ lại phản bác anh.

“Không phải anh thích phụ nữ có bộ ngực to, trên người còn có mùi nước hoa sao?”

Cô đã từng chứng kiến không chỉ có Anna, những người anh yêu toàn một kiểu như vậy.

“Em không hiểu, lúc các người giao phối không bị hắt xì sao?” Anna ngồi bên cạnh cũng sắp không chịu nổi.

Giao? Giao phối?

Anh biết cô không bình thường nhưng không ngờ cô sẽ dùng hai từ kỳ quái như vậy “Ai dạy cô dùng hai từ này?”

“Không cần ai dạy” Jill nâng cằm kiêu ngạo nói “Đây là lẽ thường, ngay cả từ này anh cũng không hiểu sao?

Bây giờ anh là đang bị chê cười?

“Haha” Bách Á Mạt phì cười, khuôn mặt vì nhịn cười mà đỏ ửng cả lên. Trời ơi! cô có nhìn lầm hay không, Bách Nghiêu Nhất lại có ngày bị nghẹn họng như hôm nay. Còn Anna sớm đã há hốc mồm, trước kia cô cãi nhau với Bách Nghiêu Nhất, anh đều quay đầu bước đi không thèm quan tâm đến lý lẽ của cô, mà bây giờ lại cãi nhau với một cô gái?

“Thế nào?” Thấy Bách Nghiêu Nhất không mở miệng, Jill đánh trống thắng trận.

“Có vẻ cô có rất nhiều thành kiến với tôi, sao còn ở bên tôi làm gì? Tôi cũng không để ý cô đi tìm người khác. Bọn họ nhất định sẽ thích cùng cô . . .”

Anh cao thấp đánh giá cô rồi phun ra hai chữ “Giao phối”

“Em không cần bọn họ” lời nói của Bách Nghiêu Nhất làm Jill cảm thấy bị tổn thương, tức giận nói “Em cũng không giống anh, tùy tiện người nào cũng được”

Trong lòng cô luôn chỉ có một người!

Có vẻ khả năng cãi lại anh của cô có tiến bộ, bây giờ đã biến thành chỉ trích anh!

Bách Nghiêu Nhất cảm thấy khó chịu, đang định nói lại thì cô đã mở miệng trước.

“Bách Nghiêu Nhất! anh nghĩ rằng em muốn anh sao? Nếu không phải thích anh em cũng sẽ không quanh quẩn bên anh, trên đời này em chỉ có anh mà thôi..” cô càng nói càng đau lòng “Anh bảo em đến bên người khác, bọn họ không phải anh…”

Thấy cô cắn môi hốc mắt đỏ lên, Bách Nghiêu Nhất ngạc nhiên. Hồi xưa cho dù anh châm chọc cô thế nào cô cũng không như vậy.

“Quỷ nhỏ!” Anh cẩn thận chạm vào người cô.

“Trứng thối!” cô khụt khịt hất tay anh ra đứng dậy bỏ chạy.

Bách Nghiêu Nhất sửng sốt nhìn cô chạy ra ngoài.Phía dưới gầm bàn Bách Á Mạt đá đá chân em trai.

“Ngốc vậy? không mau đuổi theo” bình thường khôn khéo sao vào lúc này lại ngu ngốc thế chứ?

Đuổi theo? Sao anh phải đuổi theo?

Cô chạy đi như vậy không phải tốt lắm sao? Cô sẽ không đến làm phiền anh nữa.

Nhưng mà…nghĩ đến phiến mắt cô hồng hồng, lòng Bách Nghiêu Nhất nặng trĩu, cô thực sự khóc, lúc xoay người chạy đi anh thấy khóe mắt cô có ánh lệ.

Không nghĩ bản thân lại làm cho cô khóc, anh luôn nghĩ cô ngốc như vậy, chậm hiểu như vậy cho dù anh có nói cái gì cô cũng sẽ không bị tổn thương.

Nhưng mà cô vừa mới khóc!

Bộ dạng đáng thương đó luôn luôn quanh quẩn trong đầu anh, Bách Nghiêu Nhất hơi nhếch môi rốt cuộc đứng dậy đuổi theo.

Khi Bách Nghiêu Nhất chạy ra khỏi nhà hàng, Jill đã sớm không thấy bóng dáng đâu!

Anh tìm kiếm ở xung quanh rất lâu, cũng hỏi người đi đường có nhìn thấy một cô gái mặc bộ đồ màu hồng, lưng đeo balo Katy, tóc dài màu vàng đi qua đây hay không nhưng người đi đường đều lắc đầu không biết. Tâm trạng Bách Nghiêu Nhất hơi hoảng loạn, chỉ sợ cô chạy lung tung bị lạc đường, cô chắc chắn sẽ không đi tàu điện ngầm, anh lại không biết số điện thoại nhà cô, một cô gái xuân xanh mơn mởn như vậy trên người lại toàn hàng hiệu anh sợ cô bị người ta lừa mà không biết.

Shit! Nếu biết sẽ chọc cô khóc anh tuyệt đối không nói những lời này!

Lần đầu tiên Bách Nghiêu Nhất vì miệng mình mà hối hận.Anh không phải cố ý nói những lời đó, ai bảo cô bênh vực tên Đại Hắc kia, còn vì hắn mà cãi lại anh. Chẳng lẽ cô coi trọng hắn hơn anh?

Anh không chịu nổi cô vì tên đàn ông khác mà nói lại anh, nếu tên Đại Hắc kia tốt như vậy thì cô ở bên anh làm gì? Sao không đến với Đại Hắc tốt đẹp của cô đi.

Anh chính là căm tức mới nói những lời này!

Anh cho rằng cô sẽ như mọi lần làm lơ, giả bộ lảng sang chuyện khác nhưng không ngờ cô lại đỏ mắt, bộ dạng đáng thương như vậy.

Rõ ràng trước đó còn rất đắc ý, miệng lưỡi sắc nhọn mà phút sau đã thành bộ dạng đáng thương biến anh thành người xấu, còn nói nhưng lời làm anh cảm thấy áy náy.

Bởi vì thích anh nên mới đến bên anh…Trên đời này em chỉ có anh, chỉ có anh mà thôi.

Cô thích anh ở điểm gì chứ? Anh nói lời cay độc, đối với cô lại không tốt, bình thường phụ nữ tán tỉnh anh cũng chỉ vì khuôn mặt này hoặc là muốn thử sức chinh phục một người đàn ông hư hỏng mà thôi. Bọn họ sẽ không muốn ở cùng anh cả đời, họ chỉ nhìn thấy anh là kẻ không có việc làm chỉ có thể lên giường, chắc chắn sẽ không yêu thương anh.

Anh cảm thấy như vậy cũng tốt. Tình tình yêu yêu rất phiền toái, quan hệ xác thịt tuy nông cạn nhưng ít ra sẽ không có gánh nặng, anh vui vẻ với loại quan hệ này.

Nhưng ở đâu lại xuất hiện một cô ngốc nói thích anh, ánh mắt cô nhìn anh là nghiêm túc, mỗi khi cô nhìn anh đều làm cho lòng anh hoảng loạn, thảng thốt. Anh từng đuổi cô đi nhưng thế nào cô cũng không chịu đi. Bây giờ anh buông tha cho cô, dù sao cô còn trẻ như vậy chỉ là nhất thời nông nổi, thời gian qua đi sẽ quên ngay thôi không phải sao?

Bách Nghiêu Nhất chậm rãi đi về nhà.Trời đã tối đen như mực, cả người anh trầm mặc, bước đi rất chậm, đèn đường chiếu lên bóng lưng anh khắc dưới đất một sự cô đơn tĩnh mịch.

Anh mở cửa gỗ cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa thì đột nhiên dừng lại đi về phía bên phải. Ở góc bên phải lộ ra một góc mặt mèo Katy. Anh đi đến bên cạnh Katy thấy cô gái lưng đeo balo Katy đang ngồi xổm một góc, hai tay bó gối, mặt vùi vào giữa hai cánh tay. Bách Nghiêu Nhất đá balo Katy một chút, người ngồi đó cũng có phản ứng.

“Jill Anderson”

Người nào đó vẫn không hé răng.

Anh nhìn chăm chú cái gáy của cô, thấy cô dường như không quan tâm đến anh, anh trực tiếp cúi xuống ôm lấy eo cô, bàn tay nâng người cô lên giống như ôm con nhỏ.

Cô vẫn không nói chuyện, hai chân tự động quấn quanh eo anh, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cổ anh, mặt vùi vào gáy anh. Trong nháy mắt truyền đến đau đớn, Bách Nghiêu Nhất không hé răng để mặc cho cô cắn. Anh ôm cô, người cô gầy như vậy cũng không nặng lắm, trên người còn có mùi sữa nhàn nhạt, một chút cũng không gợi cảm lại làm cho anh không nhịn được nhếch môi. Anh mở cửa, đèn tự động bật sáng, anh ôm cô đi đến bên ghế sofa, khom người đặt xuống. Cô vẫn bám chặt lấy anh, miệng vẫn cắn. Bách Nghiêu Nhất khom gối ngồi xuống cũng không buông cô ra cứ để cô cắn cổ mình đau nhói. Anh nghe được tiếng cô hít mũi, một dòng chất lỏng chảy xuống áo anh, men theo cổ rơi xuống lồng ngực xâm nhập tâm tư anh.

Rất lâu sau cuối cùng cô cũng buông anh ra,trực tiếp cuộn tròn người lại. Bách Nghiêu Nhất đứng dậy đi đến nhà tắm đem khăn mặt nóng bước ra, ngồi xổm xuống trước mặt cô “Jill” anh không gọi cô là quỷ nhỏ nữa, anh trực tiếp gọi tên cô.

Jill vẫn không nói chuyện yên lặng cúi thấp đầu!

Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, nhìn từng vệt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt lam còn hơi phiến hồng, khóc giống như con mèo nhỏ vậy. Khăn bông nhẹ nhàng lau gò má cô, lau sạch nước mắt. Jill vẫn khụt khịt mũi đáng thương nhìn anh.

“Ngu ngốc” anh một chút cũng không thương tình. Ai bảo đuổi cô không đi, một bên mắng anh hư một bên lại vẫn đến bên anh, thật đúng là ngốc hết thuốc chữa “Đồ ngốc”

Mặc dù đang mắng cô nhưng khóe môi không nhịn được mỉm cười, tâm tình mềm mại.

Mà cô vẫn là dùng cặp mắt lam kia nhìn anh, chỉ nhìn anh.

Trong mắt cô chỉ có anh.

Bách Nghiêu Nhất không thể nào đè nén khát vọng trong lòng, anh hơi nhướng người về phía trước hôn nhẹ lên đôi mắt còn có lệ kia, vị mằn mặn nhưng trong lòng anh lại ngọt ngào biết bao.

“A Nhất” cô hạ mắt xuống nghi ngoặc.

“Sao vậy?” anh nhẹ giọng đáp lại, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống chóp mũi giống như hôn bảo vật trân quý. Sau đó dừng lại ở đôi môi kia. Anh khẽ liếm “Ngoan mở miệng ra nào”

Khi nói chuyện, môi anh vẫn trằn trọc trêu đùa môi cô giống như khiêu khích giác quan của cô. Cánh môi hơi ngứa, Jill có cảm giác là lạ mà giọng nói của anh lại như ma quỷ kích thích tim cô đập thình thịch. Cô nghe lời hơi hé môi, đầu lưỡi trực tiếp xâm nhập như mưa rền gió dữ trong miệng cô. Cô sợ đến nỗi định chạy trốn nhưng lại bị cánh tay tráng kiện của anh giữ chặt lấy, mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, quấn lấy cái lưỡi của cô cắn nuốt không cho cô có cơ hội bỏ chạy.

Là cô luôn luôn quấy lấy anh, là cô luôn luôn nhìn anh, là cô nói thích anh trước,tất cả đều là cô… Là cô ép anh đến vách núi làm cho anh không thể không nhìn thẳng vào trái tim sớm đã vụng trộm rung động của mình. Bây giờ anh đã hiểu được rồi, cho dù cô có muốn chạy trốn anh cũng không cho.