Hắn đột nhiên dừng lại những lời nói mang tính chiếm hữu như vậy, lẳng lặng quay đầu đi không nhìn nàng nữa, ánh mắt mờ mịt dừng ở nơi xa xăm.

Bầu trời dần hé ra những đốm xanh thiên thanh tươi sáng rạng rỡ, nhưng vẻ xinh đẹp của trời xanh lúc này lại không rung động được trái tim đang thương tâm của hắn.

Hồng Liên lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn, phát giác đau đớn trong lòng đột nhiên lại tĩnh lặng không đau nữa, bởi vì nàng thương hắn, yêu thương hắn thật sâu nặng.

Nhưng yêu là cái gì?

Chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn muốn kết hôn với nữ nhân khác, nàng sẽ không thương hắn nữa sao?

Chẳng lẽ bởi vì hắn đối với nàng lãnh khốc vô tình, nàng sẽ không thương hắn nữa sao?

Chẳng lẽ bởi vì chính nàng yếu đuối trốn tránh, chỉ nghĩ đến việc cần phải chạy trốn tới chân trời góc biển, nàng sẽ không thương hắn nữa sao?

Đáp án ở trong lòng rất rõ ràng mạch lạc.

Không phải!

Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thể dừng lại được phần yêu thương này.

“Nàng đi đi!”

Thân mình Hồng Liên run rẩy một chút, “Muốn ta đi?”

Hắn chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt lại biến trở về dáng vẻ đầy quen thuộc trước kia, một nam nhân luôn trốn tránh sau cái mặt nạ lạnh lùng vô cảm mà hắn đeo lên mặt, ánh mắt trở nên sắc bén, lãnh khốc, làm cho người ta khó có thể nắm bắt, khó có thể thân cận.

Giống như là ở một ngày nào đó lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn, vẻ mặt la sát.

Tại nàng, là nàng lại đem hắn biến trở về thành kẻ la sát.

Không! Nàng không muốn hắn như vậy, không muốn!

Cố không nghĩ nhiều nữa, nàng dùng sức ôm chặt lấy hắn, mặt dán lại trên lưng hắn, mặc kệ cả hai đều vẫn đang ướt đẫm toàn thân, nhưng bởi vì nhiệt độ cơ thể hắn vẫn có thể làm nàng ấm áp, khiến nàng không muốn rời bỏ lần nữa.

“Ta không đi.”

Đột nhiên cả người nàng bị nắm đẩy cách xa ra khỏi người hắn, gương mặt dữ tợn lại đáng sợ của hắn phản chiếu trong mắt của nàng, “Nàng rốt cuộc muốn như thế nào? Nàng muốn đào tẩu, ta đã đồng ý cho nàng đi, giờ nàng lại nói nàng không muốn đi...... Nàng rốt cuộc đang làm cái gì? Muốn đùa bỡn tình cảm của ta sao? Nàng cho là nàng có khả năng đó sao?”

“Nguyệt...... Đừng như vậy, ta...... ta yêu chàng.”

Nếu ở tình huống bình thường, những lời này có thể sẽ cảm động hắn, nhưng vào lúc này giờ phút này, lại thành một thứ vũ khí tối thượng kích thích hắn phát điên.

Hắn đẩy mạnh nàng ra, tàn nhẫn vô tình nói: “Thực đáng tiếc, ta tuyệt không yêu nàng.”

“Gạt người.”

“Ta không có lừa nàng, ta tuyệt không yêu nàng.” Hắn cứ lặp đi lặp lại như muốn thôi miên cả chính mình, “Ta thật sự tuyệt không yêu nàng, cho nên nàng cút đi! Cách xa ta càng xa càng tốt.”

“Đừng.”

Nàng muốn lại tiếp tục ôm hắn, hắn vô cảm xoay người đi, thi triển khinh công, biến mất trong gió sớm lạnh lẽo thê lương, lập tức không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hồng Liên không thể tin được mình sẽ bị hắn vứt bỏ ở nơi hoang vu thâm sơn cùng cốc như thế này, nước mắt nàng không ngừng tuôn trào, cứ nhìn theo hướng hắn biến mất mà điên cuồng gào thét, “Nguyệt Hiên Hoa, chàng là người nhu nhược, chàng không thể kết thúc kiểu này được, nếu chàng bỏ ta lại, ta sẽ chết cho chàng xem, cho chàng nhìn xem thử ta có phải là không thật sự yêu chàng, vẫn tiếp tục lừa chàng hay không.”

Tuy rằng hai mắt mờ mịt đẫm lệ, nhưng nàng biết cách đó không xa chính là vực sâu.

Nàng hoảng loạn đi đến cạnh vách đá, gió lạnh như băng vù vù thổi qua thân thể như đã chết lặng của nàng, như là những ngọn đao sắc lạnh cắt ngang cắt dọc vào da thịt non mịn của nàng.

Đứng ở vách đá, thân ảnh nhỏ xinh lung lay như sắp đổ, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt xinh đẹp.

Nàng thật sự cảm thấy cái chết bây giờ giống như ước mộng xinh đẹp nhất, nếu phần tình cảm sâu nặng này của mình nhất định phải bị lời nói ngu xuẩn của chính mình tự tay hủy diệt, vậy thì nàng sống còn có ý nghĩa gì nữa!

Mất đi người nhà, nàng đã không còn tình thân, mất đi Nguyệt, nàng mất luôn tình yêu, từ nay về sau, nàng không còn dũng khí để tiếp tục sống kéo dài như vậy nữa.

“Ta không có lừa chàng, ta thật sự yêu chàng, nhưng chính ta lại làm cho tất cả mọi việc trở nên phức tạp lộn xộn, nếu ngay cả chàng cũng không muốn ta, ta sẽ không muốn sống, ta không cần sống nữa......” Nàng nghẹn ngào vừa khóc vừa nói, cảm giác tim mình như đang bị voi giày ngựa xéo.

Không nghĩ rằng mình đời này cũng có thể có một tình cảm sâu nặng như vậy, cũng có thể yêu đến bi thảm như vậy.

Nhưng hắn lại tuyệt nhiên không yêu nàng, còn nói nàng gạt hắn!

Hồng Liên chậm rãi cúi đầu, nhìn xuống vực sâu không thấy đáy dưới chân, nước mắt hóa thành những hạt trân châu bị thổi tứ tán trong gió, như những giọt máu trong lòng nàng, muốn dừng cũng dừng không được.

Đau đớn đến tan nát cõi lòng làm cho nàng mất đi lý trí, vực sâu khôn lường như đang truyền lên tiếng kêu gọi đầy mị hoặc, không ngừng dụ dỗ nàng nhảy xuống.

Chỉ cần nhảy xuống, mọi thứ coi như xong, thống khổ trong lòng sẽ không còn tồn tại nữa.

Chỉ cần nhảy xuống là mọi thứ......

Kết thúc.

“Nàng dám!”

Thanh âm này......

Hồng Liên chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt nhạt nhòa lệ nhìn thấy nam nhân vừa rồi đã phẫn nộ rời đi giờ đang đứng ở cách đó không xa, trên mặt tràn ngập vẻ tái nhợt sợ hãi.

Đôi mắt to của Hồng Liên thẳng tắp xem xét hắn, dường như không thể tin được là hắn sẽ lại xuất hiện nơi đây.

“Nàng dám!”

Ngay cả ngăn cản mà nam nhân này cũng không biết dùng lời ôn nhu một chút, chỉ biết dùng loại khẩu khí ra lệnh như thế này.

Hồng Liên chậm rãi quay đầu không nhìn đến hắn nữa, ánh mắt lẳng lặng nhìn xuống vực, “Ta muốn chứng minh rằng ta không có lừa chàng, mà ta yêu chàng.”

“Hồng Liên, nàng thử dám bước một bước nữa mà xem.”

“Không cần lại ra lệnh cho ta, ta không muốn tiếp tục làm nô lệ của chàng nữa.” Nàng kêu khóc lớn tiếng, thân mình bởi vì quá kích động mà lung lay như sắp ngã.

Cái dạng lung lay sắp đổ này vô cùng khủng bố khiến cho sắc mặt hắn càng thêm trắng bệch.

Hắn ngừng thở, ánh mắt không dám rời nàng một giây nào.

Không biết qua bao lâu, mới nghe được hắn thống khổ mở miệng, “Vậy để ta làm nô lệ của nàng đi!”

Hồng Liên không trả lời, nhưng hơi hơi quay đầu nhìn lại, chứng minh vừa rồi nàng có nghe được lời hắn nói.

“Ta đầu hàng, xin cho ta làm nô lệ của nàng đi! Chỉ cần nàng một lần nữa khẳng định rằng nàng yêu ta.” Hắn nặng nề thốt ra một hơi, trong giọng nói của hắn lúc này cuối cùng cũng như đã thoát khỏi bóng ma do dự cùng bất an của dĩ vãng, bất cứ giá nào cũng phải nói xong tình cảm trong lòng mình.

“Nếu những lời này chính là muốn dụ dỗ ta rời khỏi vách núi đen này, vậy chàng cũng đừng uổng phí tâm cơ, ta sẽ không hóa thành quỷ khóc than mà đến quấy rầy hạnh phúc mỹ mãn của chàng cùng Ngải cô nương đâu.”

“Ta không cần nữ nhân của người khác, ta chỉ yêu nàng.”

“Vừa rồi chàng đâu phải nói như vậy.”

Nữ nhân này nhất định phải tính toán nhỏ nhen từng chút như vậy sao? Nguyệt Hiên Hoa phát hiện hóa ra mình thật sự không hiểu hết nàng, nhưng vẫn cố tình yêu nàng đến thê thảm như vậy.

“Vừa rồi ta nhất thời mất đi lý trí mới có thể nói ra những lời như vậy, bởi ta tưởng là nàng thấy rằng ta không trọn vẹn mới có thể sợ ta, muốn rời ta, ta thật sự cảm thấy rất tự ti!”

“Chàng không cần tự ti, ta căn bản sẽ không để ý chuyện đó.” Nàng nhẹ giọng trả lời, nước mắt có vẻ dịu đi, nhưng vẫn không tính chuyện rời khỏi vách đá.

“Nàng biết không? Chính bởi vì ta quá yêu nàng, nhưng hình như nàng cố tình có biện pháp gì đó làm cho ta có cảm giác không nắm bắt được nàng, làm cho ta quá mức bất an, nên ta mới tin vào lời nói của tên đáng ghét kia, dùng bên thứ ba để làm cho nàng ghen tị, hy vọng có thể từ đó mà nàng phát hiện ra rằng nàng yêu ta, nhưng sau đó lại làm cho ta phát hiện được rằng hóa ra ta yêu nàng thật sâu.”

Hồng Liên không thể tin mình nghe được những lời này, có thật là từ trong miệng hắn nói ra không?