EDIT: BRANDY

(*) Khuê mật: 闺蜜:/guī mì / bạn cực kì thân, có thể chia sẻ tâm sự với nhau mọi thứ, thường dùng cho con gái.

Người được phái đi bảo vệ quận chúa là La Phàm.

Nhóm người Lưu Linh tính thêm cả Nhạc Linh tính sơ qua cũng gần 10 cô nương.

Toàn bộ thích khách đều tập trung tấn công Cẩm Y Vệ, cho nên dù một mình La Phàm theo bảo hộ gần 10 cô gái vẫn dư sức.

Nhìn thấy kẻ được phái đến bảo vệ mình, ánh mắt Lưu Linh lạnh đi, không chút giấu diếm sự thất vọng.

La Phàm tức giận xù lông, hỏi thắng: “Quận chúa không muốn nhìn thấy ta?”

“Đương nhiên.”

“...”

Lưu Linh trả lời cực kỳ dứt khoát, không lòng vòng, quanh co, khác xa với sự thẹn thùng, ý nhị của các cô nương cùng trang lứa, khiến La Phàm nhất thời á khấu.

Hồi lâu sau cậu ta mới lấy lại được bình tĩnh, cương quyết đáp lại: “Thẩm đại nhân phái ta tới.”

“Vậy thì cố mà hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao đi.”

La Phàm không khỏi quay đầu liếc nhìn Lưu Linh vài cái, đối với vị quận chúa phiền toái này hiểu hơn một chút.

Cậu ta còn trẻ tuổi nhưng cũng chẳng phải kẻ chưa từng trải, vậy mà lần đầu tiên gặp một cô nương như Lưu Linh.

Thật ra tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng nàng ta ôm tâm tư không trong sáng với Thẩm Đại nhân, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, hơn nữa quận chúa là người đầu tiên khiến đại nhân có biểu hiện kỳ quái như vậy.

Bên cạnh đó, tính tình nàng thẳng thắn, thái độ rõ ràng, lại khiến La Phàm có thêm thiện cảm với quận chúa hơn.

Từng có rất nhiều cô nương thầm mến Thẩm đại nhân, nhưng tất cả đều bị tính tính lạnh nhạt của đại nhân đánh bại. Có thể kiên trì đến mức khiến đại nhân rung động, Trường Nhạc quận chúa quả nhiên chẳng phải cô nương bình thường.

“Quận chúa, đi bên này.” La Phàm đầu nghĩ lan man, nhưng vẫn không quên nhiệm vụ.

Đường đi tối đen như mực, giơ tay không nhìn rõ 5 ngón, vì để phòng ngừa thích khách phát hiện, thị nữ đã dập tắt hết đèn đuốc.

Gần 10 cô nương người nào người nấy dung mạo xuất sắc, theo sát sau lưng La Phàm, ai cũng hoang mang, sợ sệt.

Nhạc Linh mấy lần vấp phải váy, ngã sấp xuống đất, đầu không ngừng quay lại phía sau. Từ phương xa vang lên tiếng chém giết kịch liệt, trong mắt nàng ta không giấu nổi cảm xúc lo lắng, bất an.

Trái lại, Lưu Linh lại cực kỳ ung dung, khí định thần nhàn đi theo con đường thị nữ đi trước dọn dẹp, nàng bước không nhanh không chậm, phong thái ưu nhã, chẳng có chút chật vật nào.

“Quận chúa thật can đảm, có vẻ người chẳng sợ hãi chút nào.” La Phàm chân thành khen, thực sự cảm thấy kính trọng nàng.

Lưu Linh hơi kinh ngạc, nhìn cậu ta đáp: “Tại sao phải sợ? Thích khách tấn công, nhưng không phải có người chặn sau giúp chúng ta rồi hay sao? Hơn nữa còn là Cẩm Y Vệ tinh nhuệ của bệ hạ. Chỉ khi nào giết hết những người đó, may ra mới có thể chạm được đến ta.”

“...”

La Phàm thoáng ngẩn người, trố mắt nhìn nàng.

“Dù có đuổi đến chúng cũng phải giẫm qua được xác người bảo vệ ta đã, người tiếp theo là Nhạc cô nương,” Ánh mắt Lưu Linh dời về phía sau lưng La Phàm: “Nhạc cô nương chắc chắn sẽ bảo vệ ta, đúng không?”

Trước ánh mắt hờ hững lạnh lùng của quận chúa, La Phàm có thể cảm nhận được thân thể mỹ nhân sau lưng mình cứng ngắc lại, Lưu Linh vẫn cực kỳ thản nhiên, nói nốt nửa câu sau: “Chờ hai người cản xong, cho dù nguy hiểm vẫn chưa được giải trừ, thì cũng đủ thời gian để Thẩm đại nhân đuổi tới bảo vệ ta. La công tử, ta nói đúng không?”

“... Đúng.” La Phàm gượng cười.

Điều khiến cậu ta cảm thấy kỳ quái chính là, mặc dù trọng tâm tấn công của đám thích khách là nhằm vào Cẩm Y vệ, và thi thoảng cũng có vài nạn dân trong lúc hỗn loạn vô tình chạy sang chỗ Quận chúa, nhưng cũng không gây nên sóng gió gì, đều bị La Phàm giải quyết nhẹ nhàng. Nhưng nếu đám thích khách nhận lệnh đến ám sát, việc chú trọng tấn công Cẩm Y Vệ đương nhiên không bàn cãi, nhưng cũng không đến nỗi coi như không nghe, không biết không thấy quận chúa bên này, dù gì mấy cô nương yếu đuối cũng dễ dàng trở thành mục tiêu bắt làm con tin nhất.

Điều này cực kỳ không bình thường.

La Phàm vừa bảo vệ quận chúa, vừa gắt gao đánh giá tình hình chung quanh, chờ Thẩm đại nhân.

Tiếng chém giết dần diu lại, gió êm sóng lặng, rất nhanh, Thẩm Yến đã chạy tới, một thân Cẩm phục nhuốm máu tươi.

La Phàm vội vàng tiến lên, báo cáo lại tình huống bên này cho chàng.

Lúc nghe thuộc hạ báo cáo, ánh mắt chuyên chú của Thẩm Yến không biết từ lúc nào, trong vô thức liếc nhìn mấy cô nương đang đứng bên cạnh, khi chắc chắn không có chuyện gì xảy ra, mới yên tâm.

Chàng cảm giác được Lưu Linh đang nhìn mình chằm chằm, nhưng bởi vì đang bàn chuyện chính sự với thuộc hạ nên chàng không tiện đi qua hỏi han nàng.

Lưu Linh quay đầu, phân phó thị nữ quay trở lại giúp đỡ nạn dân và Cẩm y vệ quét dọn chiến trường, thu thập hành lý. Còn bản thân khí định thần nhàn, một mình đứng chờ Thẩm Yến.

Nàng đứng tại chỗ chờ hồi lâu, nhưng có vẻ hai con người kia tính nói chuyện đến sáng mai.

Bọn họ không có ý định chấm dứt, nàng suy nghĩ một lát, tiến lên đi đến sau lưng Thẩm Yến.

La Phàm liếc mắt nhìn quận chúa, nghe thấy âm thanh nhàn nhạt, từ tốn của nàng: “Lại thêm lần nữa ta bị Cẩm Y vệ liên lụy, vì thế cũng muốn biết rõ ràng chân tướng.”

La Phàm nhìn Thẩm Yến, đại nhân có vẻ không phản đối, vì thế cậu ta tiếp tục trình bày: “Thuộc hạ đứng bên này quan sát, thấy võ công của đám thích khách kia lộn xộn không có tổ chức, cảm thấy tương đối quen mắt…”

Thẩm Yến gật đầu: “Bọn chúng muốn cướp phạm nhân.”

La Phàm nghi hoặc giật mình: “Thì ra là thế.”

“Nhưng…” Giọng Thẩm Yến thoáng trầm xuống, nghe có hơi cổ quái, La Phàm nhíu mày nhìn chàng, chàng bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Có cả tử sĩ của các đại gia tộc.”

Chàng đưa tay ra sau lưng, nắm lấy bàn tay thiếu nữ đang không ngoan ngoãn đặt lên đai lưng mình.

Bàn tay mềm mại, không xương, trơn mềm như chạm vào một khối đậu hũ non tinh tế.

Lưu Linh đứng dựa sát vào Thẩm Yến. Từ hướng của La Phàm nhìn sang chỉ thấy quận chúa đoan chính đứng cạnh đại nhân.

Nhưng kỳ thật, chỉ có Thẩm Yến biết, lúc Lưu Linh đi đến sát bên, liền dựa cả người lên lưng chàng.

Thân thể mềm mại, ôn nhu của nữ tử chạm vào lưng Thẩm Yến.

Khuôn mặt Thẩm đại nhân vẫn bình thản như cũ, khí định thần nhàn, đối thoại với La Phàm.

Nhưng ngay sau đó, mượn ống tay áo rộng, một bàn tay thiếu nữ nhẹ nhàng đuối đến, nắm lấy bàn tay vẫn còn nhuốm đầy máu tươi của chàng.

Sau một trận quyết chiến, lệ khí trên thân Thẩm Yến vẫn chưa hoàn toàn tiêu trừ, cả người không chỗ nào không dính máu thích khách. Lúc tay Lưu Linh vươn đến, bị Thẩm Yến không khoan nhượng né tránh, nàng cũng phát hiện ra trên tay chàng dính máu nhưng vẫn kiên quyết nắm chặt lấy.

Tim Thẩm Yến mềm đi.

Nhưng chưa kịp cảm nhận cảm giác tri kỷ kỳ diệu này, cả người đã cu0ng cung, bởi vì cô nương nghịch ngợm kia lại vươn một tay khác đến chạm nhẹ lên lưng chàng.

Giống như nhung mịn chạm lên mặt gương không dính một hạt bụi, lại tựa như một chiếc lông vũ không nhanh không chậm, khẽ khàng lướt qua, làm cho cả tinh thần và thể xác đối phương đồng loạt ngứa ngáy khó chịu. Cảm giác nắm được lại không nắm được, như thuộc về mình, lại không hoàn toàn thuộc về mình,

Nhịp tim Thẩm Yến thoáng tăng tốc, chàng âm thầm cắn rắn, cố nén bản thân không đảo mắt, không để tâm đến người thiếu nữ bên cạnh.

Chàng vốn là người cầu toàn trong công việc, có yêu cầu cực kỳ nghiêm cẩn, hà khắc với chính mình, lần đầu tiên nghe cấp dưới báo cáo trong lòng chàng nảy sinh cảm giác nôn nóng, không kiên nhẫn. Đi theo Thẩm đại nhân nhiều năm như vậy, La Phàm có mấy lần phát hiện ra, hôm nay biểu hiện của đại nhân nhà mình không được bình thường.

Cậu ta ngẩng đầu, đối diện hai người.

Trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi, thân mật đứng cạnh nhau, khiến cậu ta cảm giác sâu sắc mình không khác nào kẻ thứ ba quấy rầy uyên ương.

La Phàm ngừng lời, nhanh chóng kết thúc chủ đề, lại khó hiểu vì dường như đại nhân nhà mình mới khẽ thở dài nhẹ nhõm một tiếng.

Cậu ta được đại nhân cho lui, quay về trao đổi lại tình hình với đồng liêu, đi được một đoạn, La Phàm trời xui quỷ khiến quay đầu. Dưới ánh trăng hư hư ảo ảo, thân hình nam nhân cao thẳng, vững chãi, một tay ôm cô nương mảnh mai vào ngực, đi đến phía sau một gốc đại thụ, cúi người hôn xuống.

Còn không rõ được nữa sao?

La Phàm bừng tỉnh đại ngộ trong sự khó chịu: Thẩm đại nhân thật sự không đơn thuần hơi rung động trước quận chúa, bằng không đã chẳng vì nàng ta mà chậm trễ chính sự, bằng lòng cùng quận chúa chơi trò dã Uyên Ương.

(*) Uyên Ương: chim trời cùng họ với vịt, sống ở nước, con đực (uyên) và con cái (ương) sống không bao giờ rời nhau; thường dùng trong văn chương để ví cặp vợ chồng đẹp đôi, gắn bó.

Mà ở bên này, ‘Uyên’ đang đè ‘Ương’ lên thân cây, một tay vẫn đang nắm chặt bàn tay nàng dưới áo, tay còn lại vừa vặn ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng, lạnh lùng nhìn Lưu Linh.

Trường Nhạc quận chúa bị đối phương nhốt trong ngực, ánh mắt vẫn cao cao tại thượng, thậm chí đáy mắt có chút lạnh nhạt: “Định làm gì? Muốn làm gì ta? Ta không phải loại nữ nhân để huynh tùy tiện đùa bỡn.”

“...”

Thẩm Yến khó hiểu, đăm chiêu nhìn Lưu Linh: Da mặt có thể dày đến thế nào, mới mở miệng nói ra được lời này vậy?

Chờ hồi lâu không thấy chàng đáp lại, Lưu Linh không kiên nhẫn, hất cằm hỏi: “Không phải vừa rồi người nào đó rất bận rộn sao? Vậy còn ở đây làm gì? Không mau đi đi.”

Nàng còn mặt mũi đề cập đến chuyện vừa rồi?

Thẩm Yến lạnh nhạt lên tiếng: “Vừa rồi nàng làm gì?”

Lưu Linh nghiêng đầu, tỏ vẻ vô tội suy nghĩ, sau đó như thể bừng tĩnh, thản nhiên đáp: “Ta nghe La công tử nói chuyện. Trời tối quá, không cẩn thận đụng vào đại nhân. Thẩm đại nhân lòng mang thiên hạ, bao dung độ lượng chắc sẽ không so đo với ta chứ?”

“...”

Hay lắm. Chuyện như vậy mà nàng có thể nói như mình hoàn toàn vô tội, chẳng làm điều gì sai trái, ngược lại như thể chàng mới là người tự mình đa tình.

“Vậy tiếp tục.” Thẩm Yến khí định thần nhàn, thản nhiên đáp, đồng thời càng dán sát lại gần nàng, ở bên tai Lưu Linh nhỏ giọng thì thầm: “Nàng có tin, ta ‘thanh lý môn hộ’ nàng ngay tại đây không?”

“...”

Mắt Lưu Linh thoáng động, nhìn vào ánh mắt chàng, lời định nói lập tức nuốt xuống, nghiêm mặt, không dám hé răng.

Thẩm Yên đặt tay lên vai nàng, càng nhìn càng cảm thấy tiểu cô nương trước mặt thú vị.

Từ sau nụ hôn tối hôm qua, chàng còn chưa biết nên xử sự với nàng như thế nào, hơn nữa lại có một đống việc quấn thân không dứt ra nổi.

Đêm nay tình thế nguy hiểm, nhưng Lưu Linh vẫn có hứng thú trêu chọc chàng, vậy thì đương nhiên không thể phụ lòng quận chúa.

Chàng vươn tay nắm chiếc cằm nhỏ nhắn của Lưu Linh, hơi giương lên, thái độ thành khẩn: “Đêm tối quá, ta không cẩn thận đụng phải người, quận chúa đại nhân đại lượng, chắc chắn sẽ không so đo với ta, đúng không?”

Tiếp theo, trong một chớp mắt, môi nàng bị phiến môi lành lạnh của đối phương cướp lấy.

Nhịp thở hỗn loạn, vòng tay siết chặt, ép nàng lên thân cây.

Trái tim ngừng đập, thời gian ngừng trôi, vạn vật chao đảo, dù là đêm nay hay đêm trước, người này đều dễ dàng khuấy động tâm can nàng.

“Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân…” Lại có Cẩm Y Vệ gọi to tên chàng.

Thẩm Yến không thể tiếp tục nán lại thêm.

Đối mặt với đôi con ngươi đen nhánh ướt át của nàng một hồi, thanh âm thanh lùng của chàng vô thức mềm đi, giúp nàng chỉnh lại vài lọn tóc rối, dịu dàng nói: “Giờ ta rất bận, nàng tự chơi một mình đi. Ngoan.”

“Ta cũng công việc bề bộn, không có thời gian quan tâm đến chàng. Ngoan.”

Lưu Linh không chịu thua kém đáp lại.

Thẩm Yến bật cười.

Đợt ám sát này, mục đích vô cùng rõ ràng, có người muốn cứu Vân Dịch, thậm chí tung ra cả tử sĩ có lẽ hi vọng sẽ đả thương được Cẩm Y Vệ, giết được thêm mấy người thì càng tốt.

Giết người rất dễ dàng, bảo hộ người chu toàn mới khó. Cẩm Y Vệ vì bảo hộ Vân Dịch, mà hao hết khí lực, đối phương toàn đội bị diệt, duy nhất một kẻ bị bắt sống.

Người kia vừa bị bắt, cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc độc mưu đồ tự vẫn.

Tuy thế, Cẩm Y vệ vẫn có biện pháp lần ra manh mối từ cái xác.

“Thẩm đại nhân, võ công của bọn chúng tuy hỗn tạp nhưng mơ hồ có thể nhìn ra thân thủ của Từ gia.”

Tàn nhẫn giày võ cỗ thi thể trên đất đủ kiểu, cuối cùng Cẩm Y Vệ cũng thu thập được chút kết quả khả quan bàn giao cho cấp trên.

“Từ gia?” Cả nhóm quay đầu lại, thấy Trường Nhạc quận chúa cùng 2 tì nữ thiếp thân Linh Tê, Linh Bích đi tới.

Trong tay hai người này cầm theo hộp cơm chậm rãi đi đến.

Đám người vừa nhìn liền biết Quận chúa đến tìm đại nhân nhà mình.

“Từ gia nào?”

“Nghiệp Kinh có mấy nhà họ Từ?” Thẩm Yến hỏi, lại dừng lại: “Người quen của người?”

“Là Từ gia, Từ cô nương?” Nhắc đến Từ gia ở Nghiệp Kinh, thị nữ của Lưu Linh cũng hiểu biết tương đối nhiều, cười nói: “Từ cô nương là khuê mật thân thiết nhất của quận chúa nhà chúng nô tì.”

“Thật sao? Từ Thời Cẩm - Từ cô nương? Tại Nghiệp Kinh, nàng ta hô mưa gọi gió, chẳng kém gì đấng mày râu. Vậy mà ta không biết 2 người là bạn bè.” Thẩm Yến nhìn Lưu Linh một chút, bình tĩnh nói: “Thú vị! Thật thú vị.”

Thần sắc Lưu Linh ảm đạm, quay mặt sang một bên.  

Nàng lẳng lặng nghe 2 người thị nữ của mình hưng phấn chứng minh quan hệ giữa mình và Từ Thời Cẩm tốt đẹp, thân thiết, gắn bó bao nhiêu.

Nàng cảm giác được ánh mắt của Thâm Yến luôn chăm chú nhìn nàng, như đang chờ đợi lời chứng thực từ Lưu Linh.

Nàng trầm ngâm một lúc, nhàn nhàn đáp lại: “Đúng, đó là khuê mật duy nhất của ta, cũng là người bạn thân thiết nhất, Từ Thời Cẩm. Quan hệ của chúng ta tất cả nữ tử quý tộc ở Nghiệp Kinh đều biết.”

- -----oOo------