EDIT: BRANDY

Trong màn đêm u tịch, dòng suy nghĩ càng lúc càng trôi xa, đồng thời cũng mang đến sự cô quạnh, hoang vắng đến mức đau đớn. Con người phải sống đến khi nào mới có thể ra đi một cách thanh thản được nhỉ.

Nhưng nghĩ đến Thẩm Yến, Lưu Linh nhất thời có khí lực đè nén lại quá khứ đầy mỏi mệt, ám ánh.

Nàng muốn gặp Thẩm Yến, muốn Thẩm Yến ở bên nàng đêm nay...Cho tới bây giờ, chàng chưa từng bị nàng lôi kéo thành công, nếu Lưu Linh không chủ động nghĩ biện pháp, chàng ta chắc chắn sẽ không chịu mở miệng hỏi thăm nàng trước.

Trước khi ra cửa, Lưu Linh rửa mặt trang điểm, khóe mắt còn đặc biệt vẩy thêm chút phấn bạc, vẽ một hình cánh lan đẹp đẽ, tinh tế.

Nàng nới lỏng búi tóc, chỉ dùng một dải khăn lụa đơn giản buộc lên, thay một bộ váy màu xanh nước biển thêu Mộc Lan bằng chỉ bạc.

Thị nữ cầm đèn lồng đi theo sau, dưới ánh trăng trong trẻo, mỹ nữ tựa hoa, tà váy rung động, hệt một đóa sen đang e ấp hé nở, tràn đầy sức sống.

Bên đường vài khóm hoa rung rinh trong gió, tỏa hương ngào ngạt, nàng liền cúi người, hái một bó nhỏ, định tặng cho Thẩm Yến.

Đến trước cửa viện, Lưu Linh lệnh cho thị nữ dừng bước, một mình nàng tiến vào trong.

Một lần nữa điều chỉnh lại trạng thái, ung dung tiến vào viện của Thẩm Yến.

Lúc này đây nàng chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, toàn bộ máu trong người như bị thiêu đốt.

Nàng gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Sao thưa, đêm lạnh. Từ ánh đèn in trên cửa sổ, có vẻ Thấm Yến vẫn chưa ngủ.

Chàng ta sẽ đón tiếp nàng với bộ dạng gì đây?

Bình thường gặp nhau, dù chàng mặc quan phục hay thường phục từ trước đến nay đều vô cùng gọn gàng, cẩn thận, tỉ mỉ, chỉnh chu. Cho dù không có dung mạo ‘nghiêng nước  nghiêng thành’ thì chỉ với thân hình cân đối, tay dài, chân dài, tỉ lệ hoàn hảo của chàng cũng khiến người ta không thể rời mắt.

Cẩm Y Vệ đảm nhiệm công việc nghi trượng. Có thể trở thành Cẩm Y Vệ tất nhiên dung mạo phải sáng sủa, vóc dáng xuất chúng, bằng không sẽ làm mất hết mặt mũi của thánh thượng.

Thẩm Yến bình thường nghiêm cẩn như vậy, không biết khi chàng trầm ngâm, hoặc lúc ngủ sẽ trông như thế nào nhỉ?

Lưu Linh vừa gõ cửa, vừa tưởng tượng ra đủ thứ trên trời dưới bể về Thẩm Yến.

Bó tóc dài rơi tán loạn trên vai, trên ngực, từng sợi tóc đen nhánh như mực. Trút bỏ xuống y phục thêu phi ngư, chỉ mặc trung y mỏng manh, bởi vì sắp đi ngủ nên quần áo có chút không chỉnh tề, thắt lưng lỏng lẻo, cổ áo trễ xuống quá ngực. Chàng ta mở cửa, vì thấy nàng cho nên hầu kết khẽ lăn tăn…

Hô hấp của Lưu Linh bị chính trí tưởng tượng của mình làm rối loạn, hai má đỏ bừng, tần suất gõ cửa nhanh hơn.

Ket! kẹt! kẹt!

Bởi vì người đến quá kiên trì, nhất định không chịu từ bỏ, cho nên cánh cửa gỗ sắp bị nàng gõ đến mòn đi, miễn cưỡng được chủ căn phòng hé một khe nhỏ. Thẩm Yến xuất hiện trước cửa, không cần nhìn cũng biết người đến là ai: “Có việc gì ngày mai nói.”

Có lẽ ngay từ đầu chàng vốn đã không có ý định mở cửa. Nhưng Lưu Linh lại cứng đầu, một mực đứng bên ngoài gõ bằng được, gõ đến mức chàng không thể bỏ ngoài tai nổi nữa. Cô nương cứng đầu như nàng, nếu chàng không mở cửa, nhất định sẽ đứng gõ đến sáng mai, cho nên đành đi ra, nói một câu cộc lốc đuổi khách.

Chàng nói rất nhanh, nói xong, lập tức muốn đóng cửa.

Lưu Linh ngẩn người, nhìn Thẩm Yến đóng sập cửa trước mắt, vậy mà cũng không tức giận.

Nàng cúi đầu, nhìn lòng bàn tay đã ướt mồ hôi, lẩm bẩm: “Ta thấy rồi”.

Có lẽ Thẩm Yến cho rằng với tốc độ nhanh như thế, nàng không thể thấy được thứ gì, nhưng trên thực tế Lưu Linh ‘nắm được trọng điểm’ không nhưng nhanh chóng còn cực kỳ rõ ràng.

Ánh đèn trong phòng rất sáng, nam nhân tóc đen như mực, ẩm ướt dán lên bờ ngực màu đồng vạm vỡ, săn chắc, có lẽ vì vội ra mở cửa cho nàng cho nên h4 thân chỉ qua loa quấn một chiếc quần.

Ngoài hơi nước nóng ẩm, còn có mùi vị nam nhân hòa cùng khí tức rất riêng của Thẩm Yến. Những giọt nước không được lau khô từ trên cơ thể chàng chầm chậm lăn xuống.

Lưu Linh nhìn thẳng vào mục tiêu, ánh mắt nghiêm túc, chuyên chú: Cơ thể chàng thon dài, cao lớn, cơ bắp rất đẹp, săn chắc vừa phải. Vai rộng, eo hẹp, trên người có một số vết thương hoặc nông, hoặc sâu, vết sẹo dài nhất kéo thẳng từ tim đến bụng dưới.

Mắt Lưu Linh theo vết sẹo đáng sợ nhìn xuống, tập trung quan sát từng tấc da tấc thịt của chàng ta, không để sót dù chỉ một đặc điểm nhỏ.

Từ bụng dưới trở xuống không thấy được, nhưng nàng cũng không cảm thấy quá tiếc nuối.

Cảm tạ trời phật nàng gõ cửa đúng lúc Thẩm Yến chưa kịp lau khô người, mặc dù đã mặc qua loa chiếc quần trong vào, nhưng do cả người ướt đẫm cho nên bộ phận nào đó,... lộ ra vô cùng rõ ràng…

Rất lớn nha.

Thật ngại ngùng.

Nàng chưa từng trải qua cảm giác thị giác bị tấn công mãnh liệt như vậy bao giờ.

Thẩm mỹ nhân không để ý đến ‘vấn đề’ của mình, mà mở cửa cho Lưu Linh ngang nhiên ‘hưởng lợi’.

Thẩm mỹ nhân của nàng quả là sắc nước hương trời, khi mặc quần áo ánh tuấn, khí suất, khi c0i quần áo lại càng thêm quyến rũ, diễm lệ.

Mà bình thường tốt nhất cũng không nên mặc quần áo để nàng còn hưởng chút phúc lợi.

Chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy dáng vẻ mỹ lệ này của Thẩm mỹ nhân, dù chàng muốn mình làm gì, nàng cũng cảm thấy mãn nguyện, vui vẻ

Dưới hiên nhà, trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo, lần đầu tiên trong đời nhịp tim của nàng nhanh đến mức như thể không phải của mình.

Mặt Lưu Linh đỏ lựng tựa ráng chiều, thị giác bị tấn công mạnh đến mức đầu chóng mắt hoa, đến cả bó hoa trong tay cũng rơi xuống.

Trước lúc đến đây nàng đã vạch sẵn kịch bản giả vờ say rượu ngất xỉu, nhưng kết quả bị Thẩm Yến dùng ‘mỹ sắc’ tấn công thị giác quá hiểm độc, làm cho nàng thực sự choáng váng.

Trước đó nàng chỉ muốn Thẩm Yến bầu bạn cùng mình vượt qua đêm dài đằng đẵng, nhưng nhìn thấy cảnh này sau, ý tưởng ban đầu lập tức bị ném ra sau, cả người run lên như bị điện giật, muốn trực tiếp bên mỹ nhân lên giường ngủ một giấc.

Đời nàng vốn không biết sẽ đi về đâu, có thể lấy chồng hay không, có thể sống một cuộc đời bình thường như các cô nương khác hay không?

Nàng luôn cảm thấy số mệnh mình sẽ rất thảm, cực kỳ bi thảm.

Thẩm Yến có lẽ là ký ức sáng chói nhất trong cuộc đời nàng, nàng không thể chỉ vì thận trọng trước những quy tắc, luật lệ hủ lậu của thế gian mà từ bỏ.

Lưu Linh hít một hơi thật sâu, tiếp tục bền bì gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc cốc.

Cốc cốc  cốc cốc cốc  cốc cốc cốc.

Thẩm Yến trong phòng vừa quay lưng đi được 2 bước, đã nghe thấy tràng đập cửa rầm rầm, liên tục, bền bỉ từ bên ngoài đều đều truyền đến.

Tiếng gõ đinh tai nhức óc như thể sét đánh xuống.

Thẩm Yến nhẫn nại, cố gắng nhẫn nại, hết sức nhất nại, kiên nhẫn chờ Lưu Linh chủ động chịu thua, nhưng có vẻ đây là việc bất khả thi.

Trường Nhạc Quận chúa.

Nếu như vừa rồi, mắt chàng không có vấn đề gì, thì xác thực Lưu Linh đã thay một bộ xiêm y mới, chải một kiểu tóc khác, ngay cả khuôn mặt cũng đã trang điểm lại.

Kết thúc yến tiệc chưa được bao lâu, đã ăn mặc phong phanh, điểm trang kiêu sa như một chú khổng tước chạy đến chỗ chàng.

A a a, mỗi lần nàng đến gặp chàng đều đổi một bộ y phục khác nhau, như thể muốn kheo tất cả xiêm y của mình cho chàng nhìn.

Lần đầu tiên chú ý đến Lưu Linh, quả thực chàng đã bị vẻ đẹp kinh diễm của cô nương này làm choáng ngợp.

Lưu Linh vốn là mỹ nhân đệ nhất trong càng mỹ nhân, khí chất của nàng vô cùng nổi bật, dung mạo lại động lòng người.

Có lẽ chàng chau mày trâm tư quá lâu, cô nương ngoài cửa hai mắt sáng rỡ, vui vẻ hỏi với vào: “Thẩm đại nhân, có phải huynh cảm thấy hôm nay ta rất xinh đẹp? Cho nên… rung động rồi? Thích ta rồi phải không?”

Thẩm Yến khinh thường, khiển trách nàng: “Nông cạn.”

Cho đến bây giờ niềm yêu thích của Lưu Linh vẫn không hề thay đổi, thậm chí còn có chiều hướng ngày càng trầm trọng.

Mục đích không cần đoán cũng có thể nghĩ ra.

Trong đầu đột nhiên nhảy ra dòng chữ ---Nữ tử vì người mình thích mà trang điểm.

Chàng bị nàng chọc cười.

Thẩm Yến quay người, vui vẻ đi ra mở cửa.

Vừa mở cửa đã muốn khiến trách nàng một trận, tránh để nàng đắc ý hóa kiêu căng: “Hơn nửa đêm…”

Hơn nữa đêm, Lưu Linh một mình chạy đến trước cửa phòng tìm chàng. Vì sợ Thẩm Yến đóng cửa lại lần nữa, cho nên chàng vừa mở cửa nàng đã như mãnh hổ xuống núi, hung hăng nhảy bổ vào lòng chàng.

Thẩm Yến mặc dù thân thủ hơn người, phản ứng nhanh lẹ, nhưng bởi vì tâm tư đang hoàn toàn buông long, lại không thể đoán trước được hành động hoang đường của nàng, cho nên lảo đảo lùi về phía sau 2 bước mới giữ được thăng bằng.

Chàng còn nhớ rõ phải giang tay đỡ lấy ‘cô gấu túi’ trong lòng, che chở nàng không bị ngã xuống.

“Hoa này tặng huynh.”

Trong khoảnh khắc còn chưa hiểu ra đâu vào đâu, một bó hoa tươi tắn đẫm sương đã đột ngột xuất hiện trước mặt chàng. Lưu Linh tinh nghịch ngắt một đóa cắm lên sau tai chàng.

Dù Thẩm Yến là nam nhân nhưng chỉ cần là mỹ nhân, Lưu Linh cảm thấy vẫn cực kỳ đáng thưởng thức.

“...”

Thẩm Yến tháo hoa trên tóc xuống.

“Hoa.” Chàng vừa mở lòng bàn tay ra, lại một bó hoa đưa đến.

Thẩm Yến ném một bó, lại một bó xuất hiện. Chàng không khỏi nhíu mày nhìn về phía ống tay áo nàng, rốt cuộc cô nương này giấu bao nhiêu hoa thế?

Thành công chuyển hướng chú ý của Thẩm mỹ nhân, Lưu Linh hít một hơi thật dài, chuẩn bị tinh thần đâu vào đó, hai tay đặt lên má chàng.

Đôi con ngươi ướt át, đen huyền sâu thẳm chăm chú nhìn chàng, sau đó chuẩn xác hôn lên cánh môi lành lành của Thẩm Yến.

Môi của chàng rất mềm, ẩm ướt. Đầu lưỡi khẽ chạm nhau, giống như có một dòng điện vừa chạy qua cơ thể Lưu Linh.

Trước đó nàng đã thử qua một lần, hương vị rất tuyệt.

Cho nên lần này lại muốn nếm thử lần nữa.

Hôn thôi mà, có cái gì khó?

Nàng cũng có thể cho Thẩm Yến được thể nghiệm cảm giác vui vẻ, hạnh phúc.

Thẩm Yến vẫn đang c0i trần, cả người mặc đúng một chiếc quần mỏng, mà vị thiếu nữ trong lòng thì không ngừng s0 s04ng  cơ thể chàng, cơ bắp rắn chắc dưới tác động lung tung của ai đó dần trở nên cứng ngắc, hơi thở của Thẩm Yến bắt đầu rối loạn.

Chàng nhất thời sững sờ, phát hiện có điều gì không hợp lý.

Một chất lỏng dính dính, ướt át từ khóe miệng chàng chảy xuống.

Thẩm Yến một tay ôm Lưu Linh, một tay không niệm tình nâng cằm nàng lên.

Tiểu cô nương nào đó còn chưa thỏa mãn, ‘Ư ư’ mấy tiếng, chân tay giãy dụa còn muốn tiếp tục hôn chàng.

Thẩm Yến không thèm suy nghĩ vỗ mạnh mông Lưu Linh, sắc mặt vô cùng khó coi, ngữ khí rất không thoải mái: “Nàng chảy máu mũi rồi!”

Chàng thực sự không chịu nổi nàng!

Chảy máu mũi!?

Vì sao lại chảy máu mũi!?

Nàng… Trong đầu nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì thế không biết!

- -----oOo------