Trường Nhạc quận chúa chưa từng được người nhà yêu thương, vô phúc với tình thân, nhưng đã từng có một đoạn ái tình keo sơn gắn bó.

Lúc trẻ nàng đã định chung thân, dự tính hai năm sau thì gả. Vị công tử kia tài thao võ lược, thân phận cao quý, vô cùng môn đăng hộ đối với phủ Quảng Bình vương. Hai bên tình cảm khăng khít, tôn trọng lẫn nhau. Khó có được chính là, vị công tử mà quận chúa hứa hôn dù con nhà huân quý nhưng luôn giữ thân trong sạch, hết mực yêu thương, chăm sóc quận chúa Lưu Linh.

Quảng Bình vương phủ là vũng nước đục, minh thương ám tiễn chốn hậu viện âm độc, tàn nhẫn khó lòng cảnh giác đề phòng hết được. Vì vậy đám thị nữ đều hy vọng quận chúa nhà mình sớm rời khỏi bể khổ, mau chóng gả cho nghi tân quý phủ, rời xa hết thảy dơ bẩn, lãnh bạc.

Lúc này đây, Linh Tê cảm thấy vô cùng mơ hồ: Vị đại nhân ngồi bên bếp lửa kia bộ dạng cực kỳ giống một người.

Linh Tê mang suy nghĩ của mình chia sẻ với tỷ muội tốt Linh Bích, Linh Bích liếc nhìn Thẩm Yến đang “nói chuyện yêu đương” với quận chúa, nhún vai đáp: “Giờ cô mới nhận ra à. Nhất là vết sẹo dưới mắt kia, vị trí giống y đúc nốt ruồi lệ của nghi tân đại nhân… Nhất định là vì quận chúa quá thương nhớ nghi tân đại nhân!”

Hai thị nữ hạ thấp giọng ---

“Quận chúa không nên như vậy.”

“Thẩm đại nhân cũng ở Nghiệp Kinh, ngài ấy có từng gặp nghi tân đại nhân hay chưa? Có phát hiện ra hai người họ rất giống nhau không?”

Lúc thị nữ sắp xếp xong đồ ăn chuẩn bị bưng lên cho chủ tử, Trường Nhạc quận chúa lại cứng đấu giành lấy khay đồ ăn của Thẩm Yến. Bị đối phương từ chối cũng không bỏ cuộc tiếp tục đổi món khác mang tới.

Thẩm Yến không đói, mà chàng cũng không muốn dây dưa với vị quận chúa phiền phức như Lưu Linh, vì vậy nhất quyết từ chối sự ân cần của nàng.

“Không thích thịt gà? Cũng không thích cá?” Lưu Linh nghiêm túc nghiên cứu khẩu vị của chàng ta.

Thẩm Yến khách khí cự tuyệt: “Đa tạ tâm ý của quận chúa, ta không đói.”

Lưu Linh lại bưng một mâm thịt thỏ hoang tới.

“…”

Thẩm Yến ngồi trên bậc thềm thứ ba trước cửa, sắc mặt hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh nhạt.

Đáy mắt hờ hững tột cùng.

“À, cũng không thích thịt thỏ?” Hình như Lưu Linh không nhìn thấy sắc mặt khó coi của đối phương, tiếp tục làm việc mình muốn làm, chuẩn bị đứng dậy đổi một món khác.

Vào thời khắc nàng xoay người đi, Thẩm Yến bất đắc dĩ lên tiếng.

“… Ta không ăn mặn.”

Không ăn mặn? Đúng là bệnh nhà giàu. Làm Cẩm y vệ, lúc chấp hành nhiệm vụ, chắc bị giày vò không ít.

Lưu Linh thẳng lưng lên, bước chân không ngừng, mặt không đổi sắc, lại nhân lúc không người phát hiện, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên một chút: Xem đi, quá đơn giản. Thẩm Yến khó chiều đến mấy, vẫn thua nàng một bậc.

Dựa theo thái độ Thẩm Yến, không những nhượng bộ lui binh với nàng, mà chàng ta cũng không hy vọng người khác quá chú ý bọn họ. Nếu như chàng lại không chấp nhận, Trường Nhạc quận chúa cứ một chuyến lại một chuyến đổi đồ ăn, nhất định sẽ khiến mọi người chú ý.

Ây da, hiện tại mọi người cũng đang chú ý đó thôi… Chẳng qua ở trước mặt Thẩm Yến, không ai dám lại gần xem náo nhiệt.

Lúc Lưu Linh quay trở lại lần nữa, bưng theo 2 khay đồ chay. Thẩm Yến tiếp nhận, nói cảm tạ. Nàng thấy chàng chịu nhận, mới xoay người rời đi.

Thẩm Yến nghĩ cuối cùng nàng cũng đi rồi, đang định yên tĩnh ăn cơm, Trường Nhạc quận chúa lại vòng trở lại.

Nàng múc cho chàng thêm một chén cơm trắng: “Nghe nói gạo Giang Châu chúng ta dẻo thơm hơn Nghiệp Kinh.”

Thẩm Yến đỡ trán: “… Ta thực sự không đói bụng.”

Lưu Linh: “Huynh ăn ít như vậy? Còn chẳng bằng Miêu Miêu ta nuôi.”

Thẩm Yến trợn mắt, lạnh lùng đáp: “Miêu Miêu? Người lấy con mèo người nuôi ra so sánh với ta?”

“Đương nhiên không phải, ” Lưu Linh thản nhiên giải thích, “Đó là chó ta nuôi.”

“…”

Hay cho một con chó được chủ nhận đặt cho cái tên là “Miêu Miêu”.

Còn dám lấy nó ra so sánh với mệnh quan triều đình.

Bị nàng trêu đùa 2 câu, nháy mắt, Thẩm Yến cũng cảm thấy không khí giữa 2 người thoải mái hơn.

Dứt lời, Lưu Linh còn muốn đứng dậy, Thẩm Yến vội vàng đứng lên theo: “Người còn định bưng tiếp thức ăn qua????”

“Đương nhiên. Huynh khổ cực chạy đi, chạy lại cả ngày trời, tiêu hao biết bao nhiêu sức lực, lại không chịu ăn thịt, đương nhiên phải ăn nhiều đồ ăn chay một chút… Huynh là ân nhân cứu mạng của ta, sao ta nỡ nhìn huynh chịu khổ?”

Lời nói của nàng rất đúng mực, câu từ cũng chẳng có gì phải chê trách, nhưng ngữ điệu quá mức ngang ngược, sắc mặt lại lạnh nhạt từ đầu đến đuôi.

Lưu Linh chính là kiểu người như thế, vô cùng khó nói chuyện, nàng chỉ thích làm những điều mình muốn, mặc kệ người khác nghĩ gì, đương nghiên cũng sẽ không thèm để tâm đến lời cự tuyệt của chàng.

Thẩm Yến sao có thể để quận chúa hầu hạ mình ăn cơm giống một thị nữ?

Thẩm Yến nhíu mày, nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng chỉ đành giơ tay đầu hàng:

“Ta tự đi lấy.”

Khi Thẩm Yến trở về, đã thấy Lưu Linh ngồi ở vị trí bên cạnh mình. Thiếu nữ quý tộc tay ôm hai đầu gối, lưng eo thẳng tắp, tư thái đoan trang, dáng ngồi ngay ngắn, tạo nên bức tranh mỹ nữ đẹp đẽ vô song, dù chỉ lẳng lặng ngồi đó trên bậc thềm đá mộc mạc, cũng khiến nơi tồi tàn này tỏa sáng như trong hoàng cung nguy nga, tráng lệ.

Tay Thẩm Yến bưng đồ ăn, miệng ngậm bánh màn thầu, nhìn thấy Lưu Linh, nhất thời lấy làm xấu hổ, ngượng ngùng, chàng cảm thấy bản thân quá mức thô lỗ, không chút tôn trọng bức tranh mỹ nữ quý giá này.

Phát hiện ánh nhìn chăm chú của chàng, Lưu Linh ngẩng đầu, nhìn lại. Nét đẹp thanh tú, mong manh, đáy mắt lạnh nhạt, vô dục vô cầu.

Đợi chàng ngồi xuống, nàng mới lên tiếng hỏi: “Huynh nhìn ta làm cái gì?”

Thẩm Yến và cơm.

Lưu Linh cố chấp nhắc lại: “Nhìn ta làm cái gì?”

Thẩm Yến đang bận ăn rau trộn, đem thái độ “hờ hững, lạnh lẽo” phát huy đến mức cực hạn.

Lưu Linh: “Có phải dung mạo ta xinh đẹp tựa thiên tiên, khiến huynh đem lòng ái mộ không?”

“… Khụ, khụ khụ!” Thẩm Yến phun cơm trong miệng ra, màu da trắng nõn nháy mắt đỏ ửng, hai mắt do nghẹn đột ngột tràn lên hơi nước, vội vàng tìm nước uống.

Lưu Linh thỏa mãn đắc ý cười: “Cẩn thận kẻo nghẹn.”

Giọng điệu mang theo sự kiêu căng, ngạo mạn chỉ thuộc về nàng.

Thẩm Yến vuốt ngực, xuôi cơm, mới ngẩng đầu lạnh lùng đáp trả: “Nhìn người cảm thấy quá xấu.”

Lưu Linh bị lời này của chàng làm tức đến ói máu.

Trước ánh mắt thâm trầm, muốn giết người của quận chúa, Thẩm Yến thờ ơ ăn cơm, bỗng dưng cảm thấy đồ ăn rất vừa miệng.

Lưu Linh điều chỉnh tâm tình của mình, áp chế lửa giận. Nàng đang muốn khiêu chiến cực hạn của Thẩm Yến, thì một bóng người chợt xuất hiện, thiếu niên kia ôm bát ngồi xổm bên cạnh hai người, thoải mái hỏi: “Ơ! Thẩm đại nhân, huynh đang tán gẫu cùng quận chúa sao?”

Thẩm Yến không thèm để ý, vùi đầu ăn cơm, chẳng nói chẳng rằng.

Thiếu nữ bên cạnh lạnh lùng quét mắt tới, La Phàm phút chốc mặt đỏ đến tận mang tai, cẩn thận nhìn đại nhân nhà mình bình thản ngồi bên cạnh quận chúa tự phụ, ngang ngược của Bình Vương Phủ, khách khí chào hỏi: “Quận, quận chúa. Chào buổi tối.”

Lưu Linh đạm mạc gật đầu.

La Phàm thấy quận chúa không nói chuyện, cũng không trêu chọc, xỉa xói mình, lá gan lớn hơn một chút, chủ động lên tiếng: “Quận chúa, ti chức tên La Phàm! Ti chức và Thẩm đại nhân là huynh đệ tốt, Thẩm đại nhân có nhắc tới ti chức với người không?”

Lưu Linh: “Không.”

La Phàm lập tức dùng ánh mắt vừa bi thương vừa sững sờ nhìn về phía Thẩm Yến.

Thẩm Yến hơi nâng mí mắt: “Ăn cơm của đệ đi.”

La Phàm quay đầu nháy mắt với mấy vị huynh đệ, lộ ra nụ cười “chúng ta hiểu mà”: “Đại nhân đang… thẹn thùng chứ gì?”

Không chờ bọn họ giao lưu xong, Thẩm Yến đã ném đũa về phía La Phàm đang luống cuống tay chân. La Phàm bị nện một chưởng kêu lên một tiếng ‘A’ chói tai.

Lưu Linh chờ hai người bày trò đủ rồi, mới lên tiếng giải thích: “Ta không quen Thẩm đại nhân.”

“… A … Hả?...Hở??.” La Phàm phát giác quận chúa luôn biết cách đẩy người khác vào thế quẫn bách.

Lưu Linh lại nói tiếp: “Nhưng ta rất có hứng thú với Thẩm đại nhân. Muốn biết nhiều hơn về huynh ấy.”

La Phàm lập tức kinh sợ, sau đó dần chuyển thành nụ cười đầy thâm ý.

“Huynh ấy năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Đại ca năm nay 25 tuổi rồi… Hình như lớn hơn quận chúa không ít đâu, quận chúa đừng ghét bỏ đại nhân nhé.”

“Huynh ấy là người ở đâu?”

“Đại ca là nhân sĩ Bình Châu, nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra bất ngờ, huynh ấy thường ở Nghiệp Kinh. Cẩm y vệ mà, mang trong mình hoàng mệnh, tất cả chúng thần đều như vậy.”

Lưu Linh: “Đối với tất cả nữ nhân huynh ấy đều có thái độ khó ở thế à? Hay chỉ cố tình nhằm vào mình ta?

La Phàm: “Quận chúa đừng hiểu lầm, đại ca không ghét quận chúa đâu, chỉ là huynh ấy sinh ra đã mang cái mặt than đó...”



Thái dương Thẩm Yến co rút đau đớn: Chàng ngồi ngay bên cạnh, Lưu Linh và La Phàm lại như không thấy chàng, ngươi một câu ta một câu, vui vẻ hòa hợp tán gẫu hăng say, rất có khuynh hướng trở thành bạn tri kỷ.

“Tiểu La, đệ nên đi tuần tra rồi.” Thẩm Yến cắt ngang cuộc thảo luận khí thế ngút trời của hai người.

La Phàm ngạc nhiên, “Không phải đệ.”

Thẩm Yến: “Hôm nay luân chuyển công tác, thay đổi thời gian.”

La Phàm bỗng chốc khẩn trương, nhiệm vụ của hắn thay đổi, chính hắn còn không biết, còn bị cấp trên chỉ thẳng mặt, “Thay đổi khi nào vậy?”

“Từ thời khắc đệ nói ra mấy câu này.” Thẩm Yến bình tĩnh đáp.

“…” La Phàm rốt cục cũng hiểu ra hắn bị Thẩm Yến giận chó đánh mèo, nụ cười trên mặt tức tốc thu về, tủi thân nhìn Trường Nhạc quận chúa.

Lưu Linh nhìn cậu thiếu niên, gật đầu tỏ ý: Ta hiểu.

Thẩm Yến tức giận quát to: “La Phàm!”

“Ti chức phải đi đây!” Trước khi Thẩm Yến nổi trận lôi đình, La Phàm vội vàng vọt dậy ba chân bốn cẳng chạy mất xác.

Chỉ còn lại mình Thẩm Yến và Lưu Linh. Thẩm Yến nhìn về phía nàng, chờ nàng lên giọng chế giễu.

Lưu Linh ôm gối, đáy mắt lành lạnh, đong đầy ánh trăng. Nàng không nói gì. Giống như người trước đó sôi nổi cùng La Phàm tán gẫu không phải nàng vậy.

Thẩm Yến nhìn nàng một lát, không khỏi cảm thấy khó hiểu: Nữ nhân này không giống bất kỳ nữ nhân nào chàng từng gặp. Tâm tư nàng quá khó hiểu, không thể phỏng đoán, càng chẳng thể hiểu nổi nàng đang suy nghĩ điều gì.

Chàng trầm mặc hồi lâu, một lần nữa bưng bát cơm chậm rãi ăn.

Lưu Linh ngồi ở một bên thưởng thức nhan sắc của chàng.

Nàng một mực yên lặng nhìn Thẩm Yến, ánh mắt dán chặt lên người chàng như hình với bóng.

Sắc mặt Thẩm Yến dần đỏ lên.

Trong ánh sáng tí tách của lửa trại, Thẩm Yến đột nhiên đứng dậy, bới thêm cơm.

Người sau lưng vẫn im lặng, Lưu Linh không gọi chàng lại.

Đợi khi đi được một đoạn khá xa, Thẩm Yên mới vờ hỏi han cấp dưới tình hình công vụ, chàng lơ đãng quay đầu nhìn thử, vừa vặn chạm phải ánh mắt thẳng thắn, lạnh lùng của nàng đang nhìn mình chằm chằm. Thấy chàng quay đầu, nàng thoáng kinh ngạc những ánh mắt vẫn chuyên chú như cũ không hề thu liễm.

Thẩm Yến hơi bối rối, vội vàng quay đầu đi nơi khác.

Đêm đó, mây mù dày đặc, núi xanh chìm trong biển sương trắng mênh mang.

Mưa to như trút nước, sức nước mãnh liệt tựa muốn phân tách đất trời, chém đứt thiên địa, gió lớn gào rú, nước đổ ầm ầm.

Trong đình cỏ dại thưa thớt bị cuồng phong đạp đổ ngả nghiêng, hương hoa cỏ nội cùng mùi bùn đất thơm ngát hòa cùng mùi mưa mát lạnh, dặt dìu.

Thẩm vấn vừa kết thúc, Thẩm Yến đi ra khỏi nhà giam nhỏ được xây tạm, toàn thân rét lạnh.

Chàng cầm theo một cây đèn ánh sáng ảm đạm, đi lại trong đêm đen ẩm ướt.

Quanh thân bị nước mưa xối lên, chàng cũng không thèm để ý. Chàng đi rất chậm, toàn bộ thế giới xám xịt, chỉ có chao đèn là nguồn sáng duy nhất, tia lửa lay động theo gió, để lại dưới chân một vùng ánh sáng.

Tới gần nơi ở, chuông gió dưới mái che của xe ngựa phát ra tiếng leng keng, một cô nương cầm ô đứng trong bóng đêm.

Mưa phả nghiêng nghiêng, dung nhan nàng như đóa dâm bụt kiềm diễm, mềm mại. Bên cạnh có thị nữ đốt đèn, nhìn thấy Thẩm Yến trở về, bọn thị nữ hạ thấp người hành lễ, tinh ý tránh đi.

Thẩm Yến hơi sững lại, sau một lúc lâu, mới bước qua.

Dù trong đêm mưa ảm đạm mặt mày nàng vẫn đẹp đẽ, rực rỡ như ánh trăng rằm: “Đêm không ngủ được, đột nhiên nhớ tới huynh, liền đến tìm… Ấy đừng nóng giận, kỳ thực ta có chuyện muốn nói với huynh.”

Trong tiếng mưa rơi sầm sập, xối xả, giọng nàng thanh thúy đặc biệt êm tai.

“Nói chuyện gì?” Chàng nhàn nhạt mở miệng.

“Có thể nói chuyện huynh bội tình bạc nghĩa với ta được hay không?” Lưu Linh loay hoay thu lại chiếc ô trong tay, bĩnh tĩnh lên tiếng.

Thẩm Yến: “....”

- -----oOo------