Edit: Tiểu Phiến

Trong phòng thẩm vấn, một nam cảnh sát không nhịn được gõ gõ ngón tay lên mặt bàn,từ lúc hắn đi vào phòng thẩm vấn đến giờ đã ba mươi phút,nhưng cô gái đối diện này vẫn không nói một lời.

Cô nghiêng đầu,tóc dài lòa xòa cả khuôn mặt, mái tóc gần như che khuất cả khuôn mặt nên nam cảnh sát không nhìn rõ mặt cô.

"Cô có biết cô đang lãng phí thời gian không?" Nam cảnh sát đập tay xuống mặt bàn,nặng nề thở hắt ra một hơi,cơn giận phảng phất giống như mang theo nhiệt độ lửa, "Chúng ta đang điều tra án mạng! Người chết là bạn cô,cô thật sự dự định cứ giả câm giả điếc như vậy sao?"

Chất vấn xong,nam cảnh sát có cảm giác cô gái trốn sau mái tóc dài kia khẽ chớp mắt hai lần,đáng tiếc cảm giác chỉ thoáng qua giống như ảo ảnh,yên tĩnh lại tiếp tục hành hạ thần kinh của hắn.

"Kẹt kẹt ——"

Đột nhiên có tiếng mở cửa vang lên,nam cảnh sát vừa quay đầu liền thấy được một bóng người quen thuộc,hắn giống như tìm được cứu tinh mà giẫm mạnh xuống đất để đứng dậy.

" Đội phó Nguyễn. "

Nguyễn Vi gật gật đầu với nam cảnh sát,ánh mắt đảo qua người Doãn Thu,nam cảnh sát lập tức hiểu ý báo cáo kết quả hỏi cung, " Báo cáo đội phó Nguyễn, kẻ tình nghi vẫn không chịu mở miệng,chúng ta cho đến bây giờ vẫn không có tiến triển gì."

Nam cảnh sát mang theo vẻ mặt xấu hổ nói,Nguyễn Vi đành cười cười an ủi,loại kẻ tình nghi không chịu mở miệng vẫn luôn khó đối phó nhất.

"Mọi người ra ngoài đi,tôi muốn nói chuyện riêng cùng cô ấy một lát."

Nam cảnh sát nghe vậy liền đi ra khỏi phòng thẩm vấn,Nguyễn Vi đi tới trước bàn nhưng không hề ngồi xuống,cô lẳng lặng đứng bên cạnh bàn nhìn xuống Doãn Thu.

Từ khe hở giữa tóc,Doãn Thu giương mắt liền thấy được vẻ mặt nghiêm túc mà uy nghiêm của Nguyễn Vi, Doãn Thu cảm thấy sợ sệt,nên cô vừa liếc mắt một cái liền mau chóng cụp mắt.

Nguyễn Vi từ trên cao nhìn xuống,làm như vậy khiến cô nhìn thấy được một số động tác nhỏ của Doãn Thu. Ví dụ như Doãn thu khép hai chân lại,tay phải đặt trên đùi xoắn xuýt,hay như bắp thịt trên cổ đang căng thẳng,thậm chí rõ ràng nhất là cánh tay trái bó thạch cao của Doãn Thu đang đặt trên mặt bàn nhưng tay trái vẫn theo bản năng siết chặt thành nắm đấm.

"Cô đang sợ." Nguyễn Vi lạnh nhạt nói,thanh âm tuy rất nhẹ nhưng có thể làm Doãn Thu run lập cập.

"Lúc cô bị cảnh sát mang đi,tôi có tra xét nhà của cô,cô đang chuẩn bị rời khỏi Dung thành đúng không?" Nguyễn Vi hồi tưởng đến thùng đựng hành lý phát hiện ở nhà Doãn Thu,nói, "Cô muốn bỏ trốn."

Cuống họng Doãn Thu theo bản năng chuyển động,cô không phát hiện,cả người cô đều run rẩy lên một chút.

"Cô sợ cái gì? Ngày cô với Chu Tư Vũ đi ra khỏi tiệm mát xa rốt cuộc sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cô lại bị thương?" Thanh âm Nguyễn Vi nâng cao từng chút,cô chống hai tay trên bàn,cúi người đến gần Doãn Thu,khiến Doãn Thu có cảm giác hoảng sợ như bị núi đè nặng lên vậy.

Phòng thẩm vấn rơi vào im lặng lần thứ hai.

Doãn Thu vẫn trầm mặc như cũ, có thể thấy hai vai đang run rẩy bán đứng cô ta,Nguyễn Vi biết giới hạn chịu đựng cuối cùng của Doãn Thu đã sớm sụp đổ.

"Là cô giết Chu Tư Vũ."

Một lúc sau,Nguyễn Vi đột ngột nói ra,lời nói giống như một đạo kình lôi trên trời giáng xuống tuyên án Doãn Thu.

Doãn Thu rốt cuộc cũng không thể khống chế được mà nhìn Nguyễn Vi,lúc này Nguyễn Vi mới phát hiện hóa ra Doãn Thu đã khóc từ lâu,chỉ thấy cô khóc không thành tiếng phản bác, "Tôi không giết người."

Nguyễn Vi rất vui vẻ vì cuối cùng cô cũng có thể làm Doãn Thu mở miệng,có thể cô còn đánh giá thấp Doãn Thu,cô ta chỉ nói một câu,sau đó liền cúi thấp đầu xuống giống như đà điểu Châu Phi.

Lần thứ hai hỏi cung rơi vào bế tắc,cho đến khi cửa phòng thẩm vấn lại mở ra lần nữa.

Người đến là Lý Bình Uy,hắn mang đến cho Nguyễn Vi một tin ngoài ý muốn.

"Cô báo cảnh sát!" Nguyễn Vi nghe Lý Bình Ủy nói,ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Đoàn Thủ, "Tối hôm qua là do cô gọi điện báo cảnh sát,nhưng tại sao người nhận điện thoại chưa hỏi được gì thì điện thoại đã tắt rồi?"

Lần này Doãn Thu rốt cục không khống chế được bản thân nữa,bắt đầu gào khóc loạn xạ.

"Tối hôm qua cô cùng Chu Tư Vũ đã gặp hung thủ đúng không? Hắn đã giết người." Nguyễn Vi thử dò xét theo cách nhẹ nhàng,tiếng khóc của Doãn Thu đã chứng minh suy đoán của cô.

"Cô thấy hắn,đúng không?" Nguyễn Vi sốt sắng đến suýt nữa quên thở.

"Không cần sợ,nói tôi biết,nói hết cho tôi biết đi,chúng ta sẽ bắt được hắn."

Nguyễn Vi đưa tay định nắm lấy tay Doãn Thu nhưng bỗng nhiên,Doãn Thu đột ngột ngẩng đầu.

Thứ Nguyễn Vi thấy là một đôi mắt đầy sự vỡ vụn kinh hoàng.

"Các người căn bản không thể bắt được hắn! Nếu các người bắt được hắn thì hắn sao có thể giết chết nhiều người như vậy?"

Doãn Thu khản giọng quát khiến Nguyễn Vi lảo đảo lùi về sau một bước,cô quay đầu nhìn Lý Bình Uy,hắn cũng giống cô,ngay cả mọi người đang theo dõi phòng thẩm vấn từ xa cũng vậy,bọn họ hai mắt nhìn nhau,bên trong con ngươi đều là vẻ sợ hãi.

————

Chín giờ tối,lúc Trương Ức An mệt mỏi chuẩn bị rời khỏi cục cảnh sát thì Nguyễn Vi lại đến tìm anh.

"Trương pháp y,xin lỗi đã làm phiền,có điều, có thể làm phiền anh đi cùng tôi tới hiện trường án mạng một chuyến không?"

"Làm sao vậy?" Trương Ức An nhìn vẻ mặt áy náy của Nguyễn Vi không nhịn được cười nói.

"Vụ án vừa có tiến triển mới,chúng ta cần đi đến công trường điều tra lại một lần."

Không biết vì sao Trương Ức An đột nhiên có cảm giác giọng nói của Nguyễn Vi có hơi kỳ lạ, "Chúng ta cùng tìm kẻ tình nghi có quan hệ với vụ án đó sao?"

Nguyễn Vi gật đầu,đưa túi giấy trong tay cho Trương Ức An, "Qua điều tra,chúng tôi phát hiện hóa ra kẻ tình nghi Doãn Thu là người báo cảnh sát tối qua,chỉ là gọi đến một lúc điện thoại liền tắt."

"Tại sao?" Trương Ức An vừa mở túi giấy vừa nói.

"Ngày hôm qua Doãn Thu và Chu Tư Vũ cùng rời đi nhưng bởi vì Doãn Thu vừa nhận được một mối làm ăn tốt,Doãn Thu lại biết Chu Tư Vũ cần tiền, cho nên đặc biệt để hắn chiếm hữu cô ấy.Sau đó khoảng chừng vào lúc 12 giờ đêm,bọn họ đi ra ngoài mua nhà rồi gặp hung thủ ở bãi đậu xe." Nguyễn Vi nhớ lại lời Doãn Thu kể, "Lúc đó bọn họ có giằng co với hung thủ,vì vậy tay trái của Doãn Thu mới bị thương,Chu Tư Vũ phải ngăn cản hung thủ thì Doãn Thu mới chạy ra khỏi bãi đậu xe được."

Trương Ức An nghe vậy thậm chí quên cả việc tiếp tục mở túi giấy ra,hắn hỏi một câu, "Sau đó thì sao?"

"Sau khi Doãn Thu chạy thoát thì gọi điện báo cảnh sát,nhưng lúc đó cô ta nhận được cuộc gọi của Chu Tư Vũ."

"Là hung thủ gọi tới sao?" Trương Ức An kinh hãi nói.

"Hung thủ dùng điện thoại của Chu Tư Vũ gọi cho Doãn Thu,còn gửi cho Doãn Thu những hình ảnh này."

Nguyễn Vi nói rồi chỉ túi giấy trong tay Trương Ức An,lúc này hắn mới nhớ tiếp tục mở túi giấy ra.

Lấy những bức ảnh trong túi giấy ra,tim Trương Ức An khẽ đập mạnh một cái.

Hắn cố nén mi mắt đang nhảy lên để xem xong tất cả những bức ảnh.

Cuối cùng,Trương Ức An mới nói ra thứ thực sự đáng sợ.

" Những khối thi thể này không phải của cùng một nạn nhân. "