Tan ca chiều, Lý Phi quyết tâm không tăng ca để sắp xếp thời gian chạy đến bệnh viện thăm An Nhi.

Phòng hành chính đối với An Nhi tình thương mến thương, nên đặc biệt ủy nhiệm Lý Phi mang đến quà bánh đầy ắp để thăm hỏi cô nàng.

Lý Phi vai mang trọng trách nên từ bốn giờ rưỡi chiều đã quất ngựa lên đường.

Phòng của An Nhi khá dễ tìm, ở ngay đối diện thang máy, vừa đến nơi là thấy liền.

Lý Phi hào hứng tung cửa bước vào, còn gọi tên An Nhi thật lớn, bộ dạng như sư tử rống diễn xiếc ở rạp trung ương, lại không nghĩ ngoài bệnh nhân là An Nhi thì còn một nhân vật đặc biệt khác: Tổng giám đốc.

Lý Phi ngạc nhiên tới mức hàm dưới sắp rơi xuống đất, nghĩ tới hành động lỗ mã.ng của mình vừa rồi cô thật muốn từ bỏ cuộc đời này đi làm lại cuộc đời mới.

Khung cảnh bên trong càng làm cô nàng mở mang tầm mắt.

Chính là tổng giám đốc đang dìu An Nhi bước đi, hai người đứng sát vào nhau như keo dính chuột, cảm giác couple lan tỏa khắp căn phòng.

Cái kiểu thiếp đi trước chàng bước theo sau này, hỏi người khác làm sao không nghĩ ngợi cho được đây?
An Nhi sường sượng đẩy tay sếp tổng ra, tự mình vịn tay vào thành giường, bối rối nhìn Lý Phi đang nheo mắt đầy ẩn ý.

Cô nàng Lý Phi từ từ vớt xương hàm lên, cố nặn ra nụ cười giả trân cực kỳ: "Ồ, haha, tổng giám đốc cũng đến thăm An Nhi à? Em không biết sếp cũng ở đây, ngại quá, khiến anh chê cười rồi." Sau đó là mấy tiếng cười ha ha không thể giả tạo hơn.

Trường Phong bị An Nhi đẩy ra cũng có phần quê độ, lãnh đạm ừ với Lý Phi rồi nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài một chút."
Dĩ nhiên là hai người kia rất muốn đuổi anh đi rồi.

Có tính tự giác như vậy họ đỡ nhọc tâm biết là bao nhiêu.

Lý Phi cười cười: "Dạ, có em chăm sóc cho An Nhi là được rồi.

Sếp cứ về trước đi ạ."
Bạn bè An Nhi ai đến cũng dùng câu này đuổi anh về, Trường Phong mặt đen như đít nồi bước ra ngoài.

Cơn gió xuất phát từ bước đi của anh cũng thật là lạnh lẽo, ập thẳng vào mặt Lý Phi, giá băng.

Hôm nay máy dò mạch của Lý Phi bị chậm, nhất thời không hiểu ý của sếp tổng là gì, tròn mắt đầy nghi vấn với An Nhi.

Đợi khi sếp tổng ra ngoài, An Nhi chậm rãi lê tấm thân đau khổ về chỗ nằm.

Lý Phi đặt quà cáp xuống nền, lon ton chạy đến cái ghế cạnh giường bệnh: "Ê, sếp tổng đại giá quang lâm sao không cho tôi hay? Xém tí nữa là bay đầu rồi."
An Nhi thở ra một hơi bất lực: "Sếp tổng là ủy viên ban thường trực ở đây."
Lỗ tai Lý Phi nghe đến lùng bùng, kê mặt lại gần: "Gì? Ý bà nói sếp luôn ở đây với bà hả?" Chuyện sếp tổng vác cô nàng từ tầng ba xuống đã lan truyền khắp công ty, còn chuyện lão chạy đến đây với cô nàng tới nay vẫn chưa được khám phá.

An Nhi gật đầu.

Lý Phi buộc miệng bắn r4 ba chữ "What the fuck!" rồi nói tiếp: "Trước giờ chỉ nghe trồng si trước cửa nhà, tôi chưa nghe qua ai lại vác cây si vào bệnh viện bao giờ.

Vào đây bón phân thuốc hay gì?"
An Nhi cố nén cười để không đau: "Chuyện xui rủi chắc tui muốn bà ơi."
"Theo tôi thấy tổng giám đốc đã quyết tâm thu phục bà rồi."
"..."
Lý Phi yên lặng ngắm nhìn bộ dạng tàn tạ của An Nhi từ trên xuống dưới, lắc đầu: "Hàng đại hạ giá mà cũng lọt vào mắt của đại gia được à?"
"Này này.

Giá tuy rẻ nhưng chất lượng miễn bàn."
Lý Phi tặc lưỡi: "Ai mà đòi hỏi chất lượng từ hàng đại hạ giá đâu."
"..."

Suy nghĩ chốc lát, An Nhi lại thành thật mà kể rõ: "Sếp đã tỏ tình với tôi rồi."
Một lần nữa, Lý Phi nghe như sấm dội ngang tai.

Người như tổng giám đốc giống sẽ chạy đi tỏ tình với nhân viên sao? "Dù có thích thì tôi nghĩ lão chắc cũng phải làm giá chứ nhỉ?" Sếp tổng vừa đẹp vừa giàu, nói gì thì cũng là hàng Việt Nam chất lượng cao.

Nhìn lại bạn mình, cô nói: "Giá này hơi bèo."
"..."
"Vậy ra mấy ngày nay không thấy tổng giám đốc đến công ty là vì bận ở đây thể hiện với bà hả?"
An Nhi cảm thấy bạn Lý Phi này nói chuyện rất là không biết che giấu, sếp tổng mà nghe được thì có khi sẽ trảm hết cả hai.

"Là chăm sóc."
Lý Phi bật cười: "Thể hiện chứ chăm sóc gì.

Tổng giám đốc đang muốn thừa nước đục thả câu với bà đó."
"Tiếc quá, tôi không phải là cá."
"Vậy là gì?"
"Nước đục."
"..." Nếu không phải An Nhi vừa mới mổ xong thì cô đã tét đít cho một cái rồi.

Vớ vẩn.

Lát sau Lý Phi lại bắt đầu nghiêm túc: "Mấy nay không có bà, nghe nói phòng thị trường đang khốn đốn dữ lắm."
"Sao vậy?"
"Tướng tài ngã ngựa thì lính chết chứ sao.

Cuộc họp Hội đồng tổng giám đốc bỏ ngang, một đi không trở lại, sau đó phần báo cáo kinh doanh của phó giám đốc có vấn đề, trên làm dưới chịu.

Bây giờ có nhiều việc mà trước đây bà đã giải quyết không ai giải quyết được.

Trưởng phòng cũng bó tay, chờ bà về xử lý kìa."
"Tôi có thấy trong nhóm phòng thị trường nói gì đâu?"
"Chiều hôm đó trợ lý Thanh bay về, đến công ty giải quyết tàn cuộc, thay tổng giám đốc tiếp đãi lãnh đạo.

Sáng hôm sau đã chạy đến phòng thị trường cảnh cáo, không được làm phiền bà tịnh dưỡng."
"Là ý của sếp tổng hả?".

truyện tiên hiệp hay
Lý Phi bất mãn lườm lườm: "Bà mổ ruột thừa hay mổ não vậy? Chuyện đơn giản vậy mà còn hỏi.

Trợ lý Thanh khi không quan tâm bà làm gì? Để bà bao ổng ăn sáng hả?"
"Xin lỗi, lúc mổ ruột thừa bác sĩ không cẩn thận cắt mất một sợi dây thần kinh của tôi rồi."
"Não bà nằm dưới háng à?"
"..."
An Nhi ngẫm nghĩ một chút lại nói: "Vậy bà bảo chị Nga đưa bà hồ sơ mang tới đây cho tôi đi.

Dù sao ở đây cũng rảnh rỗi không làm gì." Cô nhớ ra công việc có vài hạng mục mà cô đã phát triển, chỉ có cô hiểu rõ, ngoài cô ra khó ai làm được.

Lý Phi đau khổ nói: "Thôi đi bà.

Nhà tôi còn cha mẹ già, còn chưa tiết kiệm được hai cây vàng hồi môn, chén cơm mẻ này mà bà cũng tàn nhẫn đạp đổ hả? Có miếng lương tâm nào không thế?"
An Nhi không nhịn được, vừa cười vừa ôm bụng, một lúc lâu, đợi cơn đau qua đi mới bình tĩnh: "Vậy thì bà kêu Phước Hào đem tới đi.

Không thì bé Trân cũng được."
"Ai dám đem tới tui cùi." Lý Phi chìa hai bàn tay co quíu ra.


"Huống hồ tổng giám đốc còn đang ở đây, mới đem tới cửa thôi đã bị phóng sanh luôn rồi.

Không tới tay bà nổi đâu."
"..."
Tổng giám đốc đúng là rất quan tâm với An Nhi.

Sợ cô sẽ lao tâm lao lực, lo lắng vì công việc mà bưng bít thông tin, thậm chí còn không cho mọi người bàn nhau trên nhóm của phòng thị trường.

Mai này khi quay lại làm việc, họ sẽ nghĩ sao về cô đây? Làm tốt được khen lại bảo sếp tổng thiên vị, làm không tốt thì sẽ nói cô năng lực có hạn mà lại được sủng.

Cô làm sao khiến họ công nhận thực lực của mình được đây?
Tinh thần trách nhiệm của cô cao, nhưng cũng đâu cần làm tới mức khó coi như vậy.

Người ta sẽ nghĩ sếp tổng chuyên quyền, đối đãi nhân viên không công bằng, ngay cả lão cũng khó mà phục chúng được.

Nghĩ tới nghĩ lui, An Nhi cảm thấy càng đau đầu.

Sự yêu thích của lão đối với cô thật sự khiến cô khó lòng chấp nhận.

Nói thật thì là cô không dám chấp nhận.

Lập trường của cô vẫn không thay đổi, cô và lão không cùng một kiểu người, không thể nào yêu nhau được.

Bây giờ lão cứ tốt với cô như vậy, e là cô sẽ sớm bị lão làm cho cảm động mất.

Mới mấy ngày mà cô đã thấy lão dễ thương hơn nhiều rồi.

Dù sao An Nhi cũng chưa từng yêu đương, trái tim thiếu nữ của cô vẫn còn mong manh lắm.

Phải nghĩ cách vạch rõ ranh giới mới được.

"Bà nghĩ cái gì mà đăm chiêu vậy?"
"À, tôi đang nghĩ làm cách nào để tuồn hồ sơ vào đây."
Lý Phi vỗ vỗ vào má cô nhè nhẹ: "Bà đang suy nghĩ bằng đầu gối đấy hả? Có làm cũng đâu có thêm được đồng nào, mà mấy người kia cũng được phần y chang.

Bà nhọc công như vậy bà Nga cũng có biết ơn bà đâu." Ngưng một hồi, thấy bạn mình không có biểu cảm gì, cô bức xúc bày tỏ: "Phòng thị trường ỷ lại vào bà quá lâu rồi, nên đến lúc để họ tự lập đi.

Bà cứ mặc kệ cho tôi.

Để khi bà xuất viện, phòng thị trường phải trải thảm đỏ, chuẩn bị kiệu tám người khiêng tới bệnh viện dập đầu thỉnh bà về phòng việc.

Thậm chí còn phải nổ pháo ăn mừng như tết tới nữa."
"Tôi không thèm so đo làm gì.

Dù sao tôi cũng thích làm việc, phần của mình làm tròn thì mới yên tâm ngủ ngon." Thái độ của An Nhi khá rõ ràng.

Lý Phi trề môi như cá ngát: "Bà không so thì sếp tổng so.

Lệnh sếp là lệnh trời, bà dám cãi thì đám dân đen như tụi tui cũng không dám cãi đâu.

Bà an phận đợi lành lặn hãy dẫn binh về lại chiến trường xưa.


Chứ thân tàn ma dại như vậy làm cũng ra ngô ra khoai gì đâu mà cố."
"..." An Nhi cô cãi thắng một trăm Minh Anh cũng không nói lại một cái miệng của Lý Phi.

Lý lẽ kinh quá.

Công việc ở trụ sở công ty cơ bản đã xong, Hải Vinh và Minh Anh ai về nhà nấy, chuẩn bị để tối sẽ cùng đi thăm An Nhi.

Hải Vinh vốn còn một số giấy tờ cần phải hoàn thành, nên khi về nhà anh đã lao vào làm ngay, gửi kịp trước năm giờ chiều.

Anh không muốn để Minh Anh phải chờ, mà công việc của anh cũng không thể đợi, đành lao mình vào chẳng kịp ăn uống.

Ý chí đình công của Minh Anh vô cùng mạnh mẽ, cô đã quyết là phải làm, nên điện thoại cũng tắt nguồn, không thèm để người trong công ty liên lạc được.

Sau khi về nhà, cô ngâm mình trong bồn tắm cả buổi, đến mức ngủ quên giác nào chẳng hay.

Giật mình tỉnh dậy đã hơn sáu giờ chiều.

Minh Anh trước nay là người làm việc nhanh gọn, nhưng những việc như chăm chút bản thân hay đi đứng đều rất lề mề.

Cô đã dành cả tiếng để tắm, nửa tiếng để dưỡng da, gần hai mươi phút để soạn quần áo, loay hoay cũng đến hơn bảy giờ đêm.

Cô ở trong phòng nên quên bật đèn bên ngoài, không gian tối òm, chỉ có ánh đèn đường bên dưới hắc lên cửa sổ le lói.

Minh Anh cũng lười, sợ lát nữa đi quên tắt đèn, nên cũng không thèm bật lên nữa.

Cô đơn quạnh quẽ đã quen, chút bóng tối này cũng không làm phiền đến cô được.

Thêm một lúc lâu, Minh Anh nghe tiếng đập cửa mạnh mẽ bên ngoài, khiến cô giật mình một phen.

Cô hoảng hốt chạy ra xem thử, không gian mịt mờ lại thêm trạng thái khẩn trương khiến cô không may va vào chiếc ghế chỗ quầy bar gian bếp la oái lên một tiếng đầy thảm thương.

Bên ngoài tiếng gõ cửa kịch liệt hơn, Minh Anh càng thêm sợ hãi, vừa ôm hông vừa lết chân ra cửa.

"Ai thế?"
"Minh Anh, em có ở nhà không? Em có sao không? Mau mở cửa đi, Minh Anh."
Vừa mở cửa, người đàn ông to lớn đã vồ tới, siết chặt lấy cô, thở hổn hển.

Minh Anh bị ôm siết đến nghẹt thở, đập vào lưng anh vài ba cái, anh mới chịu nới lỏng ra một chút: "May mà em không sao." Giọng anh dường như đang xúc động.

Minh Anh xoa nhẹ lưng anh: "Em làm sao? Sao anh lại nói vậy?"
"Điện thoại em gọi không được."
Lúc này Minh Anh mới chợt nhớ ra là mình đã tắt điện thoại từ trưa.

Hèn gì cô thắc mắc sao hôm nay anh lại trễ giờ, hóa ra là do cô lỗi hẹn.

Cô liền lên tiếng giải thích: "Chắc là điện thoại hết pin.

Anh đợi em lâu rồi hả?"
Hải Vinh không có ý định buông cô ra, mùi hương của cô khiến anh mê muội, anh hít một hơi mùi tóc mai thơm ngát: "Không lâu."
Minh Anh phì cười, không lâu mà lại khẩn trương như vậy, đúng là nói dối không chớp mắt.

"Còn em đã đợi anh bảy năm rồi." Giọng cô lí nhí, chắc là anh không nghe được.

Trong phút chốc anh đã nghĩ, nếu cô xảy ra chuyện, thì cả đời này của anh sẽ mãi mãi sống trong ân hận.

Sự nghiệp của anh chưa thành, anh chưa dám ngỏ lời yêu thương với cô.

Nếu trong lúc này cô biến mất, bảy năm cố gắng của anh cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Anh đã sai khi rời xa cô bảy năm, cơ hội này anh không bỏ lỡ nữa.

Anh thầm thì: "Sau này đừng để anh không tìm được em, có được không?"
Ngày đó anh rời đi, cô đã hoang mang nhường nào, sợ hãi nhường nào.


Tình yêu khép kín thầm giấu bao lâu cứ nghĩ sẽ chẳng bao giờ được nói ra nữa.

Cảm giác này Minh Anh đã trải qua bảy năm rồi.

Cô không trả lời, chỉ hỏi anh: "Bảy năm qua...!anh có từng nhớ đến em không?"
Anh lại không trả lời.

Mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm là anh lại né tránh.

Minh Anh thật không hiểu anh đang nghĩ gì.

Anh chủ động với cô, cũng né tránh cô, tiến lui bất định.

Anh đây là muốn dùng lạt mềm buộc chặt cô đấy à?
Minh Anh đẩy anh ra, đôi mắt cô long lanh ngấn lệ, trông rất uất ức.

Bây giờ anh mới thực sự đã ức hiếp cô: "Dương Hải Vinh, anh là đang đùa giỡn với tôi có đúng không?"
Hải Vinh bối rối, chẳng hiểu sao đột nhiên cô lại nổi giận: "Anh không có."
"Anh có.

Anh nghĩ tôi là loại người gì, lúc cần thì đến không cần thì đi? Anh nghĩ tôi là loại người gì mà để tôi hết lần này đến lần khác phải suy đoán tâm tư của anh? Tôi có cuộc sống của tôi, anh có cuộc sống của anh, nếu đã xác định không nên liên quan đến nhau, vậy anh còn cố tìm đến tôi làm gì? Anh dịu dàng với tôi làm gì? Anh trở về đây làm gì?"
Hải Vinh bất ngờ về những điều cô nói, anh không kịp phản ứng cô đã nói tiếp, giọng cô trầm buồn, nước mắt đã trực chờ rơi xuống:
"Dương Hải Vinh...!cuộc đời chúng ta có bao nhiều lần bảy năm? Tôi thừa nhận mình đã chờ đợi anh bảy năm, nhưng tôi không đủ kiên nhẫn chờ anh thêm bảy năm nữa.

Nếu anh muốn cùng tôi chơi đùa, tôi không có kiên nhẫn để cùng anh chơi đùa đâu.

Tôi cũng biết mệt mỏi...!Anh có biết bảy năm qua của tôi mệt mỏi thế nào không?"
Hải Vinh một lần nữa kéo cô vào lòng, chân thành nói: "Xin lỗi em."
Thứ Minh Anh muốn nghe không phải ba chữ này.

Cô vùng vằng muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.

"Bảy năm qua chưa một ngày nào anh không nhớ đến em.

Anh chỉ là con của một gia đình phá sản phải bỏ trốn, anh không có mặt mũi nào để tìm em.

Anh phấn đấu bảy năm để chờ ngày quay về gặp em.

Anh tự nhủ dù cho em đã có người bên cạnh, anh vẫn muốn tìm gặp em một lần."
"Vậy tại sao hôm đó anh nhất quyết không xuống xe?"
"Anh muốn đợi khi sự nghiệp thành công mới đường hoàng đứng trước mặt em."
Khi đó có khi cô đã đẻ tám lứa rồi.

Minh Anh định đáp lời anh, nhưng anh lại nói tiếp:
"Năm đó anh không biết là em thích anh.

Anh cũng không biết là em chờ đợi anh." Đúng, anh không hề biết đối với cô anh lại quan trọng như vậy.

Minh Anh ngẩng đầu lên: "Ai nói em thích anh?"
Hải Vinh thật thà nói: "Nghi Đình."
"..." Ra là cô em gái có đạo đức nghề nghiệp của cô.

Đạo đức đến mức đem chị mình đi bán luôn rồi.

Anh lại siết chặt cô, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, đã là cái hôn thứ ba trong ngày hôm nay rồi.

Mùi hương của cô dịu ngọt say mê, khiến đầu óc anh mụ mị.

Anh chưa từng dám mơ một ngày có thể được ôm cô trong vòng tay.

Hải Vinh đưa tay, nhẹ nhàng lau những giọt nước nơi khóe mắt cô, rồi mỉm cười hối lỗi: "Tha thứ cho anh có được không?"
"Anh chưa trả lời câu hỏi của em."
Anh lại cười, nụ cười ngời sáng lẫn trong màn đêm u tối: "Cảm nhận của em chính là câu trả lời đúng đắn nhất.".