Trong Lan Tâm đường Chu Anh tựa trong ngực Gia Nguyên đế, vẫn nửa ngủ nửa tỉnh than thở, hô Hoàng Thượng chớ đi, Hoàng Thượng đừng ném thiếp ở đây.

Gia Nguyên đế nhớ tới mới vừa rồi thái y dặn dò, liền gọi tới cung nữ phụng dưỡng của nàng: “Gọi là Lan Tương đi, chủ tử các ngươi vì sao trúng gió cảm lạnh, luôn luôn không thích chua, bữa tối vì sao lại dùng nhiều đồ ăn chua như vậy?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng, chủ tử xế chiều đi mai viên trở về liền vẫn không thoải mái, ăn uống cũng không được, chỉ coi sách một chút, vẽ bức họa. Bữa tối nói không muốn ăn, nhớ tới hoàng tự trong bụng mới ép mình ăn chút thức ăn chua khai vị, vừa mới ăn xong liền ói ra." Lan Tương một năm một mười nói rõ.

"Trẫm đã biết, đem bức tranh đưa cho trẫm liền đi xuống đi." Gia Nguyên đế xua tay mọi người, nhìn người phụ nữ vẫn cầm lấy tay áo hắn nhíu lại mày, ngầm thở dài.

Chợt nhìn thấy bức tranh, Gia Nguyên đế nửa điểm cũng không kinh ngạc, cùng chữ viết ngày đó hắn nhìn đến là rất xứng đôi, giống nhau.

Bức tranh là mai viên ba màu trong tuyết, trong mai viên có hai người cẩm y hoa phục đứng cạnh nhau, một vàng, một đỏ, tư thái vô cùng thân thiết, còn đứng một người quần áo màu nhạt đứng rất xa, cô linh linh nhìn đôi bích nhân, bức họa này đề tên uyên ương hoa mai.

Liên tưởng đến đủ loại hành vi của nàng hôm nay, Gia Nguyên đế nhíu nhíu mày, Thư dung hoa của hắn đây là ghen tị?

Vốn định la rầy nàng, nhưng nhìn nàng sau khi mang thai mặt gầy gò, rốt cuộc không đành lòng trách cứ nàng vượt khuôn, ngược lại đáy lòng trào ra một tia vui sướng, liền nhẹ nhàng ở mi tâm nàng hôn hôn, ôm lấy nàng nằm ngủ.

Qua hồi lâu, Chu Anh lại mở mắt ra, lặng lẽ vì chính mình nhẹ nhàng thở ra, đáy mắt tất cả đều là trào phúng. Khuyết Tĩnh Hàn tuy là quân vương cao cao tại thượng, nhưng rốt cuộc cũng là đàn ông. Không có người đàn ông nào không muốn nhìn thấy người phụ nữ vì mình ghen, ghen chừng mực, nắm chắc vừa đúng đó là chuyện tốt, nếu làm quá... ngược lại không tốt.

"Nửa tháng này, Hoàng Thượng đi Ninh Tú cung ba lượt, Lan Tâm đường hai lần, tới Cảnh Nhân cung cũng bất quá hai lần mà thôi.” Hoàng Hậu xem sổ sách nội thị, xoa mi tâm: "Hoàng Thượng hẳn là vì chuyện huynh trưởng nhà mẹ đẻ bổn cung nên giận bổn cung, hiện giờ Trương quý phi mặc dù vẫn còn ở cữ trong tháng, nhưng nhìn Hoàng Thượng thế này, ngày sau sợ là sủng ái càng nhiều hơn trước."

"Nương nương đừng lo lắng, quý phi nương nương bị thương thân mình, nô tì nghe Trương viện phán nói, về sau sợ là khó mang thai." Kỳ quý tần an ủi Hoàng Hậu: "Nương nương ngài có Đại hoàng tử của Đại Tề chúng ta, tương lai kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước là đương nhiên, bằng hai vị công chúa của nàng ta thì sao có thể cùng ngài so sánh?"

"Tuy như thế, trong lòng bổn cung cũng khó có thể bình an, Thư dung hoa Lan Tâm đường này cũng không biết sao lọt vào mắt Hoàng thượng, nếu nàng sinh hạ hoàng tử sau liên thủ cùng Trương quý phi, sẽ cùng bổn cung lực lượng ngang nhau a.” Đáy lòng Hoàng Hậu có chút lo lắng, thản nhiên nhìn nàng một cái: “Bổn cung nghe nói thai năm sáu tháng đã vững vàng, nhưng nếu vô ý sanh non, sợ sẽ liên luỵ cơ thể mẹ."

Kỳ quý tần làm sao không rõ ý của nàng: "Nương nương quá lo lắng, tần thiếp nghe nói trước đó vài ngày Tiêu uyển nghi cố ý mượn sức Thư dung hoa lại bị cự tuyệt ngoài cửa, Ôn phi nương nương đã từng có dụng ý này cũng bị nàng dịu dàng từ chối. Nói vậy cá tính Thư dung hoa này cao ngạo, không muốn cùng người làm bạn đâu."

"Nếu lúc này nàng ta không có mang thai, bổn cung đối với lập trường của nàng ta một chút cũng sẽ không quan tâm. Nhưng hiện giờ Trương quý phi sủng quan hậu cung, Hoàng Thượng nhân từ, lòng mang thương hại, nếu để cho nàng nuôi nấng hoàng tử trong bụng Thư dung hoa, bổn cung liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Chuyện như vậy, bổn cung sẽ không cho phép nó phát sinh.” Hoàng Hậu thẳng tắp nhìn Kỳ quý tần, ánh mắt quyết tuyệt.

Kỳ quý tần đứng dậy phúc phúc thân mình: “Hoàng Hậu nương nương quý vì quốc mẫu, hiện giờ lòng mang sầu lo, tần thiếp sẽ tận tâm tận lực phân ưu cho nương nương."

Đợi thân mình tốt hơn Chu Anh cũng không nhàn hạ, cần cù chăm chỉ mỗi ngày đi Cảnh Nhân cung thỉnh an Hoàng Hậu. Sau khi Trương quý phi sinh hạ nhị công chúa, thân thể vẫn mệt mỏi, liền ở trong Ninh Tú cung nghỉ ngơi không ra khỏi cửa, hậu cung này là Hoàng Hậu độc đại, Chu Anh cũng không ngốc nhắm trúng bất mãn của nàng ta.

"Tần thiếp thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, thỉnh an các vị tỷ tỷ." Chu Anh phúc thân hành lễ thỉnh an.

"Dung hoa muội muội mau đứng lên đi, Hạnh Chi, dọn chỗ. Ngày hôm nay càng ngày càng lạnh, mang nệm tơ tằm cho Thư dung hoa ngồi đi.” Hoàng Hậu nương nương săn sóc phân phó nói.

"Tạ ơn Hoàng Hậu nương nương." Chu Anh tạ ơn ngồi xuống.

"Thư dung hoa thật có phúc, không bằng năm đó Hoàng Hậu nương nương hoài thai Đại hoàng tử, quốc gia ôn dịch hoành hành, mà ngay cả trong phủ chúng ta cũng có người nhiễm ôn dịch, cũng may Hoàng Hậu nương nương thân thể an khang, Đại hoàng tử cứng cỏi ương ngạnh mới có thể bình an sinh hạ, quả nhiên là hữu kinh vô hiểm." Ôn phi cười mở miệng.

"Nếu bàn về phúc khí, lại có ai bì kịp được Ôn phi nương nương đâu, không cần trải qua nỗi khổ mười tháng hoài thai liền có Nhị hoàng tử, thật làm muội muội không ngừng hâm mộ." Kỳ quý tần nói tiếp: "Chỉ không biết Nhị hoàng tử có hiếu thuận như Đại hoàng tử hay không."

Lời này ngoài sáng trong tối châm chọc nàng mặc dù kiếm được tiện nghi một vị hoàng tử, Chu Anh nhìn Ôn phi, tựa hồ vẫn chưa sinh khí, nhưng cũng không nén giận, nhìn Hoàng Hậu nói: "Nhị hoàng tử cùng Đại hoàng tử đều là con nối dòng của Hoàng thượng, tất nhiên đều hiếu thuận."

Không biết có phải hay không bị ảo giác, Chu Anh cảm thấy Hoàng Hậu nghe được câu này, ánh mắt lóe lóe.

"Được rồi, bổn cung hôm nay là có chuyện phải cùng chúng tỷ muội thương nghị. Ý Hoàng thượng một năm nay đều mưa thuận gió hoà, dân chúng đều thu hoạch hai kỳ, trong cung cũng thêm một vị hoàng tử và một vị công chúa, tất nhiên muốn đích thân cầu phúc tạ ơn thiên ân. Lần này bổn cung cùng Hoàng Thượng cầu phúc quyết định nửa tháng sau xuất phát, đi một tháng, hồi cung cũng tới Tết âm lịch, cung vụ một tháng này sẽ bận rộn rất nhiều.” Hoàng Hậu nhìn mọi người: "Hiện giờ Trương quý phi vẫn điều dưỡng thân mình, sợ là có tâm vô lực, bổn cung muốn Hiền phi, Ôn phi, Kỳ quý tần và Thư dung hoa cùng nhau giải quyết, chúng tỷ muội nghĩ như thế nào?"

Chu Anh nhanh chóng phân tích dụng ý lần này của Hoàng Hậu, Hiền phi Ôn phi đều là lão nhân trong cung, cung vụ thành thạo tất nhiên là không cần phải nói, nhưng Hoàng Hậu không muốn toàn bộ cung quyền giao cho người khác, liền mệnh Kỳ quý tần cùng nhau giải quyết, về phần chính mình, luôn luôn là tính tình không quan tâm, chớ không phải là muốn mượn cơ hội này lấy ra sai lầm diệt trừ một lần sao?

Âm hiểm a, thực âm hiểm.

Chu Anh được Lan Tương dìu đứng dậy đáp lời: "Nương nương ưu ái, tần thiếp tất nhiên cảm thấy vinh hạnh sâu sắc, nhưng chuyện cung vụ, tần thiếp quả thật vô tâm vô lực, kính xin nương nương nghĩ lại."

"Thư dung hoa cũng đừng khiêm tốn như vậy, bổn cung cũng không khắt khe, huống hồ muội luôn luôn thông minh trầm ổn, bổn cung tin tưởng muội.” Hoàng Hậu an ủi nàng.

"Nương nương, Thư dung hoa nói có lý a, nàng hiện giờ người mang thai, hành động cũng không tiện, thân mình cũng luôn luôn không tốt, nương nương nghĩ lại đi. Về phần cùng nhau giải quyết chuyện cung vụ, thần thiếp cảm thấy Phương tần cũng có khả năng giúp đỡ đôi chút." Hiền phi thành khẩn mở miệng.

Hoàng Hậu ngẫm nghĩ một lát: "Đã như thế, vậy bổn cung và Hoàng Thượng thương nghị lại. Sắc trời đã không còn sớm, bổn cung còn muốn đi vấn an Thái hậu lão nhân gia, chúng tỷ muội hồi cung đi."

Các phi tần đều đứng dậy cáo lui.

"Việc tốt như vậy, Dung hoa muội muội thế nhưng cự tuyệt, thực làm tỷ tỷ chấn động." Phương tần ra Cảnh Nhân cung liền thả chậm bước, cùng nàng một đường.

"Muội muội sợ hãi, thời gian muội muội tiến cung ngắn ngủi, nếu bàn về tư lịch, làm sao bì kịp được một nửa tỷ tỷ?" Chu Anh khiêm tốn nói.

Lời này nếu là người vô tâm tất nhiên là nghe không ra manh mối, nhưng Phương tần mấy ngày trước đây mới bị nàng đoạt ân sủng, vốn sinh lòng oán hận, tự nhiên nghe ra một tầng ý khác. Đây là châm chọc nàng vào cung ba năm lại chỉ được cái tần vị sao?!

"Dung hoa muội muội nhanh mồm nhanh miệng, tư lịch đã không đủ, liền không nên không biết lượng sức!" Phương tần phất tay áo rời đi.

Cách đó không xa Kỳ quý tần đem một màn này thu hết vào mắt, nhợt nhạt cười nói: "Tiêu sung nghi, bổn cung nhìn Thư dung hoa này và Phương tần làm như có chút không hợp đâu."

"Tuệ nhãn của quý tần nương nương tất nhiên là sẽ không nhìn lầm, muội muội khâm phục không thôi." Hai người lập trường đối lập, Tiêu uyển nghi tất nhiên là sẽ không để cho nàng biết được tâm tư của mình, trong lúc hàn huyên vui vẻ cũng có chút khác.

*Tuệ nhãn là con mắt thứ ba, con mắt nhìn rõ chân tướng không mà hiện hữu, vô thường, vô ngã.

"Đã không hợp, nên làm cho các nàng va chạm đó là chuyện Tiêu sung nghi cùng bổn cung cũng không cần quan tâm nhiều, muội muội nói có đúng hay không?" Kỳ quý tần cười yếu ớt nói với nàng.

Tiêu sung nghi sờ không rõ tâm tư quý tần này, tất nhiên là phụ họa: "Quý tần nương nương nói rất đúng."

"Chủ tử, ngài gần đây vì sao không thích viết chữ? Nô tỳ nhìn Hoàng Thượng tặng giá bút bạch ngọc củ sen kia rất hiếm lạ, huống chi Hoàng Thượng ngự dụng mười mấy năm, chắc là hy vọng chủ tử chăm chỉ luyện chữ." Lan Tương thấy chủ tử hôm nay một bộ dáng biếng nhác, khuyên nhủ nói.

"Lần trước Hoàng Thượng tặng vài viên nam châu, thay ta tặng vài viên cho Hiền phi đi, nói trong ngày mùa đông thời tiết rét lạnh khô ráo, nghiền nát thành phấn thêm chút mật dùng để thoa mặt, dùng để dưỡng nhan làm dịu không có gì tốt hơn." Chu Anh chống đầu phân phó, Đế hậu xuất cung hiến tế thần linh, Trương quý phi tất nhiên sẽ không ở lại, Hiền phi là người không mộ quyền thế như vậy mới có thể giữ cho nàng bình an một lúc.

"Chủ tử nếu không nô tỳ cũng nghiền nát một chút cho ngài dùng?" Lục La đề nghị.

"Không cần, phù ta đi ngồi bàn đu dây trong viện một chút đi, phơi nắng người cũng có tinh thần hơn. Đi mời Vu thái y đến một chuyến, thay ta xem mạch bình an đi." Chu Anh nhìn thuốc màu nâu trong chén hoa sứ trên bàn, nhìn đều chua sót không chịu nổi.

Từ ngày ấy nàng phân phó quản lý bàn đu dây, liền một mực quét tước, Bách Hợp đỡ nàng ra sảnh, khi đang muốn ngồi lên bàn đu dây, Bách Hợp lại đột nhiên nhớ tới cái gì. Phủi sạch mặt ghế đá bên cạnh, đỡ nàng ngồi xuống trước.

Chu Anh cũng không hỏi nhiều, nhìn nàng trái phải kiểm tra bàn đu dây, cảm thán nàng dốc lòng thoả đáng.

Dây leo trên bàn đu dây này ngày mùa hè sum sê giờ sớm héo rũ, vòng quanh dây thừng, có thể năm sau lại tươi tốt như thế.

Bách Hợp kiểm tra xong thì mình ngồi trên bàn đu dây đầu tiên, đung đưa rất nhỏ, vẻ mặt liền có chút không được bình thường.

"Làm sao vậy, bàn đu dây bị gì sao?" Chu Anh hỏi.

Bách Hợp nhìn bốn phía, sắc mặt ngưng trọng: "Chủ tử ngài về phòng nghỉ tạm trước, giờ nô tỳ cùng An công công đi thăm dò thu thập vài thứ, trở về bẩm báo ngài sau."

Chu Anh gật gật đầu, trong lòng có lẽ cũng đoán được nguyên nhân: "Hết thảy ngầm tiến hành là được, lúc này chớ đả thảo kinh xà." ((打草驚蛇) đánh cỏ động rắn)

"Nô tỳ đã biết."