Ngô Tà trở mình làm Trương Khởi Linh tỉnh giấc, hắn mở mắt ra nhìn Ngô Tà vừa cất điện thoại đi.

"Sao vậy em?"
"Tớ xem thử mấy giờ rồi, lát nữa đừng đến muộn."
Trương Khởi Linh nhắm mắt ôm ôm Ngô Tà, hỏi:
"Vậy mấy giờ rồi?"
"Hơn năm giờ, có thể ngủ thêm một lát."
"Ừ."
Trương Khởi Linh kéo chăn lên đắp kín đầu mình và Ngô Tà.

"Tiểu Ca! Cậu làm gì! A~"
Lúc Giải Vũ Thần và Bàn Tử đến sân trường đã thấy Ngô Tà buồn bực mang theo túi xách khoanh tay đứng bên cạnh Trương Khởi Linh đang cầm theo hai cái túi du lịch.

Bàn Tử nhìn sắc mặt Ngô Tà khá tệ nên quan tâm hỏi:
"Thiên Chân, cậu sao thế? Mới sáng sớm mà sắc mặt tệ quá?"
Ngô Tà nhìn thoáng qua Trương Khởi Linh.

"Tối qua ngủ không ngon."
"Nếu vậy thì phải là Tiểu Ca ngủ không ngon mới đúng.

Dù sao cậu ta chưa bao giờ được đi chơi thu, hào hứng đến nỗi mất ngủ thì còn hiểu được.

Còn cậu sao lại mất ngủ theo?"
"Cậu ấy làm phiền đến tớ."
Ngô Tà không có hứng nói chuyện với Bàn Tử, đúng lúc ấy xe đến, cậu leo lên xe đầu tiên.

Trương Khởi Linh đặt hành lý của hai người lên xe rồi ngồi xuống bên cạnh Ngô Tà.


Giải Vũ Thần cũng cất điện thoại rồi lên xe theo đám Ngô Tà, Lý Phi liếc mắt nhìn Giải Vũ Thần rồi cũng không nói gì, chỉ là sau đó bảo một bạn học khác qua bên xe của lớp ba.

Bàn Tử cất ba lô xong xuôi nhưng lại không thấy Giải Vũ Thần, hắn nhìn xung quanh một lát, phát hiện y đang ở trên xe của lớp Ngô Tà.

Bàn Tử đành nhún vai rồi tự mình đi lên xe.

Hắc Nhãn Kính ngẩng đầu nhìn thấy Bàn Tử, hắn lại ngó ra sau lưng Bàn Tử, không có ai cả, vì vậy liền hỏi Bàn Tử:
"Bàn Tử, sao lại chỉ có mình cậu? Hoa nhi gia đâu?"
"Hoa nhi gia ngồi trên xe của lớp Ngô Tà.

Giáo viên chủ nhiệm của lớp Ngô Tà bảo một học sinh khác qua đây."
Hắc Nhãn Kính gật đầu.

"Tiểu Hoa? Sao cậu lại lên xe này?"
Ngô Tà ngạc nhiên thấy Giải Vũ Thần ngồi trước mình, cậu khom người thì thầm vào tai y:
"Cậu không ngồi chung xe với thầy Tề à?"
"Không muốn, tớ có thể xuống xe giữa đường không?"
"Vì sao?"
"Tớ không muốn đi nữa."
"Cậu lại bị sao đấy?"
Giải Vũ Thần quay lại nhìn Trương Khởi Linh, sau đó cũng thì thầm sát bên tai Ngô Tà:
"Cậu không thấy thân phận của hai người bọn họ rất bí ẩn hay sao? Cậu cũng đừng nên gần gũi với Trương Khởi Linh quá, đúng rồi, chuyện kia...!cậu đã bị hắn ấy ấy chưa? Hay là cậu ấy ấy hắn?"
Ngô Tà đập đầu Giải Vũ Thần, thẹn quá hóa giận mà mắng y:
"Ấy ấy cái đầu cậu?! Mẹ nó sao cậu nói chuyện thô tục quá vậy!"
"Xem như tớ chưa hỏi câu cuối đi.

Dù sao cậu cũng bị ấy ấy, đã theo hắn ta gọi Hạt Tử là cậu rồi."
Giải Vũ Thần hất tay Ngô Tà rồi lại lôi điện thoại ra chơi.

Ngô Tà đỏ cả mặt, Trương Khởi Linh chỉ khẽ kéo cậu về rồi thắt dây an toàn cho cậu.

Ngô Tà tức tối nhìn Trương Khởi Linh, không biết đầu óc chập mạch chỗ nào, cậu nhào vào người Trương Khởi Linh rồi cắn mạnh lên vai hắn.

Trương Khởi Linh không phản ứng, chỉ nắm lấy tay cậu vuốt ve trấn an.

Ngô Tà buông Trương Khởi Linh ra, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài, không định để ý tới hắn nữa.

Một lát sau, các học sinh đều đã lên xe đầy đủ, Giải Vũ Thần chỉ chăm chú nghịch điện thoại, không hề quan tâm người ngồi bên cạnh mình là ai.

Đến tận khi xe khởi động, người bên cạnh đột nhiên vươn tay qua giúp Giải Vũ Thần thắt dây an toàn, y giật mình quay sang nhìn, phát hiện Hắc Nhãn Kính đang ngồi cạnh, y ngạc nhiên hỏi hắn:
"Sao anh lại ở đây? Anh không ở trên xe trông chừng học sinh trong lớp mà lại chạy đến đây làm gì?"
Hắc Nhãn Kính vẫn không ngừng động tác trong tay, vừa thắt dây an toàn cho Giải Vũ Thần vừa cười nói:
"Bên ấy đầy người rồi, xe nào mà chẳng đi cùng nhau, có chuyện gì xảy ra được, tôi đành ngồi nhờ xe của bạn học Ngô Tà thôi.

Vậy đó! Bạn học Ngô Tà! Câm điếc!"
Hắc Nhãn Kính quay lại với một nụ cười tươi rói trên môi chào hỏi với Ngô Tà và Trương Khởi Linh.

Trương Khởi Linh không nhìn Hắc Nhãn Kính, chỉ có Ngô Tà mỉm cười vẫy tay với hắn.

Giải Vũ Thần mất tự nhiên nhích ra xa Hắc Nhãn Kính một chút, sau đó lại im lặng nhìn điện thoại tiếp.

Hắc Nhãn Kính tiến đến bên cạnh y nhìn vào màn hình di động.

"Hoa nhi gia, em vẫn còn chơi trò xếp hình Tetris à?!"

"......"
Giải Vũ Thần ngẩng đầu trừng mắt với Hắc Nhãn Kính.

"Thầy Tề, giọng của anh lớn nhất cái xe này rồi đó."
"Phụt~"
"Ha ha~"
......!
Vài học sinh xung quanh trộm cười nhìn Hắc Nhãn Kính, hiếm khi hắn xấu hổ mà ngậm miệng lại không nói nữa.

Ngô Tà ở phía sau cũng che miệng cười, tâm tình tồi tệ buổi sáng do bị Trương Khởi Linh ức hiếp cũng bay biến ít nhiều.

Cậu lấy một chai nước từ trong túi ra đưa cho Trương Khởi Linh, hắn mở ra uống một ngụm rồi đưa lại cho Ngô Tà, Ngô Tà uống xong thì cất vào, sau đó lấy điện thoại ra chơi game.

Xe cứ từ từ di chuyển, Ngô Tà tựa vào vai Trương Khởi Linh ngủ gục, Trương Khởi Linh nhìn phía trước, cả cơ thể ngồi thẳng băng để cậu dựa vào.

Giải Vũ Thần đột nhiên bị Hắc Nhãn Kính tựa lên vai, y kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa là tát hắn tỉnh dậy, nhưng rốt cuộc vẫn để yên như cũ.

Giải Vũ Thần nhíu mày liếc nhìn qua, Hắc Nhãn Kính dường như đang ngủ thật, y đành tiếp tục nhìn màn hình di động đến phát ngốc.

Xe đi phía trước đột ngột phanh gấp khiến cho xe của lớp Ngô Tà cũng phải vội vàng phanh lại.

Trương Khởi Linh ôm Ngô Tà vào lòng mới giúp cậu không bị đụng vào chỗ ngồi phía trước.

Hắc Nhãn Kính thì không may như vậy, hắn đập thẳng đầu vào ghế trước, sau đó xoa xoa cái trán của mình rồi nhìn xung quanh.

Giải Vũ Thần cũng xoa bả vai bị Hắc Nhãn Kính dựa vào đến tê rần rồi trừng mắt với hắn.

Xe lại tiếp tục đi, Ngô Tà dụi mắt mình, lại dựa vào người Trương Khởi Linh ngủ tiếp.

"Hoa nhi gia, sao em không đỡ tôi một chút, lỡ như tôi bị chấn thương sọ não thì làm sao bây giờ? Tôi vẫn chưa kết hôn đâu."
"Cho dù anh không bị chấn thương sọ não thì cũng không có ma nào dám gả cho anh đâu."
"Em nói vậy làm tôi buồn quá."
Giải Vũ Thần trợn mắt với hắn, đúng là không nên phí lời với tên này, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.

Đến địa điểm cắm trại, Trương Khởi Linh đánh thức Ngô Tà, cậu lấy tay chùi nước miếng không tồn tại rồi theo Trương Khởi Linh xuống xe.

Hai người cùng với các bạn học trong lớp đi qua bên khu vực lớp mình.

Giải Vũ Thần đi theo Hắc Nhãn Kính, cũng là giáo viên phụ trách lớp y đến xe bên kia, chờ cho Bàn Tử xuống xe, y và Bàn Tử xách hành lý rồi đi đến khu vực lớp bọn họ.

Trương Khởi Linh và Ngô Tà nhìn xung quanh khu vực được phân cho lớp mình, cuối cùng hắn và Ngô Tà chọn một vị trí gần cây đại thụ, bỏ hành lý xuống, Trương Khởi Linh bảo Ngô Tà chờ hắn, sau đó một mình hắn đi lấy lều trại.

Ngô Tà giúp Trương Khởi Linh đi khiêng dụng cụ, cậu ngạc nhiên nhìn Trương Khởi Linh thuần thục dựng lều lên.

"Tiểu Ca, không phải cậu chưa từng đi chơi thu à? Sao cậu lại dựng lều một cách thành thạo như vậy?"
"Trước đây thường xuyên theo cậu của tôi đi huấn luyện dã ngoại, phải tự mình dựng trại."
"Huấn luyện dã ngoại?"
"Ừ."
"Thật không ngờ thầy Tề còn có thể đưa cậu đi huấn luyện dã ngoại đó, tớ còn nghĩ anh ta cứ để mặc cậu ở nhà một mình cơ."
Ngô Tà giúp Trương Khởi Linh bê đồ, một lát sau lều trại của hai người đã dựng xong.

Ngô Tà chuyển hành lý của cả hai vào, cẩn thận trải túi ngủ, sau đó dọn dẹp lại mấy thứ đồ linh tinh, thế là việc của bọn họ đã hoàn thành.

Bàn Tử cố gắng kéo dây thừng, Giải Vũ Thần nhanh nhẹn cố định dây thừng trên mặt đất, hai người phối hợp ăn ý nên cũng rất nhanh đã xong việc.


Hơn hai giờ chiều, hầu như tất cả các học sinh mới dựng xong lều trại, chỉ còn một số ít nữ sinh bận rộn dưới sự trợ giúp của các giáo viên.

Ngô Tà và Trương Khởi Linh đi tìm nhóm Giải Vũ Thần và Bàn Tử, bốn người đi lang thang quanh núi.

Bàn Tử than phiền núi này vốn không thể xem là núi, ngay cả một con rắn nhỏ cũng không thấy, càng đừng kể đến mấy con thỏ mà hắn vẫn ôm lòng nhớ thương.

"Bàn Tử! Ông làm ơn có thường thức được không? Chúng ta là học sinh cấp ba đấy! Ban ngày ban mặt ông đào đâu ra rắn! Tụi nó đều chuẩn bị đi ngủ đông cả rồi!"
Ngô Tà nhịn không được mà mắng Bàn Tử, Bàn Tử không phục cãi lại:
"Mấy thứ nguy hiểm luôn luôn có thể quanh quẩn bên ta! Chúng ta bị trường học lừa rồi! Đây vốn là địa điểm dã ngoại mà một chút cảm giác dã ngoại cũng không có!"
"Ông vẫn còn tơ tưởng đến việc trường học sẽ đưa chúng ta đến một nơi rất xa à? Lỡ đâu xảy ra chuyện gì, đám học sinh đứa nào đứa nấy đều là báu vật trong nhà, người ăn chửi nhiều nhất chính là trường học."
Giải Vũ Thần chặn họng Bàn Tử, Bàn Tử chỉ biết bĩu môi, Ngô Tà bẻ một nhánh cây đưa cho Bàn Tử, bảo hắn buổi tối mang về đối phó với mấy thứ nguy hiểm mà hắn nói.

Bàn Tử tức giận ném nhánh cây xuống đất rồi lấy chân giẫm thành hai khúc.

Bốn người đi lang thang rồi trở lại nơi cắm trại.

Trương Khởi Linh chọn vị trí rất tốt, xung quanh toàn là cây cối, gần như không có lều trại nào khác, nhìn qua vô cùng trống trải.

Ngô Tà và Trương Khởi Linh ăn lương khô, sau đó cầm khăn cùng đi đến phòng tắm công cộng rồi trở về nghỉ ngơi trong lều.

Giải Vũ Thần đi tắm về thì Bàn Tử không có ở lều, có vẻ hắn ta vẫn chưa tắm xong.

Cất đồ đi, Giải Vũ Thần chuẩn bị thay đồ ngủ, vừa cởi áo ra, y nghe thấy tiếng Bàn Tử xốc lều đi vào.

Giải Vũ Thần quay lại nói với Bàn Tử:
"Bàn Tử, buổi tối đi ngủ không được ngáy to...!Mẹ ơi! Tại sao lại là anh! Anh tới đây làm gì?!"
Giải Vũ Thần luống cuống mặc lại áo, dưới chân vấp phải túi ngủ nên xém té dập mặt.

Hắc Nhãn Kính buồn cười nhìn Giải Vũ Thần:
"Hoa nhi gia, em cũng đâu phải con gái! Thay đồ thôi mà, làm gì phải lúng túng như vậy?"
Giải Vũ Thần mặc xong quần áo rồi chỉ vào hắn, hỏi:
"Anh chạy tới lều chúng tôi làm cái quỷ gì?!"
Hắc Nhãn Kính ngồi xuống túi ngủ của Bàn Tử, trả lời y:
"Bàn Tử ngủ ở lều trại của tôi, tôi đành phải đến đây chen chúc với em thôi."
"Tại sao Bàn Tử lại đến ngủ ở lều của anh? Cho dù hắn ngủ ở đó, không phải giáo viên mấy người đều có một cái lều chuyên dụng thật to hay sao?"
"Bàn Tử bảo sợ xung quanh đây có nhiều bạn học, hắn ngáy to quá làm phiền đến mọi người.

Lần này có khá nhiều giáo viên nữ đi theo, lều lớn đều dành cho bọn họ, giáo viên nam chỉ được phân cho lều nhỏ."
Giải Vũ Thần không nói lại được, cuối cùng y cũng chẳng thèm thay đồ ngủ mà trực tiếp chui vào túi ngủ luôn, không quan tâm đến Hắc Nhãn Kính nữa.

Hắc Nhãn Kính tắt đèn trong lều đi, cởi áo khoác rồi cũng chui vào túi ngủ.

Trong bóng tối, hắn nhìn thấy Giải Vũ Thần buồn bực nghịch điện thoại.

Hắc Nhãn Kính mỉm cười, vô cùng vui vẻ đắp chăn lên rồi chìm vào giấc ngủ..