(*) Lấy ý từ câu "Nhãn lệ vấn hoa, hoa bất ngữ; hoa tự giải ngữ, lệ tự lưu", hiểu đơn giản ý nghĩa của nó là tình càng đậm sâu càng khó nói nên lời (tôi cũng không biết nói vậy có đúng không nữa ;-; cao nhân nào đi qua xin hãy giúp đỡ!!!!)

Ngô Tà đến lớp của Giải Vũ Thần nhưng không thấy y đâu cả.

Cậu ngạc nhiên, Giải Vũ Thần chỉ không ở trong lớp khi chạy qua làm ầm ĩ lớp cậu, hay là y đi vệ sinh rồi? Đúng lúc đó, một nữ sinh trong lớp đi ra thấy Ngô Tà đang cầm vở đứng ở cửa nên chủ động đến bắt chuyện.

"Ngô Tà, cậu tìm Giải Vũ Thần phải không? Cậu ấy đột nhiên chạy ra khỏi lớp lúc đang học, hiện giờ không có ở đây đâu."
"Chạy khỏi lớp?"
"Đúng vậy, cậu ấy nhìn thấy một giáo viên mang kính đen đi ngang qua cửa sổ, sau đó cậu ấy liền bỏ lại cái gương trong tay mà chạy theo thầy giáo kia."
"Chạy theo một thầy giáo?"
Đến đây Ngô Tà chấm hỏi cực mạnh, Giải Vũ Thần ghét nhất là giáo viên, sao lại có thể chủ động đuổi theo một thầy giáo nào đó?
"Cậu có biết thầy giáo kia không?"
"Thật ra cũng không thể xem là giáo viên, thầy ấy là người quản lý thư viện, chẳng qua bình thường mọi người vẫn hay gọi là thầy Tề.

Nhưng mà thầy đã rời trường được hai năm rồi, nghe nói là tạm thời bị cách chức để xử lý việc cá nhân, hình như hôm nay mới quay lại.

Lúc thầy ấy còn làm quản lý thư viện, các bạn học đến mượn sách đều bảo thầy hài hước và vui tính lắm, trong trường cũng coi như có chút tiếng tăm, cho nên lúc thầy trở về mới nhận được nhiều sự quan tâm như vậy!"
Nữ sinh kể cho Ngô Tà rất nhiều chuyện, cậu chỉ im lặng lắng nghe, đợi cho cô nói xong, Ngô Tà mới đưa quyển vở đang cầm cho cô bạn.

"Đây là vở bài tập của Giải Vũ Thần, phiền cậu đưa lại cho cậu ấy dùm, cảm ơn nhé."
"Được thôi, à, Ngô Tà, cậu...."
Nữ sinh cười cười nhận lấy vở bài tập trong tay Ngô Tà, đang định bắt chuyện tiếp với Ngô Tà thì cậu đã đi mất.


.

truyện tiên hiệp hay
Ngô Tà đi bộ tới thư viện, quả nhiên ở bên ngoài đã nhìn thấy Giải Vũ Thần ngồi ở phía sau phòng đọc sách ngẩn người nhìn phía trước thư viện.

Ngô Tà đi vào cửa sau của thư viện, phía trước phòng đọc có một người mang nguyên bộ đồ đen, trên mặt là cặp kính đen ngồi ở bàn giáo viên sửa sang lại thông tin của học sinh mượn sách.

Giải Vũ Thần ngồi ở dãy cuối cùng nhìn người kia không chớp mắt.

Ngô Tà vỗ nhẹ vai của Giải Vũ Thần, y ngẩng đầu nhìn Ngô Tà một cái, sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm người nọ, Ngô Tà ngồi bên cạnh y, cũng bắt đầu nhìn vị thầy giáo đó nhưng không thấy có gì đặc biệt cả.

Ngô Tà ngồi nhìn cùng với Giải Vũ Thần cả một buổi chiều, đến tận lúc ra về, vị thầy giáo kia mới đứng dậy chuẩn bị tan làm thì phát hiện hai người.

Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, một nụ cười vô lại hiện trên mặt hắn, hắn nói với hai người đang ngồi ở đó:
"Tan học cả rồi, đôi chim cu các cậu còn chưa ân ái đủ à? Không sợ tôi nói với giáo viên chủ nhiệm sao?"
Ngô Tà cười xấu hổ, cậu quay đầu nhìn Giải Vũ Thần, sắc mặt y âm trầm, đứng dậy đi khỏi thư viện.

Ngô Tà vội vàng theo ra.

Chờ Ngô Tà đuổi theo thì Giải Vũ Thần đã sớm chạy mất tăm, cậu nhíu mày nhìn xung quanh, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Giải Vũ Thần nhưng đầu bên kia không nghe máy.

Khi Ngô Tà gọi lại lần nữa, Giải Vũ Thần đã tắt điện thoại.

Ngô Tà thấy hơi lo lắng, cậu không biết Giải Vũ Thần bị sao nữa.

Cậu cất điện thoại vào trong túi, chuẩn bị quay lại lớp thu dọn đồ đạc rồi qua nhà Giải Vũ Thần xem y đã về chưa.

Trong phòng học, học sinh ngoại trú đã về nhà, học sinh nội trú cũng đều đi ăn cơm hết rồi, chỉ có Trương Khởi Linh vẫn nằm trên bàn ngủ bất chấp sắc trời bên ngoài đang dần trở tối.

Ngô Tà bó tay, cậu đến bên cạnh Trương Khởi Linh, nhẹ nhàng lay hắn dậy:
"Trương Khởi Linh? Trương Khởi Linh? Tan học rồi! Tỉnh dậy đi, Trương Khởi Linh, tan học rồi đó."
Trương Khởi Linh mờ mịt ngẩng đầu nhìn Ngô Tà, cậu quơ tay mấy cái trước mặt hắn, Trương Khởi Linh khẽ lùi về sau, sau đó đột nhiên đứng dậy cầm lấy cặp sách rồi đi ngang qua Ngô Tà rời khỏi phòng học.

Tay Ngô Tà còn giơ ra giữa không trung, cậu trừng mắt nhìn chỗ ngồi trống không của Trương Khởi Linh.

"Mẹ nó! Bộ tôi là người vô hình hay sao hả? Ngay cả một câu cảm ơn cũng không thèm nói!"
Bực mình đeo vội cặp lên vai, Ngô Tà cũng nhanh chóng rời khỏi lớp học.

Ding dong.

"Ngô thiếu gia, cậu tới tìm thiếu gia nhà chúng tôi à?"
Quản gia của Giải gia, chú Trần ra mở cửa thì thấy Ngô Tà, cậu lễ phép hỏi:
"Tiểu Hoa đã về chưa ạ?"
"Thiếu gia đã về, hiện đang ở trên phòng.

Để tôi lên báo cho cậu ấy biết."
"Không cần đâu, để cháu tự mình lên tìm cậu ấy."

"Được."
Chú Trần mời Ngô Tà vào, cậu nói cảm ơn rồi đi lên lầu.

Trong căn phòng màu hồng nhạt, Giải Vũ Thần đang ngồi trên giường nhìn một bộ trang phục hí kịch đến ngẩn người.

Ngô Tà để cặp trước cửa, sau đó đóng cửa lại, nhẹ nhàng đến bên cạnh Giải Vũ Thần rồi ngồi xuống.

Cảm giác có người ngồi bên cạnh mình, Giải Vũ Thần quay đầu nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của Ngô Tà, y lại nhìn về phía bộ trang phục treo trên tường, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng, tựa như nói với chính mình, hay như đang nói cho Ngô Tà nghe.

"Hai năm trước, tớ đã mặc bộ đồ hí kịch này để biểu diễn ở bữa tiệc đó.

Sau khi diễn xong, cậu theo chú ba đi chọn lớp, tớ tỉ thí với đám học trò của câu lạc bộ Taekwondo, sau khi thắng bọn họ, tớ liền đi lang thang một mình.

Sau đó tớ gặp hắn."
"Thầy giáo ở thư viện hôm nay."
"Ừm, khi ấy chỉ có một mình hắn ở thư viện, hắn đang xếp lại số sách mà học sinh mượn về vị trí cũ, tớ đi vào ngồi ở dãy cuối cùng, hắn nhìn thấy tớ."
Lúc ấy Hắc Nhãn Kính nhìn thấy Giải Vũ Thần một thân trang phục hí kịch, khuôn mặt tựa như tranh vẽ, hắn đi đến trước mặt Giải Vũ Thần, đặt quyển sách trên tay xuống bàn, mở miệng trêu đùa:
"Ồ! Thần tiên từ trong tranh bước ra? Này em gái xinh đẹp, không sợ gặp phải kẻ xấu sao?"
"Người xấu à, anh đang nói chính mình sao?"
"Có thể xem như vậy đi.

Sao nào, em không sợ?"
"Không."
"Tên em là gì?"
"Giải Ngữ Hoa."
"Hoa tự giải ngữ, lệ tự lưu, tên rất hay."
Hắc Nhãn Kính xoay người tiến sát đến trước mặt Giải Vũ Thần, y cũng không né tránh mà đối mắt với hắn.

Hắc Nhãn Kính hơi sửng sốt, hắn nhếch miệng cười, ghé sát vào tai Giải Vũ Thần nói:
"Cậu bé, hầu kết của em đã sớm bán đứng em rồi, tôi đây không có hứng thú với nam sinh."
"Anh có thể không quan tâm tôi là nam sinh."
"Sao nào? Em có thể lập tức biến thành một nữ sinh nhỏ nhắn sao?"
"Không thể.

Nhưng mà tôi xinh đẹp như vậy, nữ sinh bình thường còn không bằng tôi."
"Đáng tiếc, tôi đây thích nữ sinh, phải làm sao bây giờ?"
"........"
Giải Vũ Thần cười quyến rũ, đôi mắt cong cong nhìn Hắc Nhãn Kính, Hắc Nhãn Kính cũng cười cười, đột nhiên hắn hôn lên môi Giải Vũ Thần.

Y thật sự bị dọa rồi, y che miệng đứng lên trừng to mắt lùi ra xa Hắc Nhãn Kính.

Hắn nở một nụ cười vô lại khoanh tay đứng nhìn Giải Vũ Thần đang vô cùng hoảng sợ.

"Nhát gan thật, vậy mà là đàn ông sao? Tôi tan làm đây, em vẫn nên về sớm đi.

Em xinh đẹp như vậy, đảm bảo sẽ có những tên biến thái để mắt tới, lúc đó không có ai tốt như tôi đâu."

Nói xong Hắc Nhãn Kính cầm lấy cuốn sách trên bàn, vẫy vẫy tay với Giải Vũ Thần rồi đi mất.

Giải Vũ Thần vẫn còn lấy tay che miệng, ánh mắt còn hiện rõ vẻ bàng hoàng.

"Ngô Tà? Tại sao tớ không phải là nữ sinh?"
"............"
Ngô Tà nhìn Giải Vũ Thần không biết nên nói gì, y lại mở miệng:
"Ngày hôm sau tớ lại đến thư viện tìm hắn, nhưng thư viện đã đổi người, hắn bị đình chỉ không lương.

Bắt đầu từ hôm đó, tớ ước mình là con gái."
Ngô Tà vẫn im lặng như cũ, cậu nhớ rõ, quả thật từ khi lên cao trung thì Giải Vũ Thần bắt đầu thay đổi, y dần trở nên nữ tính hơn, thậm chí lôi kéo Ngô Tà giả vờ làm người yêu, từ chối tất cả những nam sinh và nữ sinh theo đuổi, luôn ở nhà của Nhị gia luyện hí khúc không biết mệt mỏi.

Hơn nữa tất cả những thứ y học đều là nữ xướng, thanh y, hoa đán, hoa sam, đao mã đán các kiểu, tư thái cũng càng ngày càng mềm dẻo, từng ánh mắt nụ cười đều mang theo một vẻ quyến rũ đáng yêu khiến tụi con trai phải chết mê chết mệt.

Lúc ấy Ngô Tà còn không biết y rốt cuộc bị làm sao, còn tưởng rằng y đang trong thời kì phản nghịch của tuổi dậy thì, bởi vì khi đó chính cậu cũng đang mắc hội chứng tuổi teen, sau đó cậu nghe theo lời Giải Vũ Thần, vô cùng háo hức giả làm đôi tình nhân nhỏ.

Hai người diễn xuất sắc đến mức xứng đáng được nhận giải Oscar, khiến phụ huynh hai nhà phải nói chuyện với bọn họ vì tưởng thật, thậm chí Ngô Tà còn bị chú ba là Ngô Tam Tỉnh tát một cái, cậu còn phải thề có trời đất chứng giám là hai người chỉ đùa thôi mới được bỏ qua.

Hôm sau lúc đến trường, Ngô Tà với khóe miệng bầm tím nhìn thấy Giải Vũ Thần nằm xụi lơ trên bàn không nhúc nhích.

Hỏi ra mới biết được, tối qua lúc Giải Vũ Thần luyện hí đã bị Nhị gia bức cung, Giải Vũ Thần thiếu chút nữa là đi đời nhà ma, buổi sáng quản gia phải tha ra khỏi giường ném lên xe để đến trường.

Đợi cho giai đoạn nổi loạn của tuổi dậy thì qua đi, Ngô Tà cũng dần mất đi hứng thú với trò này, nhưng Giải Vũ Thần vẫn kiên trì gây sức ép với cậu, đôi khi làm cậu giận tím người.

Giải Vũ Thần luôn nói với Ngô Tà rằng y đã có người trong lòng, nhưng Ngô Tà chưa bao giờ biết người ấy là ai, có hỏi thì y cũng tìm cách đổi chủ đề.

"Chúng ta.....!À không, cậu có định tỏ tình với hắn không?"
"Tỏ tình như thế nào? Tớ là nam sinh, nhưng hắn thích nữ sinh."
"............"
Ngô Tà rơi vào trầm mặc, cậu không biết phải nói gì, Giải Vũ Thần thích thầy giáo kia được hai năm rồi, không bàn đến chuyện chênh lệch tuổi tác, vấn đề quan trọng hơn chính là hắn ta cũng là nam.

Lúc trước Giải Vũ Thần và cậu đùa giỡn nên bị người trong nhà hiểu lầm là thích con trai, sau đó bị treo đến hơn nửa đêm, suýt nữa ngỏm củ tỏi.

Bây giờ y thật sự thích con trai, lại còn là giáo viên trong trường, Ngô Tà quả thật không dám tưởng tượng sau khi biết chuyện thì Giải Liên Hoàn sẽ làm gì.

Hai người im lặng nhìn nhau, Giải Vũ Thần nằm trên giường, đôi mắt thẫn thờ nhìn lên trần nhà.

Ngô Tà cũng bắt đầu ngẩn người nhìn hai bàn tay đan vào nhau của mình..