Trường học đóng cửa vào thứ bảy, Ngô Tà và Giải Vũ Thần đều xin nghỉ học, Ngô Tà đang cãi nhau với cha về việc trọ ở trường, trong khi đó Giải Vũ Thần thì nghỉ học vì bị cảm.

Thứ sáu, Bàn Tử gọi điện thoại cho Ngô Tà hỏi có phải cậu lại cãi nhau với Giải Vũ Thần không mà sao cả hai người đều không đến lớp.

Ngô Tà chửi mấy câu, bảo Giải Vũ Thần bị ốm nên cậu phải ở nhà chăm sóc y, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười hềnh hệch của Bàn Tử.

"Tiểu tam gia, đi thôi, lát nữa cậu còn phải tham gia giờ tự học.

Tam gia đã sai người hầu dọn hết đồ đạc đến ký túc xá rồi, cậu chỉ cần đến đó thôi."
Phan Tử cầm cặp sách của Ngô Tà đứng trước cửa phòng cậu thúc giục.

Ngô Tà vùng vằng không chịu.

"Phan ca, em có thể không đi được không?"
"Chuyện này tôi không quyết định được.

Cậu đừng như vậy, ở ký túc xá rất vui, nhiều bạn học ở với nhau lại càng náo nhiệt.

Năm ấy khi tôi còn đi học, bạn cùng phòng của tôi vô cùng hợp ý, từ từ rồi cậu sẽ quen thôi."
Ngô Tà không nói, ủ rũ theo Phan Tử xuống nhà.

Đến trường học, Ngô Tà cầm lấy cặp sách xuống xe, Phan Tử cũng theo xuống nhưng cậu đã xua tay nói.

"Phan ca, anh không cần đưa em vào đâu, em tự lên được."
"Được rồi, phòng của cậu là 707, cậu tự đi đi, mọi thứ đều đã được Tam gia chuẩn bị rồi, tôi đi trước."

"Ừm, cảm ơn Phan ca."
"Vậy thôi tôi đi đây."
Ngô Tà nhìn Phan Tử quay đầu xe đi rồi, cậu định lên phòng nhìn xem, đột nhiên phía sau truyền đến trận ồn ào, Ngô Tà quay lại nhìn thì vô cùng kinh ngạc.

Giải Vũ Thần một thân quần áo hồng nhạt, tóc cũng được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, bước từ trên xe xuống như một chàng hoàng tử lịch thiệp.

Học sinh xung quanh, đặc biệt là nữ sinh đều nhìn Giải Vũ Thần không rời mắt, bên cạnh là tiếng bàn tán sôi nổi.

Giải Vũ Thần vừa xem điện thoại vừa đi đến chỗ Ngô Tà, vỗ vỗ vai cậu ý bảo cùng đi.

Ngô Tà ở một bên không ngừng đánh giá Giải Vũ Thần mới mẻ này, hồi lâu sau mới hỏi.

"Cậu bị sốt đến dở hơi rồi hả? Thế này là sao?"
Giải Vũ Thần vẫn cắm đầu vào điện thoại mà trả lời.

"Ông đây phải trở lại làm con trai! Sau đó quên đi hắn ta!"
Ngô Tà khinh bỉ nhìn Giải Vũ Thần, quên cái qq, bình thường Giải Vũ Thần bày ra bộ dạng bố mày đách thèm quan tâm nhưng thật ra y rất cứng đầu, đã nhận định chuyện gì thì tuyệt đối không đổi.

Y có thể lặng lẽ thích một người hai năm, làm sao nói quên liền quên, chẳng qua là miệng smile mà lòng thì die.

Trong lòng Ngô Tà lặng thầm phỉ nhổ Giải Vũ Thần.

Cả hai cùng nhau đi tới chỗ ký túc xá, đúng lúc đó hai người gặp được Bàn Tử đang mang hành lý.

Bàn Tử vừa thấy người quen đã ngạc nhiên chạy đến.

"Hoa nhi gia?! Đây là Hoa nhi gia sao? Ối dồi ôi?! Hai người đổi khẩu vị à? Thiên Chân phải nằm dưới sao? Hi sinh lớn như vậy, chắc chắn đây chính là tình yêu đích thực rồi! Tôi...!Tôi.....! Cậu làm gì vậy?! Dừng tay! Mẹ nó! Mau dừng lại! Bàn gia tôi tức rồi đó! Dừng lại aaaa!"
Bàn Tử nói nhảm nói xàm bị Giải Vũ Thần cầm cặp đập cho một trận, hắn ta phải rúc đầu chạy trốn, sau đó còn bị Ngô Tà chặn đường phối hợp với Giải Vũ Thần đánh thêm vài phát mới chịu dừng tay.

Bàn Tử xoa xoa cái đầu bị Giải Vũ Thần đánh cho u một cục, tức giận nói.

"Đùa chút thôi mà! Hoa nhi gia cậu lại đánh thật! Dù sao sau này chúng ta cũng là bạn cùng phòng rồi! Làm ơn đùm bọc yêu thương lẫn nhau chút đi!"
Giải Vũ Thần mặc kệ Bàn Tử, Ngô Tà nghe Bàn Tử nói hai người họ chung phòng thì sắc mặt càng thêm u ám, cậu thậm chí còn chả biết mình sẽ phải ở chung với ai nữa.

Ngô Tà xụ mặt giúp Bàn Tử ôm một túi đồ, Giải Vũ Thần cũng biết ý mang đồ giùm hắn, còn Bàn Tử khiêng một túi hành lý to đi cuối cùng.

Thang máy dừng ở tầng ba, Bàn Tử nhận lấy túi đồ từ trên tay Ngô Tà rồi an ủi cậu.

"Thiên Chân, cậu đừng quá lo lắng.

Ngày xưa, lúc người ta thành thân cũng phải vén khăn voan mới biết được bộ dạng nương tử tròn méo thế nào, sau đó dù sao cũng phải sống với nhau cả đời.

Còn bây giờ đều đã là bạn học được hai năm rồi, đằng nào chả quen mặt, còn không thì ở với nhau lâu cũng quen thôi.

Hơn nữa dù không hợp thì các cậu cũng chỉ ở có một năm, đi đi, đi vén khăn voan xem bạn cùng phòng của cậu là ai!"
Ngô Tà hận không thể đập Bàn Tử thêm một trận nữa, nhưng Bàn Tử đã cùng Giải Vũ Thần ra khỏi thang máy.

Ngô Tà tiếp tục đi lên, sau đó tự mình tìm phòng 707, cậu lễ phép gõ cửa trước rồi mới lấy chìa khóa ra mở.

Trong phòng trống trơn, không một bóng người, Ngô Tà nhìn giường ngủ, chăn bông của cậu đặt ở giường dưới, hành lý được để cạnh giường.


Giường trên cũng đã được thu xếp gọn gàng, xem ra bạn cùng phòng đã đến nhưng đi ra ngoài rồi.

Ngô Tà đi một vòng đánh giá phòng ngủ, bạn cùng phòng có vẻ đã sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, bên phải bàn học đặt trước cửa sổ đã để sẵn mấy cuốn sách cùng ống đựng bút, ngoài ra còn có một ly nước màu đen vô cùng cá tính.

Ngô Tà cầm lấy nhìn một chút rồi đặt ly nước lại chỗ cũ.

Cậu mở túi hành lý ra, đem sách vở và ly nước hồng nhạt mà Giải Vũ Thần tặng để lên bàn.

Ly nước màu hồng đặt cạnh màu đen trông vô cùng trẻ con, Ngô Tà bĩu môi đem ly nước để sang bên trái bàn học, cách càng xa cái màu đen kia càng tốt.

Sau khi sắp xếp sách vở xong, Ngô Tà lại dọn đồ vệ sinh vào phòng tắm.

Trong phòng tắm, hai cái khăn lau mặt màu trắng và màu xanh vắt trên tường, trên bồn rửa mặt có một cốc nước súc miệng xanh lam cùng bàn chải và kem đánh răng.

Ngô Tà lấy ra cốc súc miệng màu trắng để bên cạnh và một cái khăn mặt cũng màu trắng nốt.

Treo khăn mặt xong, Ngô Tà đem túi hành lý đặt ở góc tủ quần áo.

Quần áo trong tủ đã được người hầu sắp xếp ngay ngắn, Ngô Tà nhìn qua, cảm thấy hài lòng đóng tủ lại.

Lúc này, tiếng chuông báo giờ tự học vang lên, Ngô Tà vác cặp lên vai, đóng cửa phòng đến lớp.

Khi Ngô Tà vào phòng học, cậu đã thấy Trương Khởi Linh đang nằm trên bàn ngủ như thường lệ, cậu tò mò, sao người này lúc nào cũng ngủ thế, bộ bình thường thiếu ngủ lắm à? Ngủ nhiều vậy mà không thấy đau đầu sao? Sợ kinh động đến hắn, Ngô Tà chỉ nhẹ nhàng kéo ghế ra ngồi xuống, sau đó tiện tay lôi ra một cuốn sách.

Đọc được nửa chừng, Giải Vũ Thần nhắn tin hỏi Ngô Tà đã vén khăn voan chưa, có biết bạn cùng phòng là ai không? Ngô Tà chỉ ngắn gọn đáp lại "Dẹp đi."
Giải Vũ Thần có vẻ không hài lòng nhìn tin nhắn mà Ngô Tà vừa gửi tới, y đánh mắt với Bàn Tử rồi lén rời khỏi phòng học.

Ngô Tà vẫn đang chăm chỉ luyện đề, Giải Vũ Thần đột nhiên kéo ghế ngồi bên cạnh Ngô Tà làm cậu giật mình hoảng sợ.

"Sao cậu lại đến đây?"
"Ông đây đến xem nương tử mới của cậu là ai."
"Xem cái qq, cút đi."
Ngô Tà hất cái tay đang khoác trên vai cậu của Giải Vũ Thần, lúc này cả lớp đều đã phát hiện ra y.

Chiều nay bọn họ chưa có cơ hội được nhìn thấy diện mạo mới của Giải Vũ Thần nên bây giờ bao nhiêu ánh mắt tò mò đều hướng tới bên này, thi thoảng còn nghe được "công thụ" gì gì đó.

Ngô Tà tức giận đứng lên đạp ghế của y, Giải Vũ Thần phải nhảy dựng lên né tránh cú đạp bất ngờ của cậu.

Ngô Tà còn muốn đuổi theo y, nhưng phía sau đã truyền đến tiếng động rất nhỏ, cậu quay lại nhìn, Trương Khởi Linh trưng đôi mắt vô cảm xúc nhìn cậu.

Ngô Tà mới nhận ra động tác vừa rồi của cậu khiến quyển sách trong tay đáp thẳng vào người Trương Khởi Linh làm hắn tỉnh giấc, cậu đành xấu hổ nhìn hắn, không biết nên nói gì mới phải.

Trương Khởi Linh chuyển đến đã được vài ngày, nhưng ngoài việc ngủ thì chính là ngẩn người, Ngô Tà còn chưa được nghe hắn nói lần nào.

Giải Vũ Thần nhìn Ngô Tà đang lúng túng, cười nhẹ rồi ôm lấy bả vai cậu nói.

"Bàn Tử nói hắn sẽ mua rượu để chúc mừng hai ta đến trường cùng hắn, bây giờ tụi mình đi tìm hắn đi."
Nói xong, Giải Vũ Thần kéo Ngô Tà ra cửa, còn Ngô Tà thì vẫn dán mắt lên Trương Khởi Linh.


"Tớ còn chưa nói xin lỗi người ta mà."
"Nói làm gì, tớ thấy cái kẻ ngồi cạnh cậu hình như bị câm hả? Cậu không cần nói đâu, cho tới giờ còn chưa thấy hắn nói gì, suốt ngày chỉ biết ngủ, đi thôi."
Ngô Tà quay lại nhìn Trương Khởi Linh, hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu bị Giải Vũ Thần lôi đi.

"Tớ đã nói rồi! Cậu còn không tin! Tớ đã nói Giải Vũ Thần là nam mà!"
"Khoan đã, chuyện gì vừa xảy ra vậy, để tớ bình tĩnh chút!"
"Đây không phải là gay couple trong truyền thuyết sao?"
"Vậy trước giờ bọn họ đang cố ý đánh lạc hướng chúng ta?"
"Mẹ ơi! Đúng là có cha nằm trong ban quản trị, yêu đương thì thôi đi, lại còn chơi gei nữa!"
"Trường học của chúng ta thật là thoáng!"
.....................!
Sau khi Ngô Tà và Giải Vũ Thần rời đi, trong phòng học đột nhiên sôi nổi hẳn lên.

Trương Khởi Linh ngồi lại chỗ của mình, hắn cúi đầu nhìn quyển sách bị Ngô Tà ném trúng, nhặt lên để trên chồng sách của mình.

Tiếng chuông tan học vang lên, Trương Khởi Linh vác cặp rời khỏi phòng học.

Trong căn tin của trường, một vài học sinh đến ăn nhẹ sau giờ tự học buổi tối, bọn Ngô Tà ngồi ở một góc sáng sủa, lon bia trước mặt nằm im, Giải Vũ Thần cũng chỉ uống một ngụm, chỉ có Bàn Tử uống quên trời quên đất.

"Nói vậy là Thiên Chân cậu còn chưa biết vợ mình là ai? Sao lúc nãy trong lớp cậu không hỏi mọi người xem?"
"Ông im mồm đi, đều là nam sinh cả, vợ gì ở đây, buổi chiều bị Tiểu Hoa đánh còn chưa đủ hả?"
"Hức, Thiên Chân, tôi nói cho cậu biết, tính tình thiếu gia của cậu phải sửa đi, tôi và Hoa nhi gia thì không phiền, nhưng người bạn cùng phòng của cậu thì chưa chắc.

Đúng rồi, Thiên Chân! Cậu biết gấp chăn không? Khi cậu ở nhà sẽ có người hầu làm mấy việc này, nhưng giờ trọ ở trường, chẳng nhẽ lại gọi người hầu đến gấp chăn cho cậu hằng ngày."
Lúc này ngay cả Giải Vũ Thần cũng muốn đập chai bia trên tay vào đầu Bàn Tử.

Hắn ta thật sự nghĩ y và Ngô Tà là loại người như vậy sao, ngoại trừ ăn với ngủ thì chả làm được cái tích sự gì.

Thậm chí trước đây y và Ngô Tà còn bị người nhà đưa đến trại huấn luyện, nơi đó chỉ kém doanh trại của bộ đội chính quy thôi, đừng nói gấp chăn, Ngô Tà còn có thể nấu được vài món ăn nữa.

Ngô Tà không chịu nổi Bàn Tử uống say rồi nói dông nói dài, nói hoài không hết, cậu cầm lấy chai bia uống một ngụm rồi về phòng ngủ trước.

Giải Vũ Thần đoạt lấy chai bia của Bàn Tử một hớp uống cạn.

"Đi thôi, gần đến giờ rồi, mệt quá, không biết giường ngủ của trường có thoải mái không nữa."
"Thoải mái như thế nào, làm sao so sánh được với giường nhà cậu? Được rồi, đi thôi."
Bàn Tử cầm cặp đi theo Giải Vũ Thần rời khỏi căn tin.

Khi Ngô Tà trở lại phòng ngủ, cậu phát hiện bạn cùng phòng đã để cặp trên bàn học, xem ra người ta đã về đây rồi.

Cửa phòng tắm đang mở, Ngô Tà nhìn nhìn, bên trong không có ai, chẳng lẽ lại đi ra ngoài? Cậu nhún vai, buông cặp sách, lấy đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm rửa mặt..