Ô tô chạy vù vù trên đường cái.
Cảnh Nhuế ngồi ở ghế lái lái xe, lơ đãng liếc mắt nhìn Trì Gia ngồi ở ghế lại phụ, môi mỏng khẽ mở: “Em sợ đi làm muộn như vậy sao không chịu dậy sớm hơn.”
Trì Gia chăm chú nhìn chiếc gương nhỏ trước mắt, cố gắng tranh thủ từng giây, dặm thêm phấn lên lớp kem lót trên mặt mình, tay chân luống cuống vội vàng còn không quên ném cái nồi này lên đầu Cảnh Nhuế: “Còn không phải tại chị sao.”
“Em thật không nói lý, lớn như vậy còn ngủ nướng, giờ lại trách chị sao?” Cảnh Nhuế bất bình nói, buổi sáng hôm nay cô tỉnh dậy sớm hơn Trì Gia, sau đó còn tri kỷ nhắc nhở Trì tiểu thư đến giờ đi làm rồi, nhưng Trì Gia còn ôm chặt lấy cô nói: Không muốn rời giường”, Cảnh Nhuế bị giọng làm nũng mềm mềm nhẹ nhẹ của Trì Gia đánh gục, cứ như vậy mà tùy theo ý nàng.
Kết quả, dậy muộn.

Trì Gia trở mặt sẽ không nhận người, lúc nàng tỉnh dậy ngồi trên giường còn tức giận trách Cảnh Nhuế không gọi nàng dậy.
Nhắc đến ngọn nguồn câu chuyện thì đúng là nàng đuối lý, Trì Gia im lặng không nói chuyện nữa, tiếp tục tự trang điểm.
Cảnh Nhuế trộm liếc nhìn Trì Gia dẩu miệng, từ lúc bà cô này rời giường đến giờ vẫn còn chưa hết giận dỗi.

Hai người đều im lặng, Cảnh Nhuế lái xe được một lúc, cuối cùng không biết làm thế nào, đành thỏa hiệp trước, cười nói: “Chị biết chị sai rồi mà, lần sau chị nhất định sẽ gọi em dậy đúng giờ.”
Sợ mình tức giận quá lâu lại phản tác dụng, Trì Gia quay đầu lại nhìn Cảnh Nhuế, ngay sau đó cũng nở một nụ cười thỏa mãn.
Đấu võ mồm cũng là ngọt ngào.
Tuy nàng và Cảnh Nhuế rất hay tranh cãi vặt vãnh nhưng sau đó sẽ luôn có một người chủ động xuống nước trước, chủ động dỗ dành đối phương.

Vươn một bàn tay ra lại không nhịn được thưởng thêm viên mứt quả ngọt ngào, từ lúc quen biết đến nay, bọn họ vẫn luôn như vậy.
Mười lăm phút sau.
Cảnh Nhuế vừa dừng xe trước tòa nhà văn phòng, Trì Gia đã vội vàng cởi dây an toàn, chuẩn bị xuống xe.
“Cứ như vậy là đi rồi sao?” Cảnh Nhuế cũng cởi dây an toàn ra, vươn tay giữ chặt tay Trì Gia, chờ Trì Gia quay đầu lại, cô nghiêng người người, ôn nhu cười nói: “Chị vất vả chở em đi làm như vậy, em cũng không thể hiện chút gì đó sao?”
Khoảng cách này, ánh mắt này, giọng nói này, tất cả ám chỉ đều quá rõ ràng.

“Còn phải thể hiện cái gì chứ...” Trì Gia nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng lẩm bẩm xong, nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Cảnh Nhuế, nàng vẫn nghiêng người lại...!vội vàng hôn lên môi Cảnh Nhuế một cái: “Em đi làm đây.”
“Được.” Cảnh Nhuế tuy miệng đáp ứng nhưng cô vẫn rũ mắt tiếp tục chậm rãi hôn môi Trì Gia.
Trì Gia nửa kháng cự nửa muốn, nàng hôn nhẹ lên môi Cảnh Nhuế hai cái, cuối cùng biến thành ngứa ngáy tâm can, tay phải nàng nắm lấy bả vai Cảnh Nhuế, khẽ đẩy ra nhưng môi vẫn dán trên cánh môi Cảnh Nhuế, Trì Gia thở dài nói: “Em bị muộn rồi.”
Cảnh Nhuế nhìn thời gian, sau đó nâng mặt Trì Gia lên: “Tám giờ năm mươi lăm phút, cho chị nửa phút.”
“Ừm...” Môi lại bị che lấp, Trì Gia hừ nhẹ một tiếng, chủ động hôn sâu.
Môi lưỡi dây dưa triền miên, từng hành động của hai người bọn họ vào buổi tối hôm qua như một bộ phim không ngừng hiện lên trong đầu Trì Gia, làm cho trái tim nàng gia tốc đập liên hồi.

Nếu hôm nay không phải đi làm, có lẽ nàng và hồ ly tinh sẽ ở trên giường đại chiến ba trăm hiệp...
Cảnh Nhuế rất có khái niệm thời gian, nói nửa phút thì cũng đúng nửa phút.

Trì tiểu thư hôn vẫn chưa đủ, đột nhiên môi Cảnh Nhuế rời ra, loại cảm xúc này thật sự rất khó chịu.
“Hôm qua đã hôn cả đêm rồi, còn chưa hôn đủ sao?” Cảnh Nhuế ngược lại trêu chọc Trì Gia.
Trì Gia đẩy Cảnh Nhuế ra, xoay người biến thành con sói mắt trắng: “Cũng không biết là ai thèm khát không để cho em đi chứ.”
Nàng còn chưa gặp ai da mặt dày hơn so với Cảnh Nhuế, nói cái gì cũng chắc chắn mười phần, mặc kệ thế nào, họ Cảnh kia lúc nào cũng phải đúng.
“Nếu em còn không đi lên, thì em chắc chắn sẽ bị muộn.” Cảnh Nhuế thật tâm nhắc nhở.
Trì Gia không nói lời vô nghĩa, đẩy cửa xe bước xuống, dồn toàn lực bắt đầu chạy đua với thời gian.
Tích! Quẹt thẻ điểm danh.
Vẫn bị đến muộn, hơn nữa còn muộn đúng nửa phút...
Trì Gia vừa bước vào phòng thiết kế số ba, đồng nghiệp thuộc phòng thiết kế số ba đều ngẩng đầu lên.
Không phải chuyện gì lớn cả, chỉ là Trì nữ vương của phòng bọn họ chưa bao giờ đến muộn, hôm nay thế mà lại đến muộn.
“Chào buổi sáng, mọi người...” Trì Gia khẽ vén tóc, chào hỏi đồng nghiệp xung quanh, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp động lòng người không phù hợp với bầu không khí âm u của phòng thiết kế vào những ngày cuối tháng.

Dù sao cuối tháng chính là thời điểm kết toán công trạng, ai mà không có tâm sự nặng nề chứ.
Chỉ có Trì tiểu thư, lúc ngồi trước máy tính lên phương án thiết kế, thỉnh thoảng khóe miệng không khống chế được cong lên, nở nụ cười xán lạn hơn ánh mặt trời.
Ai cũng nói yêu đương sẽ làm cho con người ta cảm thấy thoải mái, yêu đời hơn, Trì Gia cảm thấy nàng và Cảnh Nhuế ở bên nhau, nàng thoải mái hơn gấp nhiều lần, dù sao mỗi lần ở cùng một chỗ với hồ ly tinh, nàng đều ‘nhộn nhạo’ như vậy.
***
Ngón tay trắng nõn thon dài cầm chiếc bút màu đỏ sậm, mực nước màu đen trôi chảy, chữ ký tiêu sái hiện trên nền giấy trắng tinh, trong văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tính bút viết trên giấy “sàn sạt”.
Cảnh Nhuế yêu cầu rất cao đối với môi trường làm việc, ở đây luôn luôn phải yên tĩnh.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, thanh âm không lớn nhưng bởi vì nơi này quá yên tĩnh, thành ra có vẻ đột ngột.
Tiếng bước chân dừng lại, hai người phụ nữ đứng ở cửa.

Một người tuổi đã hơi lớn, khóe mắt thoáng có thể nhìn thấy hai nếp nhăn, nhưng khí chất thanh lịch, thân hình khỏe khoắn đẹp đẽ khiến cho người ta khó có thể đoán ra được tuổi cụ thể; một người khác xấp xỉ tuổi Cảnh Nhuế, tóc dài ngang lưng đầy sự thành thục, lúc cười rộ lên thì vô cùng xinh đẹp cao ngạo.
Cảnh Nhuế đứng dậy, kéo mẹ Cảnh ngồi xuống sô pha: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây? Mẹ cũng không nói trước với con một tiếng.”
“Du Du sang bên này nhậm chức, mẹ tiện đường đến thăm con.”
“Đã lâu không gặp.” Bùi Du cười cười chào hỏi Cảnh Nhuế, nụ cười lúc này mới ít đi mấy phần cao ngạo không ai bì nổi.
Cảnh Nhuế không mặn không nhạt cười cười: “Hóa ra tổng giám đốc mà bố tôi đề cử lựa chọn là cô.”
"Đúng vậy."
“Thái độ của con là gì đây hả, Du Du đến thành phố L để giúp con, con phải cảm ơn người ta mới phải.” Mẹ Cảnh bất mãn với phản ứng lúc nào cũng thản nhiên, lạnh nhạt xa cách này của Cảnh Nhuế, lại nói, bà ấy và mẹ của Bùi Du có quen biết nhau, cho nên bà ấy đối xử với Bùi Du không khác gì con gái của mình.
“Đương nhiên phải cảm ơn, chỉ là không ngờ thôi, tại sao cô đột nhiên muốn đến thành phố L vậy?”
Bùi Du nửa đùa giỡn nói: “Tôi muốn đến học ở chỗ cô thêm một số thứ.”
Cảnh Nhuế cười không nói gì, chuyển đề tài tiếp tục tán gẫu cùng mẹ Cảnh: “Nếu mẹ đã đến đây rồi thì ở lại vài ngày nghỉ ngơi thăm thú xung quanh đi.”

“Đương nhiên rồi, chẳng qua tối nay mẹ có hẹn với mấy người bạn già của mẹ, sẽ không đi cùng hai người các con được, con đưa Du Du đi ăn cơm nhé.”
Cảnh Nhuế liếc mắt nhìn Bùi Du, cười nói: “Tối nay tôi mời khách.”
Địa điểm ăn tối Cảnh Nhuế không chọn Cửu Hào, cũng không tự mình xuống bếp, mà là chọn nhà hàng Michelin ở ngay con phố phồn hoa nhất thành phố L, nhà hàng này có cách bày trí rất đẹp, món ăn ngon và đẹp mắt nhưng hiển nhiên điều này khiến Bùi Du hơi mất mắc trong lòng
“Tôi nghĩ cô sẽ mang tôi đi Cửu Hào, thật ra, tôi lại càng muốn ăn đồ ăn cô làm hơn.” Bùi Du lắc lư ly pha lê trên tay, buồn bã nói.
“Thật xin lỗi, buổi tối tôi còn có hẹn, không thể đi cùng cô lâu được.”
Bùi Du nâng ly pha lê lên chạm vào ly của Cảnh Nhuế: “Tôi hiểu, cô rất bận rộn.”
Hai người lại hàn huyên một vài đề tài không liên quan gì đến công việc cả, một ly rượu vang qua đi, Bùi Du đột nhiên cười cười tự khơi lại chuyện cũ: “Cô có nhớ rõ không? Trước kia hai chúng ta còn được đính hôn từ bé đấy, không ngờ lúc sinh ra đều là con gái.”
Cảnh Nhuế nhấp một ngụm rượu: “Có sao? Tôi không nhớ rõ lắm.”
“Năm ấy khi tôi mười bảy tuổi bị thất tình, chắc cô nhớ rõ chứ.

Tôi nói nếu chúng ta không tìm được người thích hợp, vậy thì chúng ta đến với nhau, chị còn gật đầu đồng ý…”
Đề tài nói chuyện bắt đầu chạy chệch đường.
Cảnh Nhuế cười cho qua: “Trước đây chỉ là lời nói đùa của con nít thôi, cô còn nhớ rõ ràng như vậy làm gì.”
"Tôi..."
“Thật xin lỗi, tôi phải đi gọi điện thoại.” Cảnh Nhuế nhìn thời gian, đúng sáu giờ tối, vì thế cắt ngang lời nói của Bùi Du, cô xác thực không muốn tán gẫu đề tài này với Bùi Du, cũng may vừa đến giờ gọi điện thoại cho Trì Gia.
Bùi Du có ý đối với cô, trong lòng Cảnh Nhuế rất rõ ràng điều này.
Trước kia cô quen bạn gái rất tùy tiện, có khi chỉ hơi ái muộn cũng có khi xác định quan hệ nhưng được vài ngày sẽ lại chia tay chạy lấy người, nhưng cô chưa từng có suy nghĩ động tới Bùi Du, bởi vì hai gia đình quá thân, sợ về sau lúc ném người ta xuống, lại khiến cho người hai nhà khó nhìn mặt nhau.
Cảnh Nhuế cặn bã, hoa tâm, thay bạn gái như thay áo, mấy năm nay, Bùi Du đều chú ý đến cho nên cô ta quá hiểu rõ, nhưng cố tình cô ta vẫn thích Cảnh Nhuế.

Thời gian trôi đi, thoáng cái, cả hai đều đã sắp ba mươi tuổi rồi, chuyện tình cảm cũng không có gì, Bùi Du nghĩ Cảnh Nhuế có lẽ cũng đã chơi đủ rồi, nên nghiêm túc suy nghĩ cho tương lai.
Lần này Bùi Du chủ động đến thành phố L là muốn tranh thủ điểm này.
Bùi Du định chờ Cảnh Nhuế nói chuyện điện thoại xong, kết quả câu đầu tiên Cảnh Nhuế mở miệng gọi chính là một tiếng ‘Bảo bối’, Bùi Du cười khổ, Cảnh đại tiểu thư vẫn như trước kia, một chút cũng không thay đổi.
“Bảo bối, em tan làm chưa?” Cảnh Nhuế cũng không có ý trốn tránh, trực tiếp gọi điện thoại trước mặt Bùi Du, cười nói giống như bình thường cô vẫn gọi điện cho Trì Gia.


Bởi vì dạ dày Trì Gia không tốt, cho nên cứ đến bữa tối, cô nhất định sẽ căn chuẩn thời gian gọi điện thoại cho Trì Gia.
“Nào có được tan làm sớm như vậy, hôm nay em phải tăng ca.” Trì Gia đứng ở hành lang dài bên ngoài văn phòng, cúi đầu nhìn mũi chân, nghe được giọng nói của Cảnh Nhuế, đáy lòng ngọt ngào mà nở nụ cười.
“Em ăn tối chưa?” Cảnh Nhuế lại hỏi.
“Em chưa, còn chị thì sao?”
“Chị đang ăn, em ăn cái gì đi rồi lại làm việc, còn nữa, không được ăn mì tôm.” Cảnh Nhuế kiên nhẫn dặn dò, lại dịu dàng dỗ dành cô gái nhỏ: “Đợi hết đợt bận rộn này, chị sẽ làm đồ ăn ngon cho em ăn.”
“Em biết rồi, chị thật dông dài.” Trì Gia luyến tiếc cúp điện thoại, thời gian gần đây công việc của hai người đều rất bận, nhất là Cảnh Nhuế phải đi xã giao liên tục nhiều không đếm được, thời gian hai người ở bên cạnh nhau đúng là không nhiều lắm.

Ở bên nhau hơn nửa tháng, nàng cũng chưa chính thức ra ngoài hẹn hò với Cảnh Nhuế lần nào, ngoại trừ thời gian hai người không biết xấu hổ câu dẫn nhau ở trên giường.
Sắc mặt Bùi Du rất khó coi, cô ta không muốn nghe nội dung cuộc nói chuyện này chút nào nhưng mà Cảnh Nhuế cứ như vậy ngồi trước mặt cô ta liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác, cô ta làm sao có thể trấn định làm như không có gì được.
“Cô vẫn dỗ dành phụ nữ như vậy.” Bùi Du cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại, tiêu sái cười nói nhưng càng cố thì biểu hiện ra lại càng ngược lại.
Cảnh Nhuế cũng không kiêng nể gì: “Bạn gái đương nhiên phải dỗ dành cho tốt.”
Nghe đến lời này, sắc mặt Bùi Du lại càng thêm khó coi, giống như có cái gì đó chặn ở cổ họng, nụ cười trên mặt cương cứng mất tự nhiên, nửa ngày cũng không nói ra được cái gì, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng ra: “Tôi vì cô mà đến đây.”
“Bùi Du.” Ý tứ của Cảnh Nhuế là cô ta không cần nói câu sau.
“Chúng ta yêu nhau đi.” Bùi Du hít sâu một hơi rồi nói những lời này ra: “Cô thích mới mẻ như vậy, vì sao không thử yêu tôi? Tôi tự nhận mình không thua kém bất kỳ người bạn gái nào của cô.”
“Cô đừng nói đùa.” Cảnh Nhuế cho rằng cuộc điện thoại của mình vừa nãy đã quá rõ ràng rồi: “Tôi đã có bạn gái.”
“Tôi không nói đùa, tôi không ngại việc đó.” Nói xong, Bùi Du ngược lại lạnh nhạt đứng lên: “Cô còn có ít bạn gái sao? Đây là bạn gái thứ bao nhiêu của cô, chính cô còn không nhớ rõ được.

Cô cho tôi một cơ hội, cô sẽ biết tôi và bạn gái hiện tại của cô không cùng một loại phụ nữ…”
“Loại phụ nữ gì?” Cảnh Nhuế nổi giận, lông mày nhíu chặt: “Bùi Du, tôi không muốn phải nổi giận với cô đâu.”
“Tôi đã nói chuyện với dì rồi, tôi thích cô.

Hơn nữa, dì cũng rất ủng hộ chúng ta ở bên nhau.”.