Tô Mặc Tu chủ động đi thu dọn sương phòng phía tây.

Ngôn Cảnh Tắc cũng muốn đi, nhưng Tô Mặc Tu không cho, bảo Ngôn Cảnh Tắc ở đông sương nghỉ ngơi.

Thái An: “……” Nhị thiếu có phải quá sốt ruột rồi không?

Ông đang nghĩ vậy, Trương Nhị Khuyết bỗng nói: “Nhị thiếu có phải quá sốt ruột rồi không?”

Tô Mặc Tu không ở, bọn Cửu Cửu ho nhẹ một tiếng, sôi nổi hạ thấp giọng nói: “Là có hơi……”

“Thật không nghĩ tới……”

“Khụ khụ, chúng ta có cần đi hỗ trợ gì không?”

……

“Đương nhiên là cần! Hai người các ngươi đi theo giúp nhị thiếu dọn dẹp đi." Thái An chỉ hai người, lại đi đến cạnh Ngôn Cảnh Tắc, “Ngôn tiên sinh, ta lại bắt mạch cho ngài?”

Ngôn Cảnh Tắc vươn tay, Thái An xem mạch xong, bèn thấp giọng nói: “Ngôn tiên sinh, thân thể ngài còn chưa khỏe hẳn…… Không thể dung túng nhị thiếu…… Nếu là thương càng thêm thương……”

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, Thái An hiểu lầm.

Hắn ho nhẹ một tiếng: “Thái tiên sinh, ngươi yên tâm, Mặc Tu còn phải cưỡi ngựa, ta sẽ không làm gì kia với y.”

Chu tướng quân nói hắn sẽ không làm gì nhị thiếu? Thái An sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.

Trước đó ông nghĩ sai rồi! Cũng phải, Chu tướng quân sao có thể năm dưới người khác!.

Đam Mỹ Hài

Nhưng nếu là như vậy…… Mấy ngày nay, Chu tướng quân…… Đây là đang lừa gạt nhị thiếu nhà bọn họ?

Nhị thiếu nhà bọn họ ngây ngốc, còn bị dụ dỗ đến choáng váng đầu óc, coi Chu tướng quân như kiều hoa nhu nhược….

Nhị thiếu rõ ràng cảm thấy mình là có một “tức phụ”, cũng không biết tương lai “tức phụ” xoay người làm chủ, y sẽ có cảm giác gì.

Thái An đột nhiên có điểm đồng tình Tô Mặc Tu, lại cảm thấy Chu tướng quân….

không giống như trong tưởng tượng của ông……

Ngôn Cảnh Tắc chú ý tới Thái An rối rắm, ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác.

Ngôn Cảnh Tắc hỏi tình huống Trấn Bắc quân, cũng nói một vài cái nhìn của mình với thế cục tương lai.

Thái An đột nhiên có cảm giác bị nghiền áp.

Lúc đi chung với Tô Hành Dần, chung quy ông cảm thấy mình rất thông minh, nếu đi chung với Trương Nhị Khuyết….

Vậy ông quả thực chính là thiên tài!

Chỉ là cùng Chu tướng quân nói chuyện phiếm…… Ông mới đề ra cái mở đầu, Chu tướng quân cũng đã nghĩ đến rất nhiều sự việc sau đó, ông thường thường theo không kịp ý nghĩ của Chu tướng quân.

Không hổ là Chu tướng quân!

Ánh mắt Thái An nhìn Ngôn Cảnh Tắc lại trở nên cuồng nhiệt.

Tô Mặc Tu mới dọn phòng xong tới tìm Ngôn Cảnh Tắc: “……”

Không cùng Thái An bọn họ ngủ một phòng, thật sự quá chính xác!

Phòng bên này lúc trước có người từng ở, bởi vậy nên Tô Mặc Tu rất nhanh đã thu dọn xong sương phòng phía tây, y còn châm lửa vào lối bên cạnh giường đất.

Theo gió, tro bụi trong sương phòng phía tây đã tan đi, giường đất cũng thiêu đến nhiệt, lúc này Tô Mặc Tu mới tới tìm Ngôn Cảnh Tắc, kết quả Ngôn Cảnh Tắc và Thái An lại ghé vào nói chuyện với nhau……

“Ta đã thu dọn xong rồi, chúng ta qua đó đi!” Tô Mặc Tu nói, bế Ngôn Cảnh Tắc lên một phen, bèn đi về phòng bên đó.

Thái An quay đầu, thở dài.

Chuyện này ông quản không được, chỉ có thể…… vui mừng một chút.

Ngôn Cảnh Tắc vô cùng thản nhiên mà tiếp thu vợ bé nhỏ nhà mình bế mình kiểu công chúa.

Rốt cuộc…… Trước kia cũng không phải chưa bị ôm quá!

Nhưng động tác nhỏ vẫn phải có, vào phòng, Ngôn Cảnh Tắc bèn thơm lên cằm Tô Mặc Tu……

Chân Tô Mặc Tu nhoáng lên, suýt chút nữa đem Ngôn Cảnh Tắc quăng ngã, chỉ có thể xụ mặt nói: “Ngươi…… Đừng bướng bỉnh!”

Ngôn Cảnh Tắc nhịn không được cười rộ lên.

A Tu nhà hắn thật đáng yêu!

Hai người rất nhanh đã đến giường đất.

Tô Mặc Tu rất khẩn trương, thẳng tắp mà nằm, bắt lấy quần áo của mình không dám động đậy.

Mấy ngày nay y vẫn luôn không tắm rửa, trên người dơ hề hề, thật muốn làm cái gì đó cũng không tốt, Ngôn Cảnh Tắc còn đang bị thương……

Chẳng sợ cùng Ngôn Cảnh Tắc ngủ một cái giường, y cũng muốn làm một Liễu Hạ Huệ*!

(*nhân vật có thật trong lịch sử, nhưng ở đây ý bảo là người quân tử gặp sắc dục mà tâm không nhiễu loạn)

Y nhất định phải khống chế được chính mình!

“Ngươi đừng khẩn trương, ta sẽ không làm gì với ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Tô Mặc Tu nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại ẩn ẩn có chút mất mát.

Với lại…… Lời Ngôn Cảnh Tắc nói cứ quái quái.

“A Tu, ta có lời muốn nói với ngươi.” Ngôn Cảnh Tắc lại nói.

“Ngươi muốn nói gì?” Tô Mặc Tu hỏi.

“A Tu, chuyện ta kế tiếp muốn nói đều là lời nói thật lòng của ta." Ngôn Cảnh Tắc ôn nhu mà nhìn Tô Mặc Tu, “Ta yêu ngươi, cũng chỉ yêu ngươi.

Mấy ngày trước, lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết, ta là vì ngươi mà đến, trái tim ta cũng vì ngươi mà nhảy lên.

Ngươi là ta người ta đầu tiên thích trên đời này, cũng chắc chắn là người cuối cùng.

Ta muốn cùng ngươi đầu bạc đến già."

Trái tim Tô Mặc Tu "thình thịch thình thịch" mà nhảy lên.

Y lớn như vậy còn chưa có ai nói với y những lời kiểu này.

Sao Ngôn Cảnh Tắc lại nói! Còn nói đến trắng ra như vậy!

Trái tim y dường như không phải là của y nữa.

Nhưng mà Ngôn Cảnh Tắc không bỏ qua, còn đang tiếp tục nói: “A Tu, ta không thể không có ngươi, cùng ngươi ở bên nhau, ta mới có thể hạnh phúc…… Ngươi đáp ứng ta, vĩnh viễn đừng rời khỏi ta, được không?”

“Được!” Tô Mặc Tu không chút do dự.

Y đương nhiên sẽ không rời khỏi Ngôn Cảnh Tắc.

Bọn họ cậu đã thân cận như vậy rồi…… Chắc chắn y sẽ chịu trách nhiệm với Ngôn Cảnh Tắc, tuyệt đối sẽ không vứt bỏ Ngôn Cảnh Tắc!

“A Tu, ngươi đã đáp ứng rồi đó, sau này cũng không thể đổi ý.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ta sẽ không đổi ý.” Tô Mặc Tu nói.

“Nếu phụ thân ngươi không đồng ý……”

“Dù phụ thân không đồng ý, ta cũng tuyệt không đổi ý,” Tô Mặc Tu nói, lại an ủi Ngôn Cảnh Tắc, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ta kiên trì, phụ thân ta cũng không có biện pháp với ta.

Huynh trưởng ta đã có hai trai một gái, ta dù có không thành gia cũng không sao cả……”

“Vậy nếu ta đã làm chuyện gì khiến ngươi không vui thì sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Ngươi muốn làm chuyện gì khiến ta không vui à?” Tô Mặc Tu đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt sắc bén dừng trên người Ngôn Cảnh Tắc, “Ta đã nói trước, nếu ngươi cùng ta ở bên nhau, quyết không thể lại có liên lụy gì với ai khác, càng không thể cưới vợ sinh con!”

“Chuyện này ngươi yên tâm, ta chỉ biết cùng ngươi ở bên nhau thôi, ta nói là chuyện khác cơ.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

“Ngươi định nói cái gì?” Tô Mặc Tu hỏi.

“Tỷ như ta lừa ngươi, thân phận ta có vấn đề…… Ngươi yên tâm, ta tuyệt không phải người Nhung, cũng không có thù với Trấn Bắc quân, ta chỉ là……” Ngôn Cảnh Tắc một bộ dáng khó có thể mở miệng, đáng thương vô cùng mà nhìn Tô Mặc Tu.

Râu xồm của hắn có hơi dài quá rồi, làm bộ dáng này hơi dị, nhưng chỉ cần Tô Mặc Tu ăn là được!

Tô Mặc Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc một bộ sợ mình tức giận, trái tim cũng mềm nhũn: “Có phải thân thế ngươi rất phức tạp, những gì nói trước đó với ta là giả không?"

“Có thể nói như vậy.” Ngôn Cảnh Tắc bắt lấy tay Tô Mặc Tu, hôn một cái.

Tô Mặc Tu đột nhiên nghĩ đến phát hiện hai ngày nay khi giao lưu với Ngôn Cảnh Tắc, cách nói năng của Ngôn Cảnh Tắc rất bất phàm.

Người như Ngôn Cảnh Tắc, không giống nhà người bình thường có thể dưỡng ra được.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc nói hắn sinh ra ở một thôn gần Khung Nam thành, cách nói này chỉ sợ là giả, thậm chí hắn có khả năng là con cái của một quan viên nào đó.

Nhưng mấy năm nay chưa từng nghe qua con trai của quan viên nào bị người Nhung bắt đi.

Là do Ngôn Cảnh Tắc ở nhà không được sủng ái, hay là…… Dính dáng đến hậu trạch tranh đấu?

Tô Mặc Tu càng nghĩ càng đau lòng, nói với Ngôn Cảnh Tắc: “Ngươi yên tâm, mặc kệ ngươi là thân phận gì, chỉ cần ngươi giống như ngươi nói, trong lòng chỉ có ta, thì ta sẽ cùng ngươi ở bên nhau, không rời không bỏ.”

“A Tu, ngươi thật tốt.” Ngôn Cảnh Tắc yên tâm, lại là một phen lời ngon tiếng ngọt.

Tô Mặc Tu: Người này cũng quá biết nói chuyện! Y sắp chịu không nổi rồi!

Những lời làm người đỏ mặt này, rốt cuộc người này học được ở đâu?

Nghe nói người Nhung đều rất lớn gan bôn phóng, có phải hắn đi theo người Nhung học không?

Tô Mặc Tu nghe được cả người nóng lên, cũng không biết là đang nhắc nhở Ngôn Cảnh Tắc hay là nhắc nhở chính mình: "Thương thế ngươi chưa khỏi!"

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Ta đây dùng tay giúp ngươi?”

Tô Mặc Tu thề, y là định cự tuyệt ấy, là tốc độ động thủ của Ngôn Cảnh Tắc quá nhanh!

Y chưa kịp cự tuyệt!

Tối đó, Tô Mặc Tu đứng dậy, đỏ mặt trộm đi tẩy quần của mình, tẩy xong đặt trên giường đất hong cho khô, lại chú ý cẩn thận mà chui vào chăn.

Y ra bên ngoài dạo qua một vòng, trên người thật sự rất lạnh, cũng cũng không dám tới gần Ngôn Cảnh Tắc, cách Ngôn Cảnh Tắc rất xa, nhưng mà y bất động, Ngôn Cảnh Tắc lại nhích lại gần, ôm y vào trong ngực.

Dựa gần Ngôn Cảnh Tắc nóng hầm hập, Tô Mặc Tu trong chốc lát đã ngủ mất.

Cả đêm qua đi, giữa Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc càng thêm ngọt ngấy.

Trương Nhị Khuyết trộm hỏi Thái An: “Lão Thái, nhị thiếu có phải đã…… đè Ngôn Cảnh Tắc rồi không? Tối hôm qua ta dậy nhìn thấy y dậy tẩy quần……”

Thái An: “……” Nhị thiếu như vậy, nơi nào là đối thủ của Chu tướng quân, chắc chắn y không đắc thủ, thật ra còn Chu tướng quân…… Nếu Chu tướng quân muốn, phỏng chừng tùy thời có thể vào tay!

“Hầy, ta vẫn luôn muốn Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại, làm một nam nhân thật sự, kết quả hắn một hai phải làm nữ nhân……” vẻ mặt Trương Nhị Khuyết hận sắt không thành thép.

Thái An: “……”

“Không được, ta phải đi khuyên nhủ hắn.” Trương Nhị Khuyết lại nói, một lần nữa đi đến cạnh Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn Cảnh Tắc, ta nói ngươi nghe nè, dựa người không bằng dựa mình! Ngươi ỷ vào mình lớn lên đẹp câu được nhị thiếu, về sau còn không biết sẽ thế nào……”

Lời này Trương Nhị Khuyết nói thật thấm thía, không giống biểu hiện tùy tiện bình thường của hắn chút nào.

Trương Nhị Khuyết không thiếu nói các loại lời lung tung rối loạn với Ngôn Cảnh Tắc, nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn không giận, bởi vì hắn biết Trương Nhị Khuyết không ý xấu.

Hiện tại nghe Trương Nhị Khuyết nói như vậy, Ngôn Cảnh Tắc nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm, tuy ta và A Tu ở bên nhau, nhưng ta sẽ không thật sự chỉ dựa vào A Tu.”

“Phải không? Chờ trở về rồi, ngươi tính toán làm nghề nghiệp gì?” Trương Nhị Khuyết hỏi.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Làm tướng quân?”

Trương Nhị Khuyết: “…… Huynh đệ, ngươi vẫn là nên làm đến nơi đến nốn một chút."

“Làm đến nơi đến chốn?”

“Hình như là nói vậy á, ý tứ không khác lắm.” Trương Nhị Khuyết nói.

“Ta sẽ, cảm ơn.” Ngôn Cảnh Tắc lấy ra một viên đường phèn cỡ cái móng tay cho hắn, “Ta và A Tu ở bên nhau, mời ngươi ăn đường.”

Trương Nhị Khuyết nhận được đường, lập tức nhét vào trong miệng, theo bản năng mà nói: “Chúc các ngươi bách niên hảo hợp!”

Nói xong hắn mới ý thức được có điểm không đúng, liếc nhìn Ngôn Cảnh Tắc một cái, thở dài đi mất.

Mặc kệ hắn nói như thế nào, người này cũng không thay đổi…… Hắn cũng không có biện pháp!

Ngày này, bọn họ lại đi tiếp một ngày, đến chạng vạng đã tới một cái thôn hoang phế gần Khung Sơn.

Nhà trong thôn này đều đã rách nát, chỉ còn một cái miếu đứng thẳng trong gió tuyết.

Bọn họ nghỉ ngơi trong miếu cả đêm, hôm sau lại tiếp tục lên đường……

Cũng chính là hôm nay, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.

Ngôn Cảnh Tắc ngồi phía sau Tô Mặc Tu phía sau, ôm eo Tô Mặc Tu, còn dùng một tấm da dê bao lấy hắn và Tô Mặc Tu.

Trong thiên địa, cũng chỉ có tiếng vó ngựa “lộc cộc" vang lên của bọn họ, Ngôn Cảnh Tắc đang nhìn cảnh tượng xung quanh, Tô Mặc Tu đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi xem, chúng ta cùng nhau bạc đầu rồi.”

Lúc này Ngôn Cảnh Tắc mới phát hiện, trên mũ bọn họ đội đều tích lại một tầng tuyết.

Mặt của Tô Mặc Tu "bạc đầu" đông lạnh h đến đỏ bừng, sắp rạn nứt đến nơi, nhưng mi mắt y cong cong, đặc biệt đẹp.