Đi dưới trời tuyết lớn được một đoạn, bọn họ đã đến phụ cận Khung Nam thành.

Trời còn chưa tối, nếu nguyện ý tiếp tục lên đường, bọn họ có thể đội bóng đêm rồi lại đi thêm hai canh giờ thì trong đêm nay có thể đến Khung Nam thành.

Nhưng Tô Mặc Tu không tiếp tục đi về phía trước, ngược lại đặt chân ở một trấn nhỏ.

Tuy trước mặt Ngôn Cảnh Tắc y vỗ ngực nói mình nhất định có thể thu phục được phụ thân, nhưng ít nhiều cũng có chút lo lắng.

Cho nên…… Ngày mai rồi lại vào thành tốt hơn!

Chỗ bọn Tô Mặc Tu đặt chân tuy được gọi là trấn nhỏ nhưng kỳ thật không tính là trấn, chẳng qua có mấy hộ nhà xây gần nhau, còn ở nơi này bán mấu thứ dầu muối tương dấm vải dệt linh tinh, thôn dân xung quanh lại thường xuyên tới bên này mua đồ, dần dần, nơi này có nhân khí, đã được người ta coi là trấn.

Gần đến cuối năm, người gần đây còn đến nơi này họp chợ.

Từ khi sơn tặc Khung Sơn bị càn quét sạch sẽ, lại có rất nhiều tướng sĩ Trấn Bắc quân ở phụ cận Khung Nam thành cưới vợ sinh con, trấn nhỏ như vậy, còn có các loại thôn thế này dần dần nhiều hơn.

Tô Mặc Tu tới nơi này rồi, bèn thuê một hộ nhà có phòng ở cho bọn họ cư trú, còn mua rất nhiều thức ăn để mọi người cùng nhau ăn.

Một đường này, bọn họ chỉ cần có cơ hội là sẽ đi săn thú, còn sẽ đào ít rau dại gì đó, hơn nữa dư lại mã liêu, cũng miễn cưỡng có thể rót nước cho no, chỉ là…… vừa đi tiểu xong là đói bụng liền.

Hiện tại cuối cùng có thể ăn một bữa ra trò!

Biên quan thiếu sắt, rất nhiều nhà nông dân không có nồi sắt trong nhà, bình thường đều là đem mài các loại lương thực thành bột phấn, dùng ấm sành nấu ăn, hoặc là không mài mà trực tiếp nấu ăn.

Tô Mặc Tu thuê hộ nhân gia này trong nhà không có nồi sắt, may mà bọn họ có mang theo nồi.

Hộ nhân gia này người trong nhà nhiều, tổng cộng có bốn gian phòng, trong đó ba gian phòng xây giường đất, dư lại một phòng thì tại chính giữa có xây cái bệ bếp hình tròn, dùng để nấu cơm cùng với dùng cho sưởi ấm vào ban ngày.

Bọn họ lấy ấm sành trên bếp xuống, để nồi sắt mà mình mang lên, ném vào nồi bột hoa màu, dưa muối, thịt mới mua vào, cuối cùng múc một muỗng mỡ heo vào, nấu một nồi cháo thịt tràn đầy.

Cháo thịt rất nhanh được nấu xong có thể ăn, mọi người mỗi người một chén ăn sạch sẽ, lại vội vàng nấu thêm một nồi, lại ăn thêm một chén……

Ăn hai chén liền, mọi người mới cảm thấy bụng thoải mái, cũng có sức lực lại.

Lúc này, Thái An mới tiếp đón người đi giết dê, chuẩn bị nấu trong nồi sắt —— bọn họ còn mua một con dê, chỉ là giết dê nấu dê tương đối chậm, nên ngay từ đầu không ăn.

“Cửu Cửu, chuyện giết dê không cần ngươi quản, ngươi đi cho ngựa ăn một chút đi! Còn các ngươi, cho thêm củi vào giường đất trong phòng! Đúng rồi, làm việc xong hết các ngươi đi thu thập mình một chút đi, làm bản thân sạch sẽ một chút! Ngày mai chúng ta phải về Khung Nam thành, đừng có giữ cái bộ dạng dơ hề hề đó!" Thái An lớn tiếng nói.

Ông là người đọc sách, đã sớm chịu không nổi bộ dạng những người này dơ hề hề!

"Dơ đâu mà dơ, vầy không phải khá tốt sao……” Trương Nhị Khuyết lầu bầu nói.

Thái An cạn lời: “Ngươi hôi rình luôn rồi!”

Trương Nhị Khuyết nói: “Đây là mùi vị nam nhân! Mùi vị nam nhân!”

Tuy rằng ồn ào mình có mùi vị nam nhân, nhưng Trương Nhị Khuyết vẫn đi ra ngoài, tính toán rửa rửa dưới na học sinh mình một cái, lại cầm áo da đi quăng lên lên tuyết vài cái cho sạch sẽ hơn tí.

Mặt khác, tay mặt cũng phải rửa một chút.

Cái này không mất công, lấy ít tuyết để trong phòng cho tan ra, sau đó dùng để rửa một phen là được.

Mọi người đều bận việc lên, mà lúc này, Tô Mặc Tu ra cửa.

Sau khi y tới trấn rồi, ngoại trừ mua đồ, trả lại cho hàng xóm một chút tiền, còn bảo bọn họ hỗ trợ nấu nước.

Lúc này, y mang hai thùng nước ấm trở về cho Ngôn Cảnh Tắc tắm rửa.

Đương nhiên, chính y cũng muốn tắm.

Ngày mùa đông tắm rửa rất không tiện, nông gia bình thường còn không có bồn tắm, bởi vậy Tô Mặc Tu và Ngôn Cảnh Tắc nói là tắm rửa, thật ra là đốt giường đất trong phòng lau mình thôi.

Trước đó đã từng cùng Ngôn Cảnh Tắc ngủ chung một phòng, lần này Tô Mặc Tu đúng lý hợp tình mà muốn một phòng đơn độc, cùng Ngôn Cảnh Tắc ngủ.

Phòng này rất nhỏ, là hộ nông gia kia mới xây lên, để tiểu nhi tử cưới vợ rồi ở, nhưng cũng vì nhỏ nên sau khi đốt lửa rất ấm áp.

Thấy Tô Mặc Tu mang theo nước ấm trở về, Ngôn Cảnh Tắc chờ ở trong phòng lấy ra một cái chậu đem nước ấm đựng vào, bèn bắt đầu cởi quần áo.

Tô Mặc Tu: “!!!” Ngôn Cảnh Tắc thế mà cởi quần áo ngay trước mặt y!

Này còn chưa tính, Ngôn Cảnh Tắc còn cười nhìn về phía y, kéo quần áo ra hỏi: “Muốn cùng nhau tắm không?”

Tô Mặc Tu che cái mũi lại: “Ta còn có nước ấm chưa lấy về…… Ta lại đi lấy đây!”

Y nói xong bèn nhanh như bay chạy mất, lúc đi xách nước, cả người đều có điểm hoảng hốt.

Chờ lại xách hai xô nước trở về…… Tô Mặc Tu đứng trước cửa phòng, không biết có nên đi vào hay không.

Cũng không biết Ngôn Cảnh Tắc tắm xong chưa, nếu lúc này y vào, có thể nhìn thấy được gì không?

Từ từ, y có hơi chờ mong, rất muốn vào….

Thế này thì tính là cái gì?

Tô Mặc Tu cố nén lại xúc động muốn đẩy cửa, có chút ảo não —— không nghĩ tới mình vậy mà là kẻ háo sắc như vậy!

"Sao ngươi không vào đi?" Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Ngôn Cảnh Tắc cười nhìn về phía Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu thấy Ngôn Cảnh Tắc lộ ra tới, nhìn có mặc quần áo, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đẩy cửa đi vào, đi vào rồi mới phát hiện…… Ngôn Cảnh Tắc cũng chỉ khoác một kiện quần áo lỏng lẻo!

Vạt áo hắn rộng mở, còn không có mặc quần!

Tô Mặc Tu toàn bộ cứng lại rồi.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, cúi đầu thổi nhẹ một hơi vào cổ Tô Mặc Tu: “Ngươi yên tâm, còn muốn đi ăn thịt dê, ta sẽ không làm gì ngươi đâu.” Hắn nói, rồi lại thò lại gần hôn Tô Mặc Tu một ngụm.

Tô Mặc Tu: “……”

Vậy cũng kêu là "sẽ không làm gì" hả?

Với lại, không phải Ngôn Cảnh Tắc hẳn phải lo lắng y làm gì kia với Ngôn Cảnh Tắc hay sao? Sao lại đảm bảo lần nữa là hắn không làm gì y?

Cả người Tô Mặc Tu choáng choáng váng váng, mặt càng ngày càng đỏ, đầu óc hỗn hỗn độn độn.

Ngôn Cảnh Tắc không đùa y nữa, nghiêm mặt nói: “Ta còn chưa rửa chân nữa thôi, ngươi đi lau tẩy một chút đi.”

Trước kia Ngôn Cảnh Tắc bên chỗ người Nhung có tìm cơ hội tắm qua vài lần -- Nếu hắn không tắm, mùi máu tươi trên người chắc chắn sẽ chọc người hoài nghi!

Bởi vậy, trên người hắn không coi là dơ, đơn giản lau một chút là được, thật ra chân có thể ngâm nhiều một chút.

Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không có dự định rời phòng, thoải mái hào phóng mà bắt đầu rửa chân, Tô Mặc Tu thấy thế, có chút không biết làm sao.

Cho nên, y phải lau mình trước mặt Ngôn Cảnh Tắc hay sao?

Cái này…… Này……

Tô Mặc Tu không dám động đậy.

Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên: “Tiểu tướng quân, ngươi thẹn thùng sao? Không dám tắm cho ta xem?”

Tô Mặc Tu: “……Không có!”

Ngôn Cảnh Tắc cũng không thẹn thùng, y có cái gì mà thẹn thùng?!

Y là một đại nam nhân, còn sợ người khác xem?

Tưởng tượng như vậy, Tô Mặc Tu thoải mái hào phóng mà bắt đầu cởi quần áo, chỉ là tay không biết như thế nào, có hơi run.

Run rẩy run rẩy, y đột nhiên nghĩ tới một vài chỗ không hợp lý.

Tuy y ngượng ngùng nhìn thân thể Ngôn Cảnh Tắc, nhưng vừa rồi……

Vừa rồi y không kịp trốn, không cẩn thận thấy được!

Mà khi y nhìn đến, trên người Ngôn Cảnh Tắc có rất nhiều miệng vết thương, những miệng vết thương đó cơ hồ toàn từ vũ khí sắc bén tạo thành.

Người Nhung ngược đãi người, trực tiếp dùng đao kiếm tiếp đón luôn sao?

Nơi đó thậm chí còn có vết sẹo bị mũi tên bắn trúng, đào ra mũi tên rồi lưu lại.

Rốt cuộc Tô Mặc Tu cũng thường phá án, rất nhanh đã nghĩ tới một vài điểm đáng ngờ.

Tỷ như Ngôn Cảnh Tắc không chỉ có thân hình cao lớn, thân thể còn rất dày chắc, thể trọng cũng không nhẹ.

Hắn thật sự vẫn luôn bị ngược đãi bên chỗ người Nhung ư?

Các loại điểm đáng ngờ tập trung lại với nhau, Tô Mặc Tu đột nhiên nghĩ tới cái gì đó……

“A Tu, dáng người ngươi thật tốt.” giọng Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên vang lên.

Trong đầu Tô Mặc Tu “Bùm” một tiếng, trong lúc nhất thời cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không rảnh lo.

Hai người Ngôn Cảnh Tắc và Tô Mặc Tu tắm kĩ nhất, thời gian tắm cũng dài nhất.

Chờ bọn họ tắm xong, một lần nữa trở lại chỗ mọi người ăn cơm, thịt dê trong nồi đã chín, Thái An cầm một cái muỗng gỗ, đang nêm gia vị.

“Lão Thái, không nghĩ tới trù nghệ của ngươi tốt như vậy!” Trương Nhị Khuyết ngửi được mùi thịt dê thơm nức, đều cảm động.

“Thường thôi thường thôi.,” lão Thái xua xua tay, dùng muỗng gỗ múc một ngụm canh uống, “Xong, có thể ăn rồi!”

Lão Thái chia thịt dê trong nồi trước, sau đó mọi người đem thịt dê cắt miếng còn lại ném vào, chín liền vớt ra ăn luôn.

Bộ dáng này không khác ăn lẩu là bao, tiếc là không có nước chấm với ớt cay, mặt khác….

Mười mấy người ăn một cái lẩu, có hơi chen lấn quá.

Ngôn Cảnh Tắc cũng không coi trọng chuyện đam mê ăn uống lắm, thấy mọi người đều cướp ăn, cũng không có đi đoạt lấy, nhưng trong chén hắn rất nhanh đã có hai khối thịt, đều là Tô Mặc Tu giành lấy cho hắn.

Ngôn Cảnh Tắc cười ăn lấy.

“Móa!” Trương Nhị Khuyết đột nhiên có điểm hâm mộ tiểu bạch kiểm này.

Ăn cơm mềm thật sự rất thơm! Nhìn một cái coi, Ngôn Cảnh Tắc cái gì cũng không cần làm, đã có người phóng thịt vô chén hắn!

Lớn lên đẹp chiếm tiện nghi như vậy hả? Trương Nhị Khuyết ghen ghét mà đánh giá Ngôn Cảnh Tắc.

Vừa đánh giá, Trương Nhị Khuyết đột nhiên cảm thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc không đúng lắm, nhịn không được nói: “Ngôn Cảnh Tắc, râu ngươi cũng quá nhiều đi?”

Lúc này mới mấy ngày công phu, trên mặt người này đã mọc ra rất nhiều râu xồm, nhìn thô hơn không ít.

Nhị thiếu…… khẩu vị rất nặng.

“Không sao, lát nữa ta cạo thôi." Ngôn Cảnh Tắc sờ sờ râu mình, nói.

Nếu tùy ý để râu này mọc tiếp…… Hắn tiến vào Khung Nam thành sẽ có phiền toái.

Không biết chừng mới vào đã có người nhận ra hắn rồi!

"Phải cạo đi.

Ngươi dựa vào mặt ăn cơm mà!" Trương Nhị Khuyết chua lòm.

“Đúng vậy,” Ngôn Cảnh Tắc ăn khối thịt, “Ta anh tuấn như vậy, nên cạo râu sạch sẽ cho người khác xem!”

“Ngươi cũng không sợ xấu hổ sao?” Trương Nhị Khuyết nhịn không được lèm bèm.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ta nói đều là nói thật mà.”

“Xí!” Trương Nhị Khuyết không để trong lòng.

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên mặt đầy nghiêm túc: “Trương Nhị Khuyết, ngươi có biết ta trước kia không?”

“Không quen biết, sao?” Trương Nhị Khuyết một bên hỏi, một bên đoạt một miếng thịt, không đem chuyện Ngôn Cảnh Tắc hỏi để ở trong lòng.

Lòng Thái An lại là nhấc lên —— Chu tướng quân đây là…… muốn biểu lộ thân phận?

Còn Tô Mặc Tu, y dừng động tác tranh đoạt thịt, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc —— y rất tò mò với bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc trước kia.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nếu ngươi quen biết ta trước kia, nhất định sẽ rất buồn bực, vì sao có người có thể vẫn luôn anh tuấn đến vậy.”

Trương Nhị Khuyết: “……”

Thái An: “……”

Ngôn Cảnh Tắc nói xong câu này trước kia xem trên mạng, lại giữ không được mặt mình căng, cười rộ lên.

Hắn cười, những người khác bỗng cũng cười.

Đều là nam nhân, nói giỡn như vậy, kỳ thật có thể tăng tiến cảm tình, Trương Nhị Khuyết bèn cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc cách bọn họ gần hơn rất nhiều, một cái tát chụp lên vai Ngôn Cảnh Tắc: “Ha ha! Ngươi cũng quá biết nói giỡn nha!”

Lúc này, Tô Mặc Tu nói: “Cái gì nói giỡn? Hắn nói không phải nói thật sao?”

Trương Nhị Khuyết: “……”

Những người khác: “……”

Nhị thiếu ngươi rốt cuộc là sao vậy! Nếu ngươi thu thập bản thân một chút, ở nhà che mấy tháng che cho mặt trắng ra, tuyệt đối còn đẹp hơn hắn!

Biên quan biết bao nhiêu cô nương khóc la muốn gả cho ngươi kia kìa!

Hết cứu, nhị thiếu thật sự hết đường cứu rồi!

Tô Mặc Tu hết đường cứu đoạt rất nhiều thịt cho Ngôn Cảnh Tắc ăn, chờ Ngôn Cảnh Tắc ăn no, mới tự mình ăn, chờ y ăn no rồi……

Tô Mặc Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Thương thế ngươi còn chưa khỏi, chúng ta trở về nghỉ ngơi sớm một chút.” Nhà này không lớn, một đám người chen chúc nhau, y có điểm không quen.

Ừm, y tuyệt đối không phải vì Ngôn Cảnh Tắc chứ luôn nói nói giỡn cười với người ta mới không quen đâu!

"Ừ." Ngôn Cảnh Tắc đứng dậy, cùng Tô Mặc Tu trở về phòng.

Giường đất phòng bọn họ sớm đã trải xong, trải là vải thủ công hộ nông gia tự dệt, tuy nhìn xấu nhưng vải là mới dệt.

Tô Mặc Tu vào phòng, nghĩ đến bộ dáng hai người tắm rửa trước đó, nhịn không được lại đỏ mặt, Ngôn Cảnh Tắc thấy y như vậy, giật mình, thò lại gần nói: “Thân thể ra đã tốt rồi.”

Tô Mặc Tu: “!!!” Ngôn Cảnh Tắc đây là đang mời sao? Ngôn Cảnh Tắc muốn làm cái gì?!

“Ngươi muốn kiểm tra một chút không?” Ngôn Cảnh Tắc lại nói, hôn trán Tô Mặc Tu một ngụm, lại đi thơm mũi y, mặt y.

Hô hấp Tô Mặc Tu trở nên dồn dập, lẩm bẩm nói: “Có thể dùng tay…… Ngươi yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!”

Tô Mặc Tu cũng không biết sao lại thế này, cứ mơ màng hồ đồ mà bị đưa lên giường đất.

Ngay từ đầu, hai người cũng bất quá là ngươi hôn ta một ngụm, ta thơm ngươi một ngụm, nhưng tới sau đó thì……

Thời điểm Tô Mặc Tu bị Ngôn Cảnh Tắc ngăn chặn, cả người đều ngốc: “Ngươi đang làm gì?”

“Động phòng?” Ngôn Cảnh Tắc khẽ cười một tiếng, lại hôn lên miệng Tô Mặc Tu một cái.

"Chỉ là… chỉ là… Không phải ngươi nói phải làm áp trại phu nhân cho ta sao?" Tô Mặc Tu cảm thấy có điểm không thích hợp.

“Áp phu nhân ở trại, còn không phải là áp trại phu nhân sao?” Ngôn Cảnh Tắc ngăn chặn miệng Tô Mặc Tu lại.