Kình Thiên Tông là môn phái lớn nhất Tu chân giới, có được một cao thủ l Phân Thần kỳ, một cao thủ Xuất Khiếu kỳ, cùng với mười mấy cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Cũng bởi vậy, sau khi bị Thất Mang trận bao phủ lấy…… Ngôn Cảnh Tắc cho rằng ở bên ngoài thao túng Thất Mang trận, tất cả đều là người của Kình Thiên Tông.

Cao thủ Nguyên Anh kỳ của Kình Thiên Tông trên cơ bản đều từng được nguyên chủ chỉ điểm qua, cũng là vì có nguyên chủ ở, Kình Thiên Tông mới có thể có nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ như vậy…… Ngôn Cảnh Tắc rất rõ ràng, mặc kệ chính mình làm cái gì, những người này đều chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Cho nên hắn không sợ bị những người này nhìn thấy hắn cùng Tô Mặc Tu ở bên nhau.

Nhưng hiện tại bên ngoài trừ những người này, thế nhưng còn có mười mấy cao thủ Nguyên Anh kỳ của các tông môn khác……
Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn cảm thấy da mặt mình rất dày, nhưng lúc này cũng có chút không chịu được.

Hắn là vừa xuyên tới, còn tự giác rất trẻ tuổi, nhưng trong mắt người bên ngoài, hắn là một….

Lão nhân sống hơn hai ngàn năm.

Tô Mặc Tu lại là một….

Người trẻ tuổi cả trăm tuổi cũng chưa đến.

Hắn đây chính là trâu già mà gặm cỏ non!
Thôi, việc đã đến nước này, chỉ có thể nhận.


Ngôn Cảnh Tắc ưỡn ngực thu bụng, một bộ hắn nắm tay Tô Mặc Tu cũng bình thường thôi mà.

Bên ngoài, những cao thủ Nguyên Anh kỳ đó thấy hắn bình tĩnh như vậy thì lại suy nghĩ rất nhiều —— lại nói tiếp, Tô Mặc Tu này có được lưu li tịnh thể, Hạo Nhiên chân nhân cũng có được lưu li tịnh thể, Hạo Nhiên chân nhân thân cận Tô Mặc Tu như vậy, hay là…… Tô Mặc Tu là con lúc về già của Hạo Nhiên chân nhân?
Từ từ, hiện tại mấu chốt không phải cái này, mà là…… Hạo Nhiên chân nhân tại sao lại từ Thất Mang trận ra tới, bọn họ không thấy được Hạo Nhiên chân nhân đi vào à nha!
Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Giữa sân, trong lúc nhất thời an tĩnh mười phần.

Trong an tĩnh như vậy, mở miệng đầu tiên thế mà là Vu Lâm: “Hạo Nhiên chân nhân? Ngươi không phải đã chết sao?”
Một hai trăm năm gần đây, Hạo Nhiên chân nhân ru rú trong nhà, đã rất ít gặp người.

Nhưng dung mạo tu sĩ rất cố định, bức họa của Hạo Nhiên chân nhân còn ở khắp mọi nơi…… Tất cả mọi người đều nhận thức Hạo Nhiên chân nhân, còn sẽ không nhận sai!
Ngôn Cảnh Tắc nghe Vu Lâm nói như vậy, mày nhíu lại.

Sùng Dương chân nhân càng thêm tức giận, y vung tay lên, bèn vứt ra một đạo chân khí, đem Vu Lâm đánh bay ra ngoài: “Nghiệp chướng, chớ có nói bậy!”
Sùng Dương chân nhân là bí mật lên kế hoạch đối phó “Tiêu Dạ”, cũng bởi vậy ở đây ngoại trừ rất nhiều Nguyên Anh chân nhân, chỉ có ba người là Vu Lâm, Tư Đồ Giang Ninh, cùng với sư phụ Tô Mặc Tu.

Ngoài ra, Sùng Dương chân nhân còn thiết lập một cái kết giới, làm người ngoài không cách nào biết chuyện nơi đây.

Vu Lâm bị đánh bay ra ngoài, bay đến quá xa, trực tiếp liền nện lên kết giới này, dọc theo này kết giới chảy xuống đến mặt đất.

Vu Lâm phun ra một ngụm máu, đều choáng váng —— gã xuyên qua nhiều năm như vậy vẫn luôn được bảo hộ rất khá, vẫn là lần đầu tiên bị người đánh!
Gã lập tức liền muốn nói cái gì đó —— gã cảm thấy Hạo Nhiên chân nhân trước mắt tuyệt đối không phải thật sự là Hạo Nhiên chân nhân!
Người này hoặc là Tiêu Dạ dùng Ngàn Mặt giả trang, hoặc là Diệp Phá Thiên dùng Ngàn Mặt giả trang, cũng không biết Sùng Dương chân nhân là chuyện như thế nào, thế mà lại bị mê hoặc!
Không thấy được người này còn ăn mặc quần áo của Tiêu Dạ sao? Còn là cùng kiểu như Tô Mặc Tu!
Nhưng mà, còn không đợi Vu Lâm mở miệng, một uy áp cường đại liền bao phủ lên mọi người nơi đây.

Uy áp này làm người ta không dậy nổi một chút tâm tư phản kháng, những Nguyên Anh chân nhân kia thậm chí có loại cảm giác nếu chủ nhân uy áp muốn giết bọn họ, thì chỉ cần một ý niệm thôi.

May mắn, người sở hữu uy áp này cũng không có ý muốn giết bọn họ, còn rất nhanh thu uy áp này về.

Mọi người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi! Lại có cảm giác sống sót sau tai nạn.

Đồng thời, bọn họ cũng cùng nhau nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.

Phát ra uy áp này, chính là Hạo Nhiên chân nhân!
Hạo Nhiên chân nhân thật sự quá mạnh!
Người ở đây đều lộ vẻ kích động, mặt đầy sùng bái.

Ngôn Cảnh Tắc bị bọn họ nhìn đến cả người không được tự nhiên, cũng may loại chuyện này nguyên chủ trải qua rất nhiều, hắn cũng có kinh nghiệm, có thể nhịn được.

Ngôn Cảnh Tắc cứ như vậy làm rõ thân phận là không muốn cùng Vu Lâm cãi cọ.

Hắn vội vã tìm một chỗ thuyết minh tình huống với Tô Mặc Tu!
Nhưng chuyện ở đây cũng phải công đạo một chút, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Sùng Dương chân nhân: “Sùng Dương, ngươi ở chỗ này chiêu đãi một chút chư vị chân nhân, ta đi rửa mặt một phen trước, chốc lát ta lại qua đây.”
Ngôn Cảnh Tắc nói xong, lôi kéo Tô Mặc Tu mơ màng hồ đồ liền đi mất.


Sùng Dương chân nhân lên tiếng, đi theo phía sau Ngôn Cảnh Tắc, giúp Ngôn Cảnh Tắc mở kết giới, đưa Ngôn Cảnh Tắc ra ngoài.

Sư thúc tổ bảo y ở chỗ này chiêu đãi mọi người chính là muốn cho những người này đừng rời đi…… Y nghe hiểu!
Sùng Dương chân nhân cùng với các tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác nhìn theo Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi kết giới.

Kết giới này, người bên ngoài thấy không rõ cảnh tượng bên trong, người bên trong lại có thể nhìn được cảnh tượng bên ngoài, bọn họ đều cảm thấy, Hạo Nhiên chân nhân lợi hại như vậy, làm cho bọn họ không có sức đánh trả, sau khi rời kết giới nhất định sẽ đằng vân giá vũ, nháy mắt biến mất.

Nhưng thực tế thì……
Ngôn Cảnh Tắc liên tiếp động hai lần thần thức, đều sắp ép khô chính mình.

Linh lực của hắn còn chỉ có Trúc Cơ kỳ, không có biện pháp ngự kiếm phi hành.

Tới bên ngoài rồi, Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Tô Mặc Tu.

Tô Mặc Tu đầu gỗ ngơ ngác nhìn lại.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “A Tu, ngươi ngự kiếm mang ta đến Hạo Nhiên phong đi!” Kim Đan kỳ là có thể ngự kiếm phi hành!
Tô Mặc Tu có phần chưa phản ứng lại đây.

Ngôn Cảnh Tắc thấy thế lặp lại một lần nữa.

Tô Mặc Tu lần này nghe rõ.

Hiện tại kỳ thật y còn có điểm như lọt vào trong sương mù không biết thân ở nơi nào, nhưng y theo bản năng mà nghe lời, lấy kiếm của mình ra, ôm lấy Ngôn Cảnh Tắc, liền đạp lên trên thân kiếm, bay lên trời.

Bởi vì có phần tâm thần không yên, cùng với việc y mới vừa tiến vào Kim Đan kỳ không lâu, ngự kiếm phi hành không thuần thục, nên thanh kiếm còn quơ quơ trong không trung, suýt chút nữa ngã xuống.

Cũng may rất nhanh, kiếm này đã ổn định lại, lung lay chậm rì rì mà bay về phía trước.

Đông đảo cao thủ Nguyên Anh kỳ trong kết giới—— bọn họ có phải nhìn lầm rồi không?
Cũng chỉ có Sùng Dương chân nhân phi thường bình tĩnh.

Y đã tiếp thu hiện thực.

Còn không phải là sư thúc tổ của y coi trọng đồ tôn của y sao? Có phải chuyện lớn gì đâu!
Mới là lạ!
Sùng Dương chân nhân mặt không biểu cảm, nhìn theo Ngôn Cảnh Tắc cùng Tô Mặc Tu rời đi.

“Sùng Dương, rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Hạo Nhiên chân nhân vừa rồi hiện uy áp…… Chân nhân thăng cấp Đại Thừa kỳ rồi ư?”
“Hạo Nhiên chân nhân và Tô Mặc Tu……”
“Tiêu Dạ đâu?”
……
Rất nhiều cao thủ Nguyên Anh kỳ tích chữ như vàng, lúc này tất cả đều vây đến bên người Sùng Dương chân nhân, vội vàng hỏi ra vấn đề của bản thân.


Sùng Dương chân nhân bình tĩnh dị thường, y mở nhẫn trữ vật của mình ra, lấy từng món đồ ra ngoài.

Nói đến cũng khéo, bởi vì y biết phòng ở của mình trong lúc đánh nhau hơn phân nửa là giữ không nổi, trước đó đặc biệt đem những gia cụ trong phòng tương đối trân quý vào nhẫn trữ vật.

Cái bàn lê mộc vạn năm, cái ghế dựa khắc gỗ huyết kê, vật trang trí do sư thúc tổ đưa….

Sùng Dương chân nhân ở trên đất trống nhất nhất bày xuống, lại lấy ra linh quả linh tửu, nói với những người trước mắt: “Chư vị, tới, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói.”
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ đó nhất nhất ngồi xuống.

Trong lúc đó, Sùng Dương chân nhân còn tiếp đón đồ đệ của mình, sư phụ Tô Mặc Tu - Lạc Sư: “Tới đây, Lạc Sư, ngồi cạnh vi sư đi.”
Lạc Sư thích rải tiền khắp nơi, Sùng Dương chân nhân luôn không quá thích hắn, hắn vẫn là lần đầu tiên có được đãi ngộ như vậy, không khỏi thụ sủng nhược kinh.

Còn Tư Đồ Giang Ninh hoàn toàn bị Sùng Dương chân nhân làm lơ, lúc này cả động cũng không dám động —— hắn ta đã ý thức được, tình huống không quá đúng.

Bị Thất Mang trận bao phủ chính là Tiêu Dạ, ra tới đích xác thật sự là Hạo Nhiên chân nhân.

Nhìn bộ dáng Sùng Dương chân nhân bọn họ còn hoàn toàn không hề đánh nhau.

Quan trọng nhất chính là, bộ dáng Hạo Nhiên chân nhân bảo Tô Mặc Tu ngự kiếm dẫn hắn kia, thật sự giống như đúc bộ dáng Tiêu Dạ gặp phải nguy hiểm trốn sau Tô Mặc Tu vậy.

Hắn ta có một suy đoán không tốt lắm —— Tiêu Dạ kia, liệu không phải kỳ thật là Hạo Nhiên chân nhân đấy chứ?
Trên thực tế, rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh ở đây cũng có suy đoán như vậy.

Mọi người đều chờ Sùng Dương chân nhân giải thích nghi hoặc cho bọn họ.

Nhưng mà Sùng Dương chân nhân liên tiếp mà khuyên bọn họ ăn linh quả uống linh tửu, gì cũng không nói.

“Sư huynh…… Tô Mặc Tu kia cùng sư thúc tổ rốt cuộc là chuyện như thế nào? Trước kia ta có giáo huấn một chút Tô Mặc Tu, y bị thương, ta……” Sư đệ Sùng Dương chân nhân ban nãy dùng uy áp đi áp Tô Mặc Tu, lúc này hắn thực sự có chút lo lắng.

“Ngươi yên tâm, sư thúc tổ phân biệt đúng sai, sẽ không dễ dàng giận chó đánh mèo.” Sùng Dương chân nhân đáp.

“Tô Mặc Tu kia cũng là lưu li tịnh thể, y là quan hệ huyết thống với Hạo Nhiên chân nhân ư?” Một người khác thay đổi phương pháp hỏi.

Sùng Dương chân nhân còn không biết Tô Mặc Tu hóa ra cũng có được lưu li tịnh thể, y ngẩn người, ngay sau đó nói: “Bọn họ không phải là quan hệ huyết thống, cha mẹ Tô Mặc Tu đều còn.”
Nghe Sùng Dương chân nhân nói như vậy, những Nguyên Anh chân nhân đó hai mặt nhìn nhau, khẳng định một sự kiện —— quan hệ của Hạo Nhiên chân nhân và Tô Mặc Tu này, chắc chắn không trong sạch!.