Tay bà giám thị nắm chặt khuỷu tay của Bình Nguyên, nh ư thể nếu sơ suất buông lỏng một chút thôi, cô gái nhỏ sẽ vùng mạnh, lao trên dãy hành lang sâu hút thỉnh thoảng có vài lối rẽ và tan biến vào vùng tối tăm và tĩnh mịch của khu nội trú. Nhưng, ngay cả khi có ý định vùng thoát khỏi những đầu móng cứng nhọn và long tay khô khốc như giác bám của loài bò sát ấy, thì Nguyên cũng không đủ sức để hành động. Sự xuất hiện đột ngột của người phụ nữ cao lớn kì dị này khiến cô gái nhỏ không thể cất lên một tiếng nói hay có bất kì phản ứng nào. Chẳng còn là bối rối hay sợ sệt nữa, cô rơi thẳng vào trạng thái bang hoàng tê dại. Ngay tức khắc, trong đầu Nguyên hiện ra hai khả năng: Vì cô là kẻ tình nghi số một trong vụ việc của cô bé Ngọc nên lâu nay bị bà ta kín đáo theo dõi mọi lúc mọi nơi, dễ dàng bắt quả tang khi cô vi phạm nội quy. Khả năng thứ hai, có lẽ cao hơn, hẳn ai đó biết chắc cuộc hẹn này, bảo lại cho bà.

Trong khi Nguyên nín thở chờ những lời chê trách mắng mỏ hay mỉa mai gay gắt, bà giám thị chỉ sửa lại đôi kính gọng kim loại, lướt nhìn từ trên xuống dưới cô nữ sinh nhỏ bằng tia mắt dò xét lạnh lung. Không nói một lời, cũng không có ý định tìm hiểu xem ai là người mà nữ sinh mới hẹn gặp ở cầu nối giữa hai cánh nhà, bà ta quay ngoắt, bước đi như máy, áp tải kẻ phạm lỗi quay trở về cầu thang của khu nội trú nữ sinh. Ánh đèn ngoài sân hắt vào, khiến bóng họ in lên bức tường, di chuyển giữa bóng của các cây cột. Đột nhiên, tán lá cổ thụ rậm rạp đu đưa mạnh. Khoảng sân ngoài kia đang có gió thốc tháo. Những khối không khí dịch chuyển đột ngột, khiến dãy hành lang hình ống sáo của khối nhà xưa cũ như một đôi môi khổng lồ thổi mạnh. Dù phải gắng hơi thở để kịp bước theo giám thị, thảng hoặc Nguyên vẫn ngoái đầu ra sau, hi vọng Danny không chạy theo hay có hành động dại dột nào đó khiến cả hai có thể gặp them rắc rối. Đứng hẳn trong vùng đèn sáng xanh biếc, Danny bỗng nhuốm vẻ siêu thực kì dị. Chiếc áo khoác da thuộc mềm mại căng phồng lên tựa một cánh buồm trước gió. Mái tóc dài loăn xoăn của cậu ấy như một bầy thú huyền thoại sắp sửa vỗ cánh bay lên. Và đôi mắt cậu ấy, đôi mắt đen thẫm nghiêm trang dõi theo Nguyên, như muốn nói một điều gì đó mà không kịp nữa. Tuy nhiên, lần thứ hai cô ngoảnh lại, phía sau không một bóng người.

Những chao đèn có hình sinh vật biển hắt xuống ánh điện sáng lờ mờ đủ làm nổi rõ đường viền từng bậc thang gỗ dẫn lên các tầng trên. Bây giờ thì bàn tay khô khốc đã buông Nguyên ra. Giọng bà giám thị khẽ khàng, nhưng vang rõ mồn một trong không gian tĩnh mịch:

- Cho tôi biết, em hẹn gặp cậu bạn kia có việc gì?

- Thưa cô, không có gì quan trọng cả - Phân vân vài giây, Nguyên quyết định đề cập vấn đề then chốt Danny là người đề nghị hẹn gặp. Cô hạ giọng, hối lỗi thật sự - Em xin lỗi, vì đã hành động sai nội quy.

- Thực sự là không có gì chứ? – Vóc dáng cao lớn, nên nữ giám thị cúi xuống một chút, để giám sát kĩ hơn phản ứng của cô gái nhỏ.

- Tôi không tin là cô là một nữ học trò lại can đảm lang thang một mình trong ngôi nhà này lúc tối khuya mà chẳng vì một lý do nào đó…

Những chiếc răng loang loáng bắt sáng hiện ra mỗi khi đôi môi nhợt nhạt nhấc lên, trong chuyển động theo từng lời thì thào. Bỗng nhiên, Nguyên nhận ra, ở tầm nhìn gần, ấn tượng gương mặt giám thị rất lạ, khác hẳn vẻ vô cảm oai vệ mà đám học chỉ dám lén nhìn từ xa. Trừ hai nếp hằn rõ nét ở khoé mép, làn da phẳng lì như được bọc một lớp da cũ ngả vàng. Hương thơm cổ lỗ phảng phất từ lớp phấn phủ mỏng trên làn da ấy. Đôi kính gọng thép trắng lạnh xem ra quá nhỏ trên cái mũi cao có đường nét khô cứng của một đầu tượng chưa hoàn tất. Có điểm bất thường nào đó lởn vởn ngay trên khuôn mặt này, mà Nguyên chưa thể phân tích rõ… Không khí về đêm ở chân cầu thang lạnh khác thường. Bất kể cô gái nhỏ nhìn trừng trừng, nữ giám thị vẫn kiên nhẫn chờ đợi lời giải thích thoả đáng hơn. Cho cả hai tay vào túi áo khoác, Nguyên chỉ mong thoát khỏi cuộc đối thoại càng nhanh càng tốt, vì thực sự, cho đến giây phút này, chẳng khác gì giám thị, cô cũng chưa mảy may biết lý do Danny hẹn gặp.

- Em biết mình phạm lỗi. Em mong được cô tha lỗi. Tuy nhiên, điều cô muốn em nói, thì em không thể. Vì em hoàn toàn không biêt gì cả! – Nguyên nói thành thật.

Cô gái nhỏ chợt đổi hướng nhìn. Có một tích tắc, hai nhân vật chiến thần và quỷ dữ trong bức tranh kính trổ trên tường cầu thang như vừa cựa mình. Rồi cô gái nhỏ hiểu ngay, chỉ là hiệu ứng ánh sáng. Hình ảnh của bức tranh kính có thể nhìn trong đêm là nhờ ánh trăng thượng tuần rọi vào. Vừa rồi, đám mây dày đặc nào đó bay qua, che kín quầng sáng lạnh lẽo mà thôi. Cũng như Nguyên, nữ giám thị giật mình vì bóng đen vừa lướt qua. Tuy nhiên, bà ta vẫn không từ bỏ điều cần xác thực:

- Em dám cam đoan là em đến ngôi trường này không có mục đích nào ngoài việc học chứ?

- Em đến đây là để học! – Cô gái nhỏ khẳng định, rồi ngập ngừng nói them – Tuy nhiên, việc em học ở đây cũng là theo ước nguyện của mẹ em, thưa cô. Nếu không vì ước nguyện ấy, em vẫn học ở trường cũ. Không phải xa ngôi nhà của mình.

Đôi bàn tay to lớn của bà giám thị đưa lên, cử chỉ đột ngột đến nỗi cô nghĩ bà ta sẽ chộp cổ mình, siết mạnh hoặc bẻ gãy một cách dễ dàng như với một món đồ chơi vớ vẩn. Tuy vậy, bàn tay ấy chỉ đặt lên bàn tay Nguyên, kéo gần sát vào mặt nữ giám thị, nhấn mạnh xuống khiến dẻ xương quai xanh đau điếng:

- Nói đi, em CÓ biết một bí mật nào đó, phải không? – Cách nhấn giọng ở từ “có” khiến ngay cả một kẻ khờ khạo nhất cũng phải rung mình hiểu rằng, vấn đề không phải nằm ở chổ tồn tại bí mật đó hay không, mà sự nguy hiểm của bí mật ấy đáng sợ chừng nào.

Nguyên đứng im, nhìn chăm chăm mũi giày dưới chân mình. Ít nhất, bà giám thị đã không còn gạ hỏi về cuộc hẹn nữa. Không hiểu sao, linh cảm mach bảo cô rằng, thực ra, Danny có một điểm yếu nào đấy cũng cần được bảo vệ. Bất giác, cô ngước lên, gật đầu quả quyết:

- Từng có một bí mật ở ngôi trường này, mẹ em khi còn sống, đã từng một lần nói thoáng qua như thế. Nhưng bí mật ấy là gì, thì em không biết. Mẹ em đã vĩnh viễn mang nó đi rồi, thưa cô.

Đôi tay đặt trên vai Nguyên buông xuống. Thở ra nhè nhẹ, bà giám thị hất cằm về phía cầu thang:

- Về phàng ngủ đi! Nếu không muốn cả trường biết em vi phạm nội quy một cách đáng xấu hổ, thì cách duy nhất là đừng bao giờ vi phạm nội quy này nữa. Tôi bỏ qua cho em lần này. Xem như không có buổi tối hôm nay. Em không ra khỏi phòng. Tôi không nhìn thấy em. Không có cuộc nói chuyện. Và không có bí mật nào cả. Rõ chứ?

- Vâng, thưa cô! – Nguyên vội vã đồng ý. Trong túi áo, hai bàn tay dù nắm chặt vẫn run lên bần bật – Cảm ơn sự rộng lượng của cô. Em chúc cô ngủ ngon!

Bà giám thị quay đi. Cho đến khi cái bóng cao lớn của bà ta khuất hẳn, cô gái nhỏ mới nhấc chân bước lên bậc thang mờ bụi. Đám mây đen che khuất mặt trăng đã trôi đi. Hình ảnh chiến thần và quỷ dữ giao tranh lại hiện rõ mồn một. Có lẽ do góc nhìn của Nguyên lúc này, chiến thần như bị nhỏ lại, yếu thế hơn hẳn con quỷ tím tái. Bầu không khí vây quanh đột nhiên im bặt. Gió không thổi nữa. Hoặc những người vô hình lẩn khuất lắng nghe câu chuyện nãy giờ đã lùi bước, Biến vào chỗ của yên họ trong các hõm tối hành lang, trả lại sự yên tĩnh trong suốt cho nhứng giấc mơ lang thang của hơn hai trăm học sinh nội trú.

***

Miền đất trắng toát. Từ dưới lên cao dần, bầu trời hình vòm chuyển từ sắc độ xanh biếc sang xám chì. Ánh sáng hắt lên từ các dải băng bất tận hơn là Mặt Trời lẩn kín đâu đó. Vẫn mang trên mặt chiếc kính râm màu hổ phách và chiếc khăn quàng cổ in các hoạ tiết kỷ hà, Nguyên chệnh choạng bước đi trên dải đất ven biển. Xa tít tắp, mặt nước mới hiện ra loáng thoáng. Hoặc nó cũng chẳng có thật. Chỉ là ảo giác của đôi mắt phát điên vì màu mắt trùng vây. Đôi giày vải mềm rõ rang không dành cho việc đi trên băng tuyết. Cả chiếc quần jeans ngắn và cái áo T- shirt có in hình một con tuần lộc trên ngực nữa. Tất cả chỉ nói lên cô đã chẳng hề chuẩn bị gì hết, nếu không phải bị ném vào cuộc hành trình vô vọng thì cô cũng là một kẻ trốn chạy khỏi cộng đồng, lạc lối vào miền băng giá.

Có ai quanh đây không?

Tiếng gọi cất lên yếu ớt. Không chỉ lấy đi chút sức lực cuối cùng nơi Nguyên, nó còn làm cô nhận ra rằng, đugnừ kêu cứu gì hết, rất vô vọng. Bởi cô phải hiểu số phận đã định của mình – kẻ cô độc. Bụng đói cồn cào. Cô lầm lũi nhấc chân, tiến về thân cây duy nhất nhô lên trên một gò băng tuyết đổ thoai thoải. Hình như vẫn còn sót lại vài nhánh lá, chưa bị các đợt gió vùng cực cuốn đi, chon vùi trong đám bụi nước chưa kịp rơi xuống đã đóng thành ngàn triệu vẩy băng cóng buốt. Ở đâu có cây cối, ở đó có sự sống. Nguyên lẩm bẩm tự khích lệ. Tuy nhiên, càng đi, Nguyên càng nhận ra sức mình đang kiệt quệ dần. Và cô đang khóc. Khóc như những ngày đầu mất mẹ, mỗi khi đau ốm lủi thủi một mình. Khóc như đã lớn lên, gắng hết sức hoà nhập vào các đám đông, chứng tỏ đôi chút năng lực của mình. Nhưng lúc đối diện với thất bại không thể tránh khỏi, thì cảm giác sợ hãi trước nỗi đơn độc vẫn hiện ra nguyên vẹn như thường. Không thể bước được nữa, cô gái nhỏ quý xuống, bắt đầu bò. Di chuyển như một robot. Ngón tay và đầu gối đã cứng quèo. Cảm giác mất sạch. Rốt cuộc thì cũng đến nơi. Trái với mong chờ, quanh cây táo cũng chẳng có dấu tích của bất kì ai. Dựa lưng vào gốc cây, xoải thẳng hai chân, các ý nghĩ trong cô cũng tê liệt. Ngay khoảnh khắc tự nhủ sẽ không nỗ lực nữa, chấp nhận chết cóng ở đây và bị vùi chôn dưới các đợt tuyết cho rồi, đột nhiên cô nhận ra một bóng người nhô lên từ dải nước loang loáng, đang lướt về phía mình như đi trên lưỡi dao trượt. Gương mặt người ấy rõ dần. Tim cô gái nhỏ đập mạnh. Không thể nhầm lẫn. Mẹ. Thế nhưng bất kể mọi gắng gỏi, Nguyên vẫ bất động. Cũng không thể cất tiếng gọi. Điều duy nhất có thể là mở căng mắt, nhìn gương mặt thuần khiết của mẹ, càng lâu càng tốt. Đặt vào tay con gái một quả cây đỏ thắm, ấm áp, người mẹ ghé tai thì thầm lời dặn dò. Đôi mắt phiền muộn và lo âu của bà soi vào đôi mắt rộng như hai mặt hồ trong suốt, viền quanh bởi hàng long mi bám đầy bụi băng. Rồi bà lặng lẽ bước đi. Không thể giữ được mẹ lâu them nữa, những hạt nước to lăn ra từ khoé mắt cô gái nhỏ. Lăn mãi. Không ngớt…

- Dậy đi, trễ giờ học rồi!

Tiếng gọi vọng đến như từ một thế giới khác.

Không nhúc nhích, Nguyên vẫn tựa lưng vào gốc cây táo.

- Nhìn này, cậu khóc trong mơ như một đứa bé!

Trong lời nhận xét ngộ nghĩnh ấy pha lẫn âm sắc của một nụ cười tươi vui.

Cảm giác ấm nóng lan toả từ trán, xuống má, cổ, rồi cả hai cẳng chân của cô nữa. Nguyên mở hé mắt. Khung cảnh đã trở nên quen thuộc của phòng 306. Chiếc đồng hồ nhỏ chỉ 6h45. Dù đang ở trên chiếc giường tầng của mình, cô không ngủ theo cách bình thường mà nửa nằm nửa ngồi, lưng tựa vào vách tường. Một chum tia nắng len qua ô cửa, rọi đúng vào ngực áo, ngay chỗ hai bàn tay Nguyên đang đan vào nhau. Chống cả hai khuỷu tay lên mí giường, mái tóc bờm ngựa funky nghiêng nghiêng láu lỉnh, Khiết đầy quan tâm:

- Cậu hơi sốt đấy. Có lẽ trúng gió độc lúc cậu chạy ra ngoài hồi đêm. Có đi học được không? Nếu muốn nghỉ nguyên ngày hoặc vài tiết đầu sáng nay, cứ nói nhé. Tớ sẽ xin phép giùm cho. Nhưng cậu phải xuống phòng y tế nằm thì sẽ tiếc đấy. Chiều tối nay, tất cả học sinh lớp mười một được đi xem kịch. Nhà trường đã mua vé rồi. Một vở tuyệt hay!

Cô gái nhỏ ngồi hẳn dậy, xoa xoa đôi vài và cái cổ tê dại, bỗng thấy được an ủi rất nhiều khi nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt ngăm da nâu:

- Ừ, tớ khoẻ mà. Tớ đến lớp đây. Không có gì trầm trọng lắm.

- Hôm qua, cuộc hẹn ổn chứ? Danny không làm cậu buồn đến phát khóc?

- Sao cậu biết tớ có cuộc hẹn với Danny? – Nguyên giật mình.

- Chẳng phải cậu đã chia sẻ bí mật ấy cho San? – Khiết nháy mắt tinh quái – Dù không cui lắm đâu vì cậu ấy cũng đang chú ý Danny mà, nhưng cậu vẵn khá lo lắng cho cậu ấy, San nói nếu không cẩn thận, cậu có thể bị giám thị tóm cổ…

Của phòng tắm mở nhẹ. Trong bộ đồng phục chỉn chu, San bước ra, không một tiếng động. Tia mắt lướt qua của bạn thân khiến da nâu im bặt. Rồi cô bạn xinh đẹp ấy đi thẳng ra cửa. Khiết nói nhanh: “Thay đồ mau đi và chạy sang lớp nhé! Cậu không kịp ăn sáng rồi!”. Vẫn tựa cửa, San nói vọng vào: “Cậu có đi cùng tớ không đây, Khiết?”. “Có, tớ ra ngay!” – Khiết đáp, hấp tấp tuột xuống thang. Bình Nguyên nắm vội bàn tay da nâu, hỏi nhanh:

- Lúc nãy, cậu có nghe tớ nói gì trong mơ không?

- Không gì cả! – Da nâu nhún vai – Ngoài một từ CHUỖI HẠT!

***

Rõ ràng Danny không đi học trễ, nhưng cậu ấy là hoc sinh cuối cùng bước vào thang máy. Cùng với Nguyên. Từ nửa tiếng trước, dù sáng sớm khá lạnh, cậu ấy vẫn cố đứng láng cháng giữa lối đi có mái che, giấu trong túi áo khoác jeans một thứ gì đó, liên tục gật đầu và mỉm cười thân thiện với tất cả bạn bè từ khu nội trú đi ngang qua. Thế nhưng, sự thật là cậu đã nhẩm đếm từng giây, mắt dõi tìm, mong bóng dáng cô gái nhỏ đeo chiếc kính hổ phách.

Ngay khi Danny thở phào nhẹ nhõm bấm nút lên tầng năm, cửa thang máy chớm khép lại mở ra lần nữa. Mũi giày đen vuông, to quá khổ của nữ giám thị bước vào. Bà khẽ gật khi hai học sinh cất tiếng chào lí nhí. Rõ rang bà nhận ra ai đứng trước mặt mình. Nhưng vẻ lạnh lung của bà như nói rằng, bà không đoái hoài gì hết. Đúng như lời hứa tối qua giao hẹn: Xem như bà đã không gặp. Không thấy. Không nói điều gì hết. Nguyên đứng trân người. Thật may mắn, đến tầng bốn, bà giám thị bước ra. Tiếng gót giày gõ trên nền gạch mạnh mẽ, dứt khoát.

Cánh cửa vừa khép lại, nhanh hơn chớp mắt, Danny nghiêng người. Khi cô gái nhỏ kịp hiểu điều gì diễn ra, một nụ hôn đã đặt lên vầng trán thanh khiết.

Nụ hôn đầu tiên.

Bất ngờ. Vụng về. Nhưng thật nhẹ và thật ấm.

Nụ hôn trong tích tắc. Nhưng tất cả những lo âu, khắc khoải và cả trìu mến đều đã truyền đi trong sự tiếp xúc ngắn ngủi.

Hơn hết thảy mọi lời nói, nụ hôn bỗng chốc xác định mối gắn dây kết giữa hai con người trước đây chưa từng thân thiết.

Kể từ giây phút, họ biết, trong mắt người kia, mình không hề giống bất kì ai trong đám đông. Bất kể sự thật là, cả hai người trẻ ấy hoàn toàn chẳng biết gì về nhau.

Đôi khi, mối quan hệ quan trọng nhất trong cuộc đời được hình thành như vậy. Không đặt trên bất cứ nền tảng nào dduocwf thiết lập trước đó. Không đòi hỏi những bảo đảm tốt lành sẽ tiếp diễn sau đó. Đơn giản là một khoảnh khắc kì diệu.

Vậy thôi.

Bình Nguyên chạy vào lớp ngay khi tiếng chuông báo tiết học đầu tiên reo vang. Tháo vội kính khỏi mắt, cô hối hả mở ngăn tủ, lấy sách giáo khoa, rồi cô vào chỗ của mình. Quả táo Danny giấu trong túi áo và đưa cho cô lúc ra khỏi thang máy vẫn còn nguyên vẹn hơi ấm bàn tay. Nguyên đặt nó trên bàn, ngay trước mặt.

Thật lạ lung, đó là quả táo cô đã nhìn thấy trong mơ.

Cả lớp đứng dậy khi cô giáo dạy tiếng Anh bước vào. Chếch ở bàn trên, dãy bên cạnh, một đôi mắt ngoảnh xuống, đăm đăm nhìn quả táo đỏ thắm. Trong ánh mắt của San, Nguyên hiểu, cô bạn ấy đoán biết tất cả.

Cũng chính cô bạn ấy đã báo với bà giám thị, về cuộc hẹn đột xuất tối qua.

***

Không riêng phòng 306, các phòng bên cạnh, tiếng chân chạy, tiếng cửa đóng, tiếng kêu khe khẽ vui thích hay ngạc nhiên của các cô gái liên tục vẳng ra. Lịch hoạt động ngoại khoá luôn được nhà trường thông báo trước hơn một tháng. Là học sinh mới, Nguyên không biết chi tiết này. Cô cũng không biết nội quy bất thành văn, các buổi thưởng thức nghệ thuật trong chương trình học cũng là dịp để tất cả học sinh của trường trung học quốc tế này thể hiện tác phong chuẩn mực, sang trọng. Nhưng chẳng có vấn đề gì. Cực kì háo hức với buổi xem kịch, Khiết sẵn sang mach bảo và chỉ dẫn Nguyên các khâu cần thiết.

Dù vẫn còn thoáng chút lạnh lung, San đã tỏ ra rộng lượng bằng cách đặt hẳn một hộp giấy đầy ắp các món phụ kiện tuyệt đẹp lên bàn học của Nguyên, cạnh quả táo đỏ: “Cứ chọn những gì cậu thích. Tớ cho mượn, đừng ngại!”. Nguyên rụt rè cảm ơn. Cô bạn kiêu kì xinh đẹp chiếm phòng tắm suốt chiều. “Có lẽ mình quá nhạy cảm nghi ngờ San. Ở đây, chẳng ai nhỏ nhen đến mức chơi xấu sau lưng người khác…” – cô gái nhỏ tự nhủ.

Nếu ngăn treo trang phục của hai cô bạn chật cứng váy áo, thì ô kéo của thành viên thứ ba chỉ treo một chiếc váy. Màu hồng tro. Vài chiffon xếp pli mềm mại. Kiểu dáng đơn giản, khá lỗi thời, nhưng vẫn dễ coi nhờ điểm nhấn duy nhất là giải thắt lưng tết bím cùng màu. Cách Nguyên vài bước chân, Khiết tìm một chiếc áo mặc trong rực rỡ nhưng vẫn sur ton với bộ suit xám ngả ánh ngọc trai, Da nâu làm quần áo tràn xuống, vương vãi trên sàn. Nguyên giúp bạn ủi phẳng bộ trang phục sang trọng, không phải không tò mò pha lẫn than phục. Lần đầu tiên, cô tận mắt nhìn, tận tay chạm vào nhiều kiểu quần áo lạ mắt đến vậy. Thế giới của thời trang. Thế giới biến ảo ngỡ như chỉ hiện trên các trang tạp chí rực rỡ. Thứ quyền lực mềm mại khiến bất kì một cô gái nào cũng có thể biến đổi, bắt đầu từ vẻ bề ngoài… Tất cả đều quá sức lạ lẫm với một cô bé được nuôi dạy ở một vùng đất xa xôi, theo cách đặc biệt như Bình Nguyên.

Sau khi mặc vào bộ suit khiến mình có một vẻ tomboy đáng yêu đặc biệt, Khiết ngoảnh sang Nguyên cũng đang vừa thay trang phục xong, cười phá lên: “Trông cậu như một mannequin bằng gỗ ngớ ngẩn ấy!”.

Thốc đến như một cơn gió vui tươi, nhanh thoăn thoắt, Khiết dung lược chải, vuốt một chút gel, biến mái tóc mềm thẳng luôn chải ngôi giữa theo kiểu người da đỏ đơn điệu của Nguyên trở thành một búi tròn ngộ nghĩnh lệch về bên tai trái. Thêm một cái bando mảnh đính vài hạt đá mà San cho mượn cài ngay giữa chân tóc và trán. Rồi cũng trong chớp mắt, chỉ bằng một chút son pha phấn hồng, Da nâu đã khiến gương mặt gầy gò của Nguyên xinh xắn hẳn lên. Hài long cùng soi gương, nhìn “tác phẩm” của mình, Khiết nhận xét: “Tớ không hiểu sao cậu lại thích một con mọt sách, lạnh lẽo khó gần. Biết không, nếu chịu khó chăm sóc vẻ bề ngoài đôi chút thôi, chắc chắn cậu là một cô nàng xinh tuyệt. Khối anh chàng ở trường này sẽ phải xao động đấy!”. Nguyên cười bằng mắt. Cô không thể nói với bạn rằng, còn nhiều việc khác, quan trọng hơn vẻ ngoài hay các chàng trai nhiều, cần cô tập trung đầu óc suy nghĩ, từng phút từng giây.

San bước ra khỏi phòng tắm. Dù vẫn quen với vẻ đẹp nổi bật của bạn cùng phòng, Khiết và Nguyên vẫn phải lùi lại, giật mình. Trong bộ váy nỉ đen ôm sát thân hình cso dong dỏng với những đường cúp tuyệt khéo, món trang sức duy nhất là bông hoa nhung tím cài cổ, mang vớ da đen mờ và đôi escaping ánh bạc, trong San không khác gì một siêu mẫu đẳng cấp. Đo được ấn tượng tạo ra, San liếc nhìn hai cô bạn, buông lời nhận xét: “Cái bờm ngựa của cậu hợp với bộ suit đấy, Khiết, dù tớ không sure cậu bạn nào sẽ thích thú style mới này của cậu!”.

Rồi cô bạn xoay hẳn qua Nguyên, nhấn mạnh từng từ chậm rãi: “Hãy đeo thêm một chuỗi hạt, nếu cậu có!”.

Lưỡng lự vài giây, khi hai bạn mải chỉnh sửa váy áo cho nhau, Nguyên khẽ mở tủ lấy từ ngăn bí mật của nhấc chiếc túi canvas một chiếc hộp dài và dẹt bằng gỗ. Trong hôp, chuỗi dây nhỏ, có lẽ chỉ đeo vừa một chiếc cổ gầy guộc, được xếp thẳng, nổi lờ mờ trên lớp nhung đã sờn. Nguyên hơi run tay. Chu ỗi dây nghiêng về một phía. Những hạt tròn nhỏ đột nhiên sáng loé, xanh biếc, như những con mắt thình lình hiện ra từ cõi tối tăm. Nắp hộp đóng sập. Vang lên tiếng click khẽ của khoá cài. Cả San và Khiết đang ngoảnh nhìn Nguyên. “Sao vậy?” – Da nâu tò mò. Cô gái nhỏ lắc đầu: “Không sao. Tớ sẽ không đeo chuỗi hạt nào cả!”. Đôi mắt San vẫn dán chặt vào chiếc hộp trên tay Nguyên, không rời.

***

Ba chiếc xe lớn được nhà trường thuê đưa đón học sinh khối mười một đi xem kịch. Đúng bảy giờ, mọi người tập trung dưới sân. Những bộ trang phục sang trọng khiến đám học sinh hiếu động trở nên chững chạc hẳn. Dù thẳng thắn hay kín đáo, thì tất cả các cô gái đều đang quan sát, đánh giá gu thẩm mỹ của nhau khá triệt để. San đứng hơi tách ra. Rõ ràng, San là cô gái thanh lịch và nổi bật nhất, thu hút chú ý nhiều nhất. Để giành được băng ghế phía trước tránh say xe, Khiết giữ tay Nguyên, đứng gần của lên xuống, không ngớt tung ra những lời châm chích hài hước vào đám con trai đứng gần. Một chàng trai trả đũa ngây ngô. Cả đám cười phá lên.

Bỗng, mọi tiếng ồn lắng xuống. Từ đầu kia của lối đi có mái che, Danny hiện ra trong vùng đèn sáng. Quần jeans. Áo chemise sẫm. Jacket thể thao đơn giản. Trông cậu ấy rõ đã không mất thời gian lựa chọn trang phục. Thế nhưng cậu ấy lại là chàng trai phong cách nhất.

San tiến vài bước, đến ngay sát bên lối đi. Mỉm cười gật đầu chào, nhưng Danny không dừng lại. Dường như chẳng cần mất công tìm kiếm, cậu đi thẳng về phía Bình Nguyên. “Bạn cho mình ngồi cùng Nguyên nhé!” – Cậu nói với Khiết. Da nâu trố mắt, gật đầu, len lén nhìn về phía San. Từ xa, cô bạn xinh đẹp biết hết chuyện gì đang diễn ra. Thế nhưng vẻ bình thản và kiêu hãnh của San khiến cô càng nổi bật tuyệt vời.

Các học sinh lục tục kéo lên xe. Nhường chỗ cho Nguyên ngồi cạnh cửa sổ, Danny ngồi xuống cạnh bên, đặt nhẹ bàn tay khô ấm lên những ngón tay run rẩy bối rối của cô gái nhỏ. Cách đó hai ghế, dãy bên kia, San và Khiết ngồi cùng nhau. Các thầy cô phụ trách môn Văn và Nghệ thuật đi chung trong chiếc xe nhỏ hơn. Nhưng bà giám thị lại lên chiếc xe rất đông học sinh lớp 11A3. Xe rung rung chuyển bánh vào trung tâm thành phố. Ngồi trên chiếc ghế nhỏ của phụ xế ở đầu lối đi, bà giám thị chợt hắng giọng, yêu cầu tất cả học sinh trật tự. Với vẻ mặt nghiêm lạnh, bà thông báo có chết của cô bé Ngọc. Chấm dứt cơn hôn mê dài, cô bé đã ra đi nhẹ nhàng. Cách đây đúng một tiếng.

Bàn tay Nguyên cứng đờ. Băng giá. Cách đây một tiếng, cô mở nắp chiếc hộp đựng chuỗi hạt bí mật.