Cuối cùng, ba đệ tử Duyên Yên các cũng quyết định không lập tức tới Quý Tuấn sơn trang tìm hiểu, mà truyền tin về môn phái thông báo tình hình ở đây cho các tiền bối trước.
Ít nhất phải để môn phái xác minh thông tin trước xem Cố Kinh Mặc có thể đột nhiên "trở về" hay không.
Bọn họ đi đến mấy cái bàn khác nhau ngồi xuống, lấy giấy bút từ trong túi trữ vật ra viết tình hình mà bọn họ điều tra được lên, bổ sung thêm bản đồ địa hình của thị trấn.
Ba người phân công công việc, mỗi người vẽ một bộ phận, đây cũng là kết quả mà bọn họ tìm hiểu một ngày này.
Nhà cửa cũ kỹ, bốn vách tường rét lạnh, sương mù theo những khe hở len vào che phủ mờ mịt tiểu lâu.
Trong phòng trưng bày một pháp khí chiếu sáng cổ màu đồng, bệ pháp khí là thanh liên nâng một hạt châu lên.

Hạt châu toả ra ánh sáng màu cam, mang chút màu sắc ấm áp đến gian phòng âm u lạnh lẽo này.
Khác biệt rõ ràng với ba người đang múa bút thành văn là ba người Cố Kinh Mặc.
Huyền Tụng ngồi một bên khoanh chân tĩnh tọa, dáng ngồi thẳng tắp, bả vai mở rộng, giống như trạng thái người này lúc nào cũng căng thẳng, chưa từng cho phép bản thân thư giãn chút nào.
Cố Kinh Mặc và Hoàng Đào thì dựa vào nhau ngủ gà ngủ gật, nhìn không hề giống tu giả mà giống phàm nhân cần phải ngủ đủ giấc.
Minh Dĩ Mạn vẽ một hồi, thấp giọng phàn nàn: "Cái chân bàn này không đều, lúc nào cũng lắc."
Vũ Kỳ Sâm cũng không ngẩng đầu, tiếp tục xem bản vẽ của mình có sai ở đâu không, đồng thời nói: "Ta dùng thuật khống chế giúp muội giữ cân bằng, muội tiếp tục vẽ đi."
"Vâng."
Từ đây ba người này không nói thêm gì nữa.
Trong hoàn cảnh quỷ dị khó lường, lầu nhỏ yên tĩnh, ánh sáng từ pháp khí toả ra lại tăng thêm một chút an nhàn, tâm tình căng cứng cũng có thể có thư giãn một lát.
Đến giờ sửu, Cố Kinh Mặc vốn đang ngủ ngon lành đột nhiên ngồi ngay ngắn, lặng yên bày kết giới cho Hoàng Đào.
Huyền Tụng lúc này cũng mở mắt ra, chú ý tới hành động đầy cảnh giác của Cố Kinh Mặc.

Nữ tử này nhìn có vẻ tản mạn, kì thực ở một số phương diện lại khôn khéo nhạy cảm.
Ba đệ tử Duyên Yên các vẫn đang vẽ bản đồ không có hành động khác, tựa hồ không phát giác được cái gì không đúng.
Đột nhiên có một tiếng vang lớn truyền đến, cánh cửa tiểu lâu bị người đánh nát.
Một kích này cực kì xảo diệu, đem cánh cửa đánh nát thành từng mảnh vụn, mỗi một mảnh vụn đều sắc nhọn, công kích về phía những người trong phòng.
Cùng lúc đó, một người vung cây chùy đánh về phía bọn họ.

Hết thảy đều phát sinh trong nháy mắt, tới cực hung mãnh, tốc độ cực nhanh, nhưng toàn bộ những công kích này đều bị một tường đất xuất hiện ngăn trở.
Tu giả dùng chùy bất ngờ, lui lại về sau đánh nát tường đất, đứng lại nhìn đám người trong phòng cười to: "Thế mà lại coi thường đám nhóc con các ngươi."
Lúc này ba người Duyên Yên các mới phản ứng lại, đồng loạt rút kiếm phòng ngự.
Bọn họ cũng không hành động thiếu suy nghĩ, dù sao có tận bảy người tới, toàn bộ đều có tu vi Kim Đan kỳ.
Tu vi ở Tu Chân giới khoảng cách chênh lệch cực lớn, nếu nói Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ chênh lệch không lớn còn có thể thông cảm được, đến Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ lại chênh lệch như trời vực.
Nhất là khi đối phương có tới bảy người, phe mình thì tu giả Trúc Cơ kỳ chiếm đa số.
Bảy người tới toàn bộ đều là nam tu giả, pháp y trên người phong cách khác nhau, hiển nhiên cũng không tu giả cùng môn phái, chỉ là tán tu giang hồ, không mặc trang phục thống nhất.
Tu giả kia hất đi về phía bọn họ, ánh mắt tham lam chậm rãi dò xét trên người Minh Dĩ Mạn, trong mắt thèm nhỏ dãi không thèm che lấp làm cho người ta chán ghét.
Ba người Cố Kinh Mặc, Hoàng Đào, Huyền Tụng đều đeo mũ trùm, trên mũ có lụa mỏng che chắn nên không dễ thấy, lập tức khiến Minh Dĩ Mạn trở thành tiêu điểm trong mắt đám người kia.
Minh Dĩ Mạn bị ánh mắt của bọn chúng xăm soi thì nắm chặt bội kiếm, cắn chặt răng.
Đối với nữ tu giả mà nói, ánh mắt lộ liễu như vậy đối với các nàng cũng là một loại nhục nhã.
Người của hai bên đều không động, chỉ có cái bàn vuông vắt ngang ở giữa hai bên thành điểm phân cách.
Có vẻ không bên nào muốn hành động thiếu suy nghĩ.
Lúc này Cố Kinh Mặc từ góc khuất đứng dậy, không nhanh không chậm đi tới nơi hai bên giằng co, dứt khoát ngồi ở trên bàn.
Nàng hơi nghiêng người, một tay chống mặt bàn bắt chéo chân, dáng ngồi lười biếng, dùng ngữ khí khẽ cười nói: "Các ngươi đến đây chẳng qua là cảm thấy người của các ngươi bị người của bọn ta đánh bại làm mất hết mặt mũi, đến đây phô trương thanh thế.

Hiện tại phô trương xong rồi, còn có chuyện gì khác sao?"
Người kia đem cây chùy hất lên đặt trên đầu vai của mình, ngữ khí phách lối như trước: "Chúng ta là đến tầm bảo, thuận tiện..."
Nói xong nở nụ cười dâm tà.
Minh Dĩ Mạn tức giận dứt khoát rút kiếm, lông tơ toàn thân dựng đứng lên, cố nén phẫn nộ vận sức chờ phát động, giống như con thú nhỏ bị chọc giận.
Cố Kinh Mặc lại không thèm để ý chút nào, đặt tay lên đùi mình, ngón tay gõ nhẹ, ngữ khí ngả ngớn: "Chắc hẳn các ngươi cũng có thể nhìn ra, ba vị này là đệ tử nội môn của Duyên Yên các, phía sau có đại gia tộc chống lưng, nếu bọn họ chết trên tay của các ngươi, từ dấu vết chiêu thức để lại liền có thể tra ra là các ngươi gây nên, về sau các ngươi có thể sống tạm thêm mấy năm chứ?"
Lời Cố Kinh Mặc nói cũng là điều khiến những người này bận tâm.
Duyên Yên các là phái đệ nhất chính đạo, đã thành lập mấy ngàn năm, căn cơ vững vô cùng, đệ tử nội môn lại được môn phái vô cùng coi trọng.


Nếu đệ tử tâm can bảo bối nào đó chết trong tay tán tu, bọn họ tất nhiên sẽ tận lực truy sát.
Edit và đăng tải trên wattpad fish from nowhere
Giống như thân phận khác của Hoàng Đào là Nhị tiểu thư của Tố Lưu Quang cốc, hay Huyền Tụng là phật tử Thanh Hữu tự, đều không so được với uy danh lớn của Duyên Yên các.
Tu giả ki bị chọc trúng tâm tư cũng không hoảng hốt, vẫn phách lối như cũ: "Tiểu bối nhà ngươi cũng không khách khí."
"Chuyện đó không phải quá rõ ràng sao?"
Nam tử nhìn nàng cười lạnh một tiếng: "Bọn họ là đệ tử Duyên Yên các, ngươi thì không phải đi? Nếu ta đã không thể chạm vào nàng, ngươi theo bồi chúng ta, chúng ta cũng rất vui vẻ nha."
Cố Kinh Mặc nghe những lời này không những không giận mà còn cười, ngữ khí bình thường: "Có thể! Có điều là có một điều kiện."
Dễ dàng đáp ứng như vậy khiến đám người này ngạc nhiên, không khỏi hiếu kì: "Ngươi nói xem."
"Hai người chúng ta một đấu một, nếu ta thua, tùy các ngươi xử lý.

Ngươi nếu ngươi thua, liền mang theo người của ngươi xéo đi, không được tiếp tục dây dưa.

Chúng ta lập tâm ma khế, thế nào? Bên nào không tuân thủ sẽ bị tâm ma phản phệ, nổ tan xác mà chết."
Sáu tên tu giả còn lại sau khi nghe xong thì điên cuồng cười to, giống như gặp phải một đứa ngốc.
Tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh phong mà thôi lfm sao địch nổi tu vi Kim Đan trung kỳ?
Không biết tự lượng sức mình!
Buồn cười đến cực điểm!
Mấy nam nhân bắt đầu dùng từ ngữ ô uế nhục nhã: "Tiểu nha đầu, nếu ngươi muốn nam nhân thì nói thẳng, hà tất phải quanh co vòng vèo như vậy?"
"Còn không bằng sà thẳng vào ngực của bọn ta, lại để cho cái tên nam nhân cẩu thả kia dùng búa đập dập nát hết tay chân rồi thì đến lúc bọn ta chơi lòng cũng thấy chán ghét."
"Có phải ngươi muốn song tu để đạt đến Kim Đan kỳ không? Chúng ta sẽ giúp ngươi một tay."
Minh Dĩ Mạn nghe xong đầu muốn nổ tung, không để ý tới hình tượng quát: "Kinh Nhi, ngươi điên rồi?!"
"Yên tâm đi, không có chuyện gì." Cố Kinh Mặc trả lời thản nhiên.
Minh Dĩ Mạn đi tới bên cạnh Cố Kinh Mặc: "Ngươi tránh ra, chúng ta có phải đấu với bọn chúng đến cá chết lưới rách cũng sẽ không để ngươi mạo hiểm như vậy."

Vũ Kỳ Sâm cũng đi tới: "Ta vẫn còn sức đánh một trận, ta cầm chân bọn chúng, các ngươi đi trước đi."
Cố Kinh Mặc vẫn là bộ dạng vạn sự đều không thèm để ý: "Kết quả cuối cùng vẫn là ba người không phải đệ tử Duyên Yên các bọn ta chịu thiệt, đặc biệt là ta còn không phải hậu duệ đại gia tộc."
Nam tử cầm chùy nhìn tư thái mê người kia của Cố Kinh Mặc, lại trao đổi ánh mắt với đồng bọn, một đám người đều nở nụ cười buồn nôn thấp kém: "Được, vậy chúng ta lập khế ước như thế đi."
Lúc này Cố Kinh Mặc đứng dậy đi về phía nam tử cầm chùy.
Nàng vừa đứng lên, những tên kia mới phát hiện dáng người Cố Kinh Mặc quả nhiên cao ráo thon thả, người vậy mà cao tương đương nam tử dùng chùy kia.
Vẻn vẹn mấy bước mà đi đầy tuyệt đại phong hoa.
Nam tử kia âm thầm nuốt nước bọt, kết khế ước với Cố Kinh Mặc.
Minh Dĩ Mạn nôn nóng, quay đầu sang nhìn Hoàng Đào và Huyền Tụng, thế mà thấy Hoàng Đào thế mà hai tay chống cằm hăng say nhìn Cố Kinh Mặc ký khế ước.
Huyền Tụng thì vẫn như thế, khoanh chân ngồi tĩnh tọa không hề thay đổi, tựa hồ không thèm để ý chút nào.
Minh Dĩ Mạn kích động mà hỏi: "Các ngươi đều mặc kệ không quản sao?"
Hoàng Đào trả lời ngây thơ: "Biện pháp của Kinh Nhi rất ổn thỏa mà!"
Minh Dĩ Mạn liền rút kiếm đi ngăn cản Cố Kinh Mặc, tiếc là lúc nàng qua Cố Kinh Mặc đã ký xong khế ước.
Cố Kinh Mặc quay đầu nhìn về phía Minh Dĩ Mạn, lấy mũ trùm trên đầu xuống, khóe miệng cười giảo hoạt: "Ngươi ở một bên chờ ta một lát."
Nói xong liền hất vạt áo đi về phía nam tử dùng chuỳ.
Cố Kinh Mặc vừa bỏ mũ trùm xuống, bảy tên tu giả bị dung mạo của nàng sở kinh đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Bầu không khí âm u xung quanh càng nổi bật sự xinh đẹp liệt diễm của Cố Kinh Mặc, nàng đứng trong sương mù lại tăng thêm vẻ yêu nghiệt, mị hoặc.
Nam tử kia càng thêm hưng phấn, thâm trầm nở nụ cười.
Ngón tay Cố Kinh Mặc đảo qua Túi Trữ Vật một vòng, từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh bội kiếm cấp thấp.
Những người kia nhìn thấy bội kiếm này thì giật mình, âm thanh trào phúng nổi lên bốn phía, lời nói lại càng thêm khó nghe, giống như Cố Kinh Mặc chính là nữ tử chủ động phóng đãng, mượn cớ để chơi đùa cùng bọn chúng.
Cố Kinh Mặc cũng không trì hoãn thêm, cầm bội kiếm cấp thấp tấn công nam tử kia.
Thật sự đấu pháp, bọn chúng mới phát hiện thân pháp của Cố Kinh Mặc cực nhanh, quanh thân hoả diễm rực cháy, khiến cả người nàng đỏ rực.
Phóng thích linh lực như vậy bọn chúng mới phát hiện Cố Kinh Mặc là đơn linh căn hiếm thấy.
Tất cả tu giả ở đây, có song linh căn đã là căn cốt hiếm thấy, như Vũ Kỳ Sâm có đơn linh căn hệ thuỷ chính là nhân tài xuất chúng nhất trong Duyên Yên các, là đệ tử thiên phú, phượng mao lân giác, một sự tồn tại thiên phú dị bẩm.
Nữ tử điên rồ này vậy mà cũng là đơn linh căn!
Chẳng lẽ thật sự có thực lực?
Công pháp của nam tử dùng chuỳ phần lớn là lợi dụng sức mạnh và sức mạnh của chùy để cường hãn công kích đối thủ.
Tiếc cho hắn là thân thể Cố Kinh Mặc bền bỉ vô cùng, loại sức mạnh này không mảy may tổn thương được nàng.
Nàng từ đầu đã chọn trúng tên này trong đám người kia mà khiêu khích.

Trong bảy tên tu giả, chỉ có hắn là thể tu, còn lại sáu người kia đều là dùng kiếm hoặc pháp thuật, sau khi bị thương nàng đánh theo câch như vậy sẽ tương đối khó giải quyết.
Nhưng ở phiên diện thể thuật, xem như nàng vẫn giữ tu vi Trúc Cơ kỳ, vẫn có thể dựa vào kinh nghiệm thực chiến của mình và thân pháp biến hóa khó lường đánh cho đối phương không có lực phản kháng.
Nam tử kia càng lúc càng phẫn nộ, rống giận công kích Cố Kinh Mặc.
Cố Kinh Mặc đấu pháp như cá bơi trong nước, trơn trượt linh động, không cách nào bắt giữ.

Lại thêm thân pháp của nàng cực kì quỷ dị, chỉ có nàng công kích hắn, hắn lại không mảy may làm nàng bị thương.
Cố Kinh Mặc rút kiếm chém qua hư không, mũi kiếm phát ra âm thanh đâm thủng, một dòng máu tươi phun ra bắn bốn phía.
Mũi kiếm xẹt qua đầu của hắn, cắt một bên tai hắn rớt xuống.
Ngay sau đó nàng đá một cước vào lồng ngực của hắn, khiến hắn ngửa ra sau rồi ngã xuống đất không dậy nổi.
Cố Kinh Mặc trong tiếng nam tử gào thét như heo bị cắt tiết dùng mũi kiếm vẩy một cái, ném tai hắn cho Minh Dĩ Mạn: "Giữ lấy."
Minh Dĩ Mạn nhìn cái tai to mọng đẫm máu kia ghét bỏ hỏi: "Ta lấy cái này làm cái gì?"
"Đệm góc bàn, độ dày vừa khéo." Cố Kinh Mặc thu kiếm, cười đi về phía nàng: "Không phải hắn mới chọc giận ngươi sao?"
Minh Dĩ Mạn lúc này mới ý thức được Cố Kinh Mặc đang giúp nàng xả giận!
Sáu tên tu giả còn lại nhìn thấy người của bọn chúng bị thương, đang định đánh tới thì bị tường đất ngăn trở.
Sau đó là giọng nói thanh lãnh của Huyền Tụng vang lên: "Đã ký khế ước thì không thể làm trái, nếu bây giờ các ngươi xuất thủ tương trợ sẽ khiến hắn sau này bị tâm ma phản phệ mà nổ tan xác."
Đây cũng là nguyên nhân Cố Kinh Mặc ký khế ước, chỉ cần nàng thắng nam nhân kia, đám người này bắt buộc phải rời đi.
Bằng không thì...!sẽ làm hại đồng bọn của chúng.
Cục diện trong nháy mắt đảo ngược.
Ai có thể nghĩ tới một tu giả Trúc Cơ kỳ có thể trong mấy chiêu ngắn ngủi đã đánh bại một tu giả Kim Đan kỳ đây?
Minh Dĩ Mạn nhìn cái tai buồn nôn kia, quay đầu nhìn Huyền Tụng và Hoàng Đào vẫn đang ung dung, cuối cùng xác định hai người này là chắc chắn Kinh Nhi sẽ không thua mới có thể lạnh nhạt từ đầu đến cuối như vậy, không hề ra mặt ngăn cản.
Kinh Nhi này rốt cuộc là tu luyện loại công pháp nào, vì sao thân pháp kỳ lạ như vậy?
Sao lại có thực lực cường hãn như thế?
Huyền Tụng này lại là làm sao có thể dùng tường đất ngăn cản hai lần, đều ở thời điểm thích hợp, vị trí thích hợp, hiệu quả còn tốt như thế?
Mấy người này...!Tựa hồ đều rất lợi hại.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Kinh Mặc: Lão nương kinh nghiệm thực chiến phong phú, chỉ cần không phải đấu linh lực lúc ta đang bị thương thì các vị đang ngồi đều là đệ đệ ta!.