Từ khi Sở Niệm vào trong phòng, Sở Thanh có chút lo lắng.

Đứa nhỏ này từ nhỏ đã quen che giấu cảm xúc, nhưng dù sao cũng ở chung sống một thời gian rất lâu, bà vẫn nhạy cảm phát hiện Sở Niệm có gì đó không thích hợp.

Chờ một lúc lâu.

Sở Thanh nhìn Chính Trực đã ăn xong bắt đầu chơi Lego, bà tiến tới gõ cửa phòng Sở Niệm, gõ vài lần không có phản hồi, Sở Thanh liền muốn gọi người, Chính Trực nãy giờ vẫn luôn yên lặng lắp ráp lại bất ngờ phản ứng như đã nghĩ tới điều gì đó, như chim sợ cành cong, thoáng đứng lên, chạy tới cửa ấn nút màu xanh nhạt. Sau đó chạy vào phòng khách, cúi người lấy ra một xâu chìa khóa.

Một loạt hành động nhanh chóng mà vốn dĩ không nên có ở một đứa trẻ với lứa tuổi này, Sở Thanh chỉ trợn mắt há hốc mồm nhìn Chính Trực, bàn tay nho nhỏ của Chính Trực giống như có ma lực, có thể từ trong xâu chìa khóa chuẩn xác tìm ra một chiếc chìa khóa.

Dường như tất cả diễn ra trong nháy mắt, cửa bị người đẩy ra, Lilo vọt vào trong, Chính Trực đứng dậy xông vào phía trước đem chìa khóa đưa cho Lilo.

Toàn bộ quá trình, Chính Trực đều hành động rất nhanh chóng thuần thục, giống như... thường xuyên được huấn luyện qua.

Lilo nhận lấy chìa khóa mở cửa, ngay khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, Sở Thanh cũng có lại phản ứng, bà kinh sợ kêu lên, xông về phía trước ấn huyệt nhân trung của Sở Niệm.

...

Khi Sở Niệm tỉnh lại đã là xế chiều.

Chính Trực, Lilo và Sở Thanh đều lo lắng đứng ở bên cạnh nhìn Sở Niệm.

Sở Niệm đang thở oxy, Sở Thanh và Lilo nhất trí cho rằng Sở Niệm bị k.ích thích, hơn nữa mấy ngày nay không có nghỉ ngơi đàng hoàng cho nên mới xảy ra tình trạng này.

Năng lực chịu đựng của người lớn còn đỡ, Sở Thanh vẫn luôn yêu thương Chính Trực, đứa nhỏ này hiểu chuyện đến đau lòng người, nhìn thấy cháu gái lặng lẽ canh giữ bên cạnh mẹ mình, một bước cũng không chịu rời, trong đôi mắt to tròn đều là nước mắt, vốn dĩ đã gầy càng nhìn càng đau lòng người.

Niệm Niệm vừa tỉnh, Sở Thanh thở phào một hơi, Lilo không có quá khẩn trương, có vẻ mấy năm nay đã thành thói quen:

"Niệm Niệm, dì đã nói với con con không thể quá kích động."

Sắc mặt Sở Niệm trắng bệch, ánh mắt có chút trống rỗng, trước đó Lilo nói với cô, cô đều cười cười không nói gì nhưng trong mắt vẫn có dục vọ.ng sống.

Mà lúc này, chẳng biết chuyện gì xảy ra, cả người cô đều như vô hồn.

"Con muốn ở một mình một lúc..."

Sở Niệm nói rất chậm, Lilo và Sở Thanh liếc mắt nhìn nhau, hai người gật đầu cùng đi ra ngoài, Chính Trực không có rời đi, đứa trẻ này có lẽ bị kinh sợ, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ga giường bệnh không chịu buông tay.

Sở Niệm miễn cưỡng mỉm cười, cô ôm lấy Chính Trực hôn lên trán con mình:

"Chính Trực, là mẹ có lỗi với con."

Trước đây, cô không có lựa chọn buông xuôi mạng sống.

Bây giờ, cô đem tất cả một lần nữa dành cho Chính Trực.

Chính Trực không nói gì, nước mắt như hạt châu từ trong đôi mắt chảy xuống, tâm của Sở Niệm đã sớm nát tan, mà lúc này, cô đã không có ý niệm sống gì nữa, cô yếu ớt hôn lên tóc Chính Trực.

Mẹ con liền tâm.

Năm ấy, khi cô nghĩ không cần đứa trẻ này, trong đáy lòng có lời nói ngăn cô lại.

Hôm nay, Chính Trực ngẩng đầu nhìn Sở Niệm, hai cánh tay nhỏ bé ôm lấy trán Sở Niệm:

"Mẹ."

Giọng non nớt mang theo tia run rẩy, Chính Trực rất ít khi chủ động nói chuyện với người khác, cho dù là Sở Niệm, Sở Niệm cúi đầu nhìn Chính Trực.

Chính Trực ngẩng đầu, hôn lên trán Sở Niệm:

"Mẹ đừng chết, mẹ đã nói người một nhà chúng ta sẽ đoàn tụ."

Một nhà đoàn tụ...

Người khi yếu ớt nhất, một câu nói có thể khiến cho cô từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục muôn đời muôn kiếp cũng không thể quay lại, đồng thời một câu nói có thể đem cô từ vực sâu thăm thẳm cứu về.

Sở Niệm nhìn Chính Trực, cô lặng lẽ nuốt nước mắt, đưa tay ôm chặt lấy Chính Trực, dùng sức ôm Chính Trực như muốn khảm vào lòng mình.

Đường, là nên tự mình bước đi.

Thật ra khi bước đi bước đầu tiên, cô đã nghĩ đến kết cục, cũng nghĩ đến phải chấp nhận.

Nhưng khi tín ngưỡng của cô thật sự đổ nát... cô vẫn sợ.

Buổi tối.

Sở Thanh và Lilo đơn giản trao đổi về bệnh tình của Sở Niệm, giọng Lilo rất uyển chuyển:

"Niệm Niệm từng tạo ra kỳ tích, bây giờ phía Chính Trực không có vấn đề, ngược lại là Niệm Niệm..."

Trước không nói xác suất thành công của cuộc phẫu thuật tim thấp thế nào.

Nhưng tim nguyên không dễ tìm.

Lúc mới đầu các cô còn rất lạc quan, nghĩ rằng có lẽ trong khoảng một năm có thể tìm được tim cấy ghép, nhưng đến cuối cùng, nhiều lần trời xui đất khiến, vẫn không tìm được tim thích hợp.

Sở Thanh là một người quả quyết, bà nói:

"Dự đoán sớm nhất cần bao lâu?"

Lilo:

"Nửa năm, chúng tôi đã dự tính tháng thứ 3 sẽ làm tiếp một cuộc phẫu thuật để điều trị."

Sở Thanh lắc đầu: "Bây giờ con bé sợ là đã không chịu nổi nữa rồi." Bà suy nghĩ một lúc: "Thế này đi, trước tiên tôi đem bệnh tình của Niệm Niệm đưa cho bạn bè trong nước, để xem bên phía chúng tôi có nghĩ được biện pháp không."

Lilo không hề biết thân phận của Sở Thanh, nhưng bà từ cách ăn mặc nói năng của Sở Thanh cũng đoán được đại khái, bà nghe xong gật đầu, trong mắt mang theo tia sáng: "Được. Thật ra..." Bà định nói nhưng dừng lại, Sở Thanh nhìn vào mắt bà, ý bảo bà cứ nói ra.

Lilo chậm rãi nói:

"Lần phẫu thuật tiếp theo có thể đi vào nhưng cũng có thể không trở ra được, sống chết như chỉ mành treo chuông, điều quan trọng nhất là trong lòng phải có niềm tin mạnh mẽ chống đỡ, cho nên tôi cho phép Niệm Niệm cứ trì hoãn, cũng bởi vì nguyên nhân này."

Sở Thanh nhắm mắt lại.

Bà là bác sĩ, tất nhiên hiểu rõ ý của Lilo.

Bà ấy muốn Sở Niệm khi làm cuộc phẫu thuật quan trọng nhất, Tiện Tiện có thể ở bên cạnh.

Sao bà lại không muốn như vậy chứ?

Thế nhưng...

Lúc ăn cơm tối, Lilo chậm rãi đem suy nghĩ của bà và Sở Thanh truyền đạt cho Sở Niệm, Sở Niệm nghe xong vẫn luôn im lặng.

Lilo:

"Chúng ta đều hiểu rõ suy nghĩ của con, con vẫn muốn tận lực xoay chuyển vợ của mình nhưng lúc này đây phẫu thuật quá quan trọng, ý của dì và Sở Thanh đều là muốn con nhanh chóng điều dưỡng lại cơ thể, cơ bản nhất phải đảm bảo cảm xúc không thể thay đổi nhanh chóng, điều đó đối với con------"

Lời còn chưa dứt, Sở Niệm đã nhìn vào mắt của Lilo, nói:

"Ngày mai, con phải về nước."

Sở Thanh buông đũa xuống nhìn Sở Niệm, Lilo trợn tròn mắt:

"Cơ thể... cơ thể của con..."

"Con sẽ không chết."

Trong ánh mắt Sở Niệm đầy sự kiên định, cô chuyển ánh mắt sang Sở Thanh:

"Mẹ, trước đây đường là con tự chọn, bất luận kết quả ra sao, con sẽ chấp nhận. Nếu như... đây là lần phẫu thuật cuối cùng, xin hãy cho con... một cơ hội, để cho con gặp em ấy, để cho ở cùng em ấy, một khắc thôi, cho dù một khắc thôi cũng đủ rồi..."

Sở Thanh nhìn chằm chằm Sở Niệm trong giây lát, bà biết tính cách của Sở Niệm, một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi.

Hơn nữa trải qua lần này, Sở Thanh cảm giác Sở Niệm có chút biến hóa,

Người sống trên đời này chung quy sẽ cảm thấy có một ngày thể xác này sẽ trút hơi thở cuối cùng, người đó mới chân chính xem là chết. Nhưng có người sống nhưng đã sớm chết như Sở Niệm ở bệnh viện nhiều năm, ngẩn ngơ trải qua cuộc sống sống không bằng chết.

Lúc đầu Sở Thanh và Sở Niệm muốn cùng nhau trở về, nhưng Sở Thanh lần đầu gặp cháu gái, tình yêu thương huyết mạch tương thông, bà luôn cảm thấy mắc nợ Chính Trực nhiều năm, bà có chút không nỡ, muốn lưu lại làm bạn cùng cháu vài ngày.

Lúc sắp ăn cơm tối, Sở Thanh làm salad hoa quả cho Chính Trực ăn, đứa nhỏ này thích ăn đồ chua chua ngọt ngọt.

Chính Trực đeo khăn ăn, ngồi trên cái ghế nhỏ, cầm nĩa ăn từng miếng từng miếng một.

Ở cái độ tuổi này, muốn những đứa trẻ ăn phụ huynh còn phải dí theo, còn Chính Trực đã sớm có thể độc lập rồi.

Sở Niệm thu xếp xong hành lý, cô nhìn thấy cảnh trước mắt trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng:

"Chính Trực, bà nội làm trái cây cho con con nên nói gì?"

Chính Trực len lén nhìn Sở Thanh, rồi cúi đầu tiếp tục ăn.

Sở Thanh nở nụ cười hài lòng, bà nhìn thấy được vẻ ngượng ngùng trong đôi mắt của nhóc con này, đây đã là một tiến bộ to lớn rồi đúng không? Ngày tháng còn dài, dù sao Chính Trực cũng là đứa trẻ, rất nhiều thói quen đều có thể chậm rãi thay đổi, ngược lại việc cấp bách nhất là khúc mắc của hai người mẹ.

Sở Thanh bận rộn làm cơm cho cháu, rất nhiều thứ bà đều muốn đích thân đi làm, trong lòng tràn đầy yêu thương, bà mong muốn bù đắp tình thương yêu trong những năm nay cho Chính Trực.

Bởi vì gần đây tâm tư của Sở Thanh đều đặt trên người Chính Trực, có chút lãng quên "người vợ yêu nhiều năm" nhà mình.

Thuở còn trẻ Nguyễn Thu tuyệt đối là kiểu con nhím gây sự, lúc Sở Thanh rời đi đã nói ba ngày sau sẽ trở về, lần này mắt thấy hơn một tuần lễ rồi bà đã sớm không chờ được nữa, trực tiếp sắp xếp người tra định vị điện thoại của Sở Thanh, chuẩn bị tìm tới cửa ngó xem phu nhân nhà bà làm gì, cô phải thật sự là giấu người bên ngoài không.

Lúc Nguyễn Thu đến Mỹ đã sớm có người tới đón, trên đường bà gọi điện cho Sở Thanh, khi đó Sở Thanh còn bận pha sữa bột cho Chính Trực không phát hiện cho nên không nghe máy.

Điều này chọc trúng giới hạn của Nguyễn Thu.

Đôi mắt Nguyễn Thu trở nên lạnh lùng, mặt của bà rét buốt, bà nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, cười lạnh.

Giỏi lắm.

Trái lại bà muốn nhìn xem bà già chết bầm kia rốt cuộc đang chơi hoa gì.

Thật ra khi nhìn thấy định vị rõ ràng không phải bệnh viện hay cơ quan gì, trong lòng bà có ngọn lửa bùng lên, hơn nữa ngày hôm nay Sở Thanh thờ ơ bà, bà cảm giác mình như quả cầu nhét đầy thuốc nổ, chờ lát nữa nổ chết bà già kia.

Vợ vợ già nhiều năm.

Bà tất nhiên tin tưởng Sở Thanh, bà biết người kia nhất định là có chuyện gì đó nên tạm thời chưa thể nói với bà.

Mặc dù biết nhưng trong lòng bà vẫn nghẹn tới mức hoảng rồi, nghĩ đến đây, bà bảo tài xế ngừng xe, trực tiếp gọi video trực tuyến với Tiện Tiện.

Nguyễn Du Nhiên bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ, còn thấy vẻ mặt nghiêm túc của bà, cô ngẩn người:

"Hai mẹ sao nữa, lại cãi nhau?"

Nguyễn Thu nhìn chằm chằm con gái, thở dài:

"Không có, mẹ gọi điện cho con chỉ là muốn nói một tiếng xin lỗi."

"Sao mẹ xin lỗi? Mẹ làm gì vậy? Đừng có nói mẹ uống rượu hoa* để mommy con bắt được đi?"

*Uống rượu có mấy cô gái phục vụ, như bia ôm đó =))))

...

Nguyễn Du Nhiên vừa nói, cô vừa chuyển màn hình lên chiếc váy dài trắng trên người mình: "Mẹ xem cái váy này thế nào?" Cô vừa nói vừa cầm váy lắc lắc: "Nhìn mặt con xem, giống học sinh lớp 11 không?"

Cô sắp gặp Sở Niệm.

Cố ý mặc chiếc váy hồi trung học Sở Niệm thích cô mặc nhất.

Nguyễn Thu:...

Sao bỗng dưng quyến rũ như vậy?

Nguyễn Thu cười nhạt, bà chuyển màn hình về phía mình: "Con thấy mẹ sao?" Hôm nay bà một mặt đi bắt Sở Thanh về nhà, một mặt khác là chuẩn bị mê hoặc phu nhân của mình nên bà cố ý mặc váy dài đen đầy quyến rũ.

Nguyễn Du Nhiên vừa nhìn liền nổi giận:

"Cái váy này là của con mà?"

Sở Thu lắc lắc vai:

"Con mù hả? Là của mẹ."

Nguyễn Du Nhiên:...

Sao lại mắng người?

Nguyễn Thu cũng cảm giác nên chừng mực:

"Đây là của mẹ!"

Cái váy này quả thật nhìn có chút trẻ trung, để câu dẫn phu nhân của bà nên bà mới ăn mặc trẻ trung xinh đẹp như thế này.

Nguyễn Du Nhiên liếc mắt:

"Già không nên nết, váy ngắn vậy cũng mặc, sao mẹ không để lộ mông luôn đi?"

Nguyễn Thu:...

Nhìn coi con nhãi này, không thể cho bà một chút ánh dương ấm áp à.

Nguyễn Thu mặc kệ, bà nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên:

"Đúng rồi, Tiện Tiện, mấy năm nay xem nhẹ con, mẹ trở về sẽ nói với mommy của con, hai mẹ sẽ đẩy bớt công việc, dành nhiều thời gian ở cùng con."

Bà sắp xếp tay mắt bây giờ thu lưới.

Tuy rằng bên Sở Niệm rốt xảy ra chuyện gì bà vẫn chưa tra rõ hoàn toàn nhưng trên cơ bản đã mạch lạc rõ ràng, bà đã nắm được kha khá.

Cho nên bà mới đau lòng Tiện Tiện.

Chính bà bị Sở Thanh giấu giếm mấy ngày, cho dù người kia còn nói cho bà biết bây giờ chưa thể nói, bà đã muốn nổi điên bay đến Mỹ bắt người, còn Tiện Tiện thì sao... ba năm nay...

Nguyễn Thu đau lòng muốn bật khóc, Nguyễn Du Nhiên hà một hơi:

"Thôi đừng, con xin mẹ với mommy, hai người làm gì thì làm đi, đừng lòe con, con là một cô gái xinh đẹp tốt bụng, có rất nhiều lý tưởng có rất nhiều việc rất muốn làm, nào có thời gian bồi hai bà lão như hai người."

Nguyễn Thu:

"Con..."

Đã lâu rồi bà không nghe được Tiện Tiện dùng giọng điệu kia nói chuyện với bà.

Nguyễn Du Nhiên nhìn bà:

"Mẹ. Thế giới này chính là tàn khốc như vậy, mẹ nên sớm chấp nhận hiện thực, cũng đừng có như con nít lúc nào cũng dán lấy mommy của con, ai không thể rời khỏi ai? Phải không?"

Nguyễn Thu:...

Nguyễn tổng suýt chút nữa tức tới huyết áp tăng vọt, khờ dại luôn.

Cúp máy, bà muốn mắng Tiện Tiện, nhưng bất ngờ lắc đầu nở nụ cười bất đắc dĩ.

Đến nơi rồi.

Nguyễn Thu đập đùng đùng lên cửa, Sở Thanh nghe thấy liền biết Nguyễn Thu đã tới, đúng lúc này, cái miệng vụng về của bà không biết giải thích thế nào với Nguyễn Thu, lúc nhìn thấy tin nhắn của Nguyễn Thu vẫn đang nghĩ phải mở miệng thế nào, người này chạy tới chém giết ngay và luôn, bà cũng dứt khoát không cần giải thích.

Bảo mẫu trong nhà muốn mở cửa, Sở Thanh phất tay áo, bà nhìn Chính Trực, cúi người xuống cười nói:

"Chính Trực, con cùng bà nội đi mở cửa được không?"

Chính Trực nghi ngờ nhìn chằm chằm Sở Thanh.

Sở Thanh rất kiên nhẫn:

"Có được không?"

Chính Trực do dự, nhỏ giọng hỏi:

"Là đại hôi lang sao?"

Sở Thanh nở nụ cười, nụ cười tươi rạng rỡ, bà nhịn không được giơ tay xoa mái tóc mềm mại của Chính Trực:

"Dĩ nhiên không phải rồi."

Mấy ngày nay ở chung với Sở Thanh, Chính Trực đã sinh ra tín nhiệm với bà, nghe bà nói liền gật đầu, bàn chân nhỏ cất bước để bà dẫn tới cửa.

Cửa, được mở ra.

Một mùi hương bạc hà nhàn nhạt nhẹ nhàng tràn vào, Nguyễn Thu đã sớm khoanh tay bày xong tư thế nổi giận, bà nhướng mày nhìn Sở Thanh:

"Sao đây, muốn ở bên ngoài thông đồng quý bà hay quý ông nào, còn chưa chịu về nhà, nếu chị không tới có phải muốn lấy chồng sinh con luôn không, em----aaaaaaaa!"

Nguyễn Thu nhìn thấy Chính Trực dưới chân liền mềm nhũn, lảo đảo, suýt chút té xuống.

Chính Trực nhìn thấy Nguyễn Thu hai mắt liền phát sáng, từ nhỏ đứa bé này đã rất sợ người lạ nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Thu, bé con cảm giác chẳng phải là người mẹ kia mà mẹ mỗi lần đều cầm ảnh chụp cho mình xem sao? Chính Trực xông thẳng tới, ôm bắp đùi Nguyễn Thu, ngẩng đầu, dùng đôi mắt to tròn như quả nho đen nhìn Nguyễn Thu, giọng non nớt hỏi:

"Mommy?"

Sở Thanh:...

Nguyễn Thu:...???!!!

Cùng lúc đó trong sân thể thao trường trung học XX, Nguyễn Du Nhiên mặc váy trắng, đứng trong gió nhẹ, làn váy bay bay, cô mỉm cười nhìn Sở Niệm từ phía xa xa đi tới.

Giờ khắc này, trong lòng cô lại lãnh đạm đến bất ngờ, thật sự giống như đã không còn yêu hận vướng mắc.

Hôm nay, Sở Niệm mặc rất trẻ trung tràn đầy thanh xuân, hai người dường như rất ăn ý, cô cũng đồng dạng mặc một chiếc váy dài màu trắng, mày liễu cong cong, khoảnh khắc cô ngẩng đầu nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên, lông mi thật dài khẽ động, đôi con ngươi lưu chuyển, thâm tình nồng đậm đã không còn nữa.

Trong nhất thời, năm tháng như thoi đưa, hai người dường như thật sự trở lại ngày tháng niên thiếu không buồn không lo.