"Đừng nhúc nhích, Đại Hoa cũng không hề dễ dàng."

"Cũng đừng lên tiếng, sẽ quấy rầy hai cậu ấy."

...

Mấy năm nay, Đại Hoa và Tố Tố giày vò nhau ra sao, gà bay chó sủa cỡ nào, đã đánh rắm mùi gì cũng chia sẻ với Sở Niệm cho nên tất nhiên Nguyễn Du Nhiên cũng biết.

Sở Niệm vì người ta lo lắng, nhưng bản thân bị dày vò chỉ biết giấu trong lòng.

Yêu một người rất lâu.

Mùi hương tỏa ra từ cơ thể người đó, mái tóc mềm mại của người đó, nhiệt độ cơ thể của người đó...

Đều là điểm mê hoặc trí mạng.

Sở Niệm sát tới gần Nguyễn Du Nhiên một chút, Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu qua bên cạnh, cô đè dây thanh đới:

"Đừng tới đây."

Cô không muốn chìm đắm vào đó nữa.

Sau những niềm vui ngắn ngủi là nỗi bi thương đau khổ vô tận, hơn nữa không biết khi nào lời chia tay lại được thốt ra.

Nguyễn Du Nhiên sợ.

Cô đã từng không sợ trời không sợ đất, lúc này đây, thật sự cô sợ bị tổn thương.

Con tim của Sở Niệm như bị người ta dùng dao xẻo xuống, cô không động nữa, mà ngoan ngoãn dựa lên người Nguyễn Du Nhiên, nhẹ nhàng nói:

"Tôi nhớ em, rất nhớ rất nhớ..."

Cơ thể Nguyễn Du Nhiên cứng đờ.

Cô và Sở Niệm đã từng... bởi vì nguyên nhân công việc không chỉ một lần xa nhau, đôi khi, xa nhau mấy tháng, lúc các cô gặp mặt, cô sẽ ôm lấy Sở Niệm, liền không nhịn được hôn Sở Niệm hỏi:

"Chị có nhớ em không?"

Sở Niệm đỏ mặt cúi đầu, Nguyễn Du Nhiên nhìn người kia như vậy đã đủ hài lòng, ban đêm, cô quấn quýt lấy Sở Niệm, chỉ khi tiến đến ranh giới sụp đổ không còn khống chế được bản thân, Sở Niệm mới có thể nhẹ nhàng nói một chữ "Nhớ", Nguyễn Du Nhiên sẽ như đứa trẻ vui vẻ, một lần nữa đè tới.

Mà hôm nay, Sở Niệm chủ động nói ra chữ nhớ.

Nguyễn Du Nhiên cảm giác con tim của cô vẫn khóa kín như cũ, như nước lạnh vẩy vào trong nước, không còn mừng rỡ ngược lại là đau lòng.

Đại Hoa và Tố Tố rất có tinh lực kéo dài cuộc giằng co này, một lần xong lại tới một lần, đủ tiếng khó nghe dù che lại vẫn có thể nghe được.

Sở Niệm cứ như vậy nhìn Nguyễn Du Nhiên, cô dán rất gần Nguyễn Du Nhiên, dán chặt đến mức gần như không có kẽ hở.

Là dày vò....

Quả thật là một loại dày vò không chịu nổi.

Người yêu nhau luôn hi vọng dán chặt bên nhau, bất luận là trên tinh thần hay là trên thể xác.

Trước kia Nguyễn Du Nhiên chính là như vậy, cô và Sở Niệm cho dù là cãi nhau lật trời lật đất, chỉ cần được dính lấy đối phương là đã thỏa mãn, tất cả đều có thể hóa giải.

Nhưng...

Khi lần đầu Sở Niệm trở về tìm cô, hai người cũng từng trải qua cái gọi là ly hôn pháo*.

*Là.m tình trước khi ly hôn

Khi đó, các cô đều hơi lơ đãng, thậm chí Sở Niệm ngay cả quần áo cũng không cởi.

Nguyễn Du Nhiên cũng không có cách nào tìm được cảm giác yêu thương, khi đó, cô biết rất nhiều thứ đã thay đổi.

Không có yêu, chỉ có tình mà thôi.

Chẳng biết qua bao lâu, hai người ở bên kia cuối cùng cũng chịu rời đi, Đại Hoa vẫn còn hùng hùng hổ hổ:

"Cậu là tiện nhân, fu.ck!"

Hình như Tố Tố đang mặc quần áo, cô ấy cười tủm tỉm:

"Đừng làm như mình cao quý lắm, cậu thật sự không muốn, sức mọn của mình sao có thể giữ cậu? Cũng là trong lòng cho phép nhỉ?"

Đại Hoa nghiến răng nghiến lợi:

"Cậu cho là ăn chắc mình à?"

...

Lời của hai người giống như quả đấm, một câu tiếp theo đấm vào mặt Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm.

Mãi cho đến khi hai người đó rời đi.

Nguyễn Du Nhiên cho rằng lấy tính cách Sở Niệm, cô ấy sẽ ngay lập tức tách ra nhưng... không có...

Sở Niệm cứ dựa vào người cô, lẳng lặng ngửi mùi hương quen thuộc trên người cô, cũng không nhúc nhích.

Hết cách, Nguyễn Du Nhiên đưa tay đẩy người kia ra, nhân tiện giơ tay bật đèn trong phòng lên.

Trước đây, cô gặp mặt Sở Niệm đều muốn tắt che để che giấu cảm xúc bên trong bóng tối, nhưng hôm nay mập mờ này lại khiến cho cô nhịn không được muốn nhanh chóng nhìn thấy ánh sáng.

Trong không khí còn tràn ngập cái mùi vị không thể miêu tả.

Trong mắt Sở Niệm dường như lập lòe ánh lửa, cô nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên không đối diện với người kia, giống như chưa xảy ra chuyện gì, cô xoay người đi ra.

Tiếng thở dài quanh quẩn trong phòng, Sở Niệm im lặng hồi lâu, cô cũng trở về bữa tiệc.

Bữa tiệc đã qua một nửa, mọi người đã đến khúc uống rượu đoán số, mỗi người đều uống say bí tỉ, Nguyễn Du Nhiên không hề lên tiếng, cô cầm ly rượu rót từng lý từng ly.

Rượu lạnh lẽo mang theo mùi cay nồng tiến vào khoang miệng, Nguyễn Du Nhiên cảm thấy bản thân vẫn ổn, bị rượu k1ch thích trở nên thanh tỉnh.

Sở Niệm vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của cô biến sắc, cô im lặng, trở lại chỗ ngồi, chậm rãi nhìn người kia.

Ngoại trừ rượu đế.

Nguyễn Du Nhiên còn uống một ít bia, cô cùng mọi người xúm lại cười đùa vui vẻ, giơ tay cậu kính tôi cạn, giống như cô đã từng.

Đại Hoa ngồi bên cạnh Nguyễn Du Nhiên, lúc này Nguyễn Du Nhiên đã chẳng còn ra hình dạng gì cũng xem như chưa từng xảy ra:

"Niệm Niệm, rốt cuộc Tiện Tiện sao vậy, hình như có gì đó không đúng."

Sở Niệm không có lên tiếng.

Tố Tố bên cạnh Đại Hoa cũng gật đầu, như có điều suy nghĩ nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Đúng vậy, cười còn khó coi hơn khóc."

Người ngoài cuộc luôn tỉnh táo hơn người trong cuộc u mê.

Một câu nói này khiến cho Sở Niệm có suy nghĩ muốn mua say một trận.

Cuộc vui đến hồi kết, cả phòng đều là mùi thuốc lá mùi rượu, mọi người tốp hai tốp ba tạm biệt nhau, lớp trưởng uống một mình cũng đứng không vững nữa, còn muốn bắt xe đưa mấy người uống rượu về nhà, hoặc là những người không uống rượu chịu trách nhiệm đưa người uống rượu về nhà.

Nguyễn Du Nhiên uống say ghé lên bàn, lần này cô thật sự uống say, hoàn toàn phóng túng, đầu cô đau quá, ngực cũng rất khó chịu, từng hồi từng hồi choáng váng dâng lên.

Chẳng biết qua bao lâu.

Cơ thể quen thuộc nhích đến gần, bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng vuốt v3 trán cô, cô được đỡ đứng lên, muốn đẩy ra nhưng không có sức lực.

Sở Niệm đỡ Nguyễn Du Nhiên đi ra ngoài, trời hơi tối, cô nghĩ nghĩ sau đó tiện tay đem áo khoác khoác lên người Nguyễn Du Nhiên.

Có bạn học nhìn thấy, đứng bên cạnh cười nói.

- Ái chà, Niệm Niệm, nhiều năm rồi tình cảm của các cậu vẫn tốt như vậy.

...

Sở Niệm lãnh đạm không có trả lời, cô có thể cảm giác được Nguyễn Du Nhiên khó chịu, thầm nghĩ mau chóng đưa Nguyễn Du Nhiên về nhà.

Sở Niệm cẩn thận đỡ lấy Nguyễn Du Nhiên ngồi ở phía sau, để cho Nguyễn Du Nhiên tìm một góc nằm thoải mái. Nguyễn Du Nhiên rất khó chịu, muốn ói lại ói không được.

Đại Hoa đi ra tạm biệt, cô ôm lấy Sở Niệm, nói bên tai Sở Niệm:

"Niệm Niệm, cậu phải hạnh phúc."

Bởi cô luôn cảm thấy Sở Niệm không vui, Tiện Tiện cũng không vui, hơn nữa hoàn toàn khác với những lần cãi nhau giận dỗi trước đây, hay là hai người này thật sự xảy ra chuyện gì.

Sở Niệm nhẹ nhàng vỗ lưng Đại Hoa:

"Cậu cũng phải hạnh phúc."

Lên xe.

Thỉnh thoảng Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên ở ghế sau, bầu không khí có chút nặng nề, cô tiện tay mở bài hát.

- Em có biết hay không, mùi vị tương tư một ai đó.

Giống như uống vào một cốc nước đá rất lạnh

Rồi sau đó rất lâu rất lâu vẫn để rơi từng giọt lệ nóng hổi

Đây là giọng của Nguyễn Du Nhiên,

Mấy năm nay, Sở Niệm rời đi, cô đau khổ khổ sở nhớ nhung đến phát điên, khi sụp đổ đến giới hạn, cô không có cách nào cởi mở cũng chỉ có thể đi phòng thu âm vài bài hát.

Chờ được rồi.

Ngồi trên xe lắng nghe, một mình nghe một mình rơi lệ.

Như một loại cố chấp nghiêm phạt chính mình.

Ngay cả như vậy, cô cũng không muốn tự mình bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này.

3 năm rồi...

Biết bao ngày lẫn đêm lắng đọng thành biết bao nước mắt.

Bài hát kết thúc.

Nước mắt theo gò má chảy xuống, cô quay đầu ra sau, Nguyễn Du Nhiên cũng đã lệ rơi đầy mặt.

Xuống xe, bất ngờ phát hiện Sawyer đang chờ, Sawyer đến tìm Nguyễn Du Nhiên, khi biết Nguyễn Du Nhiên ra ngoài cho nên cô ở cửa chờ, Nguyễn Thu bảo cô vào nhà cô lại không muốn.

Nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên say khướt được Sở Niệm đỡ xuống xe đi vào, Sawyer đi tới, lo lắng nhìn hỏi:

"Nhục Ti, sao vậy, cậu ổn không?"

Cô gái này rất thích Nguyễn Du Nhiên.

Sở Niệm nhìn Sawyer, thật sự yêu một người, biểu cảm và ánh mắt chắc chắn sẽ không lừa được người khác.

Hai người cùng nhau đỡ Nguyễn Du Nhiên vào phòng, Nguyễn Thu và Sở Thanh cũng ra đón, Nguyễn Thu khẽ thở dài:

"Lại uống rượu?"

Sở Thanh xoay người:

"Mẹ đi làm canh giải rượu."

Trước đây, Nguyễn Du Nhiên cực kỳ ghét uống rượu hút thuốc, cô cho rằng đó là một loại trốn tránh không chịu trách nhiệm với chính mình, là hành vi hèn nhát, cô là tiểu mỹ nữ tràn đầy tự tin người gặp người thích, nếu như có ngày đau khổ bi thương cũng sẽ thoát ra được, huống chi bên cạnh cô có Sở Niệm, khó chịu thì ôm hôn là tốt thôi.

Nhưng nào ai nghĩ tới.

Cô đang trở thành kiểu người chính cô chán ghét nhất.

Nguyễn Du Nhiên nằm trên giường, lăn qua lăn lại, cảm giác lồng ng.ực rất khó chịu.

Sawyer lặng lẽ ở bên cạnh quan sát, người này tiều tụy rất nhiều so với mấy lần gặp mặt trước, cô đứng bên cạnh nhìn Nguyễn Du Nhiên, ánh mắt có chút bất đắc dĩ và yếu ớt.

Sở Niệm cởi giày cho Nguyễn Du Nhiên, giúp Nguyễn Du Nhiên cởi nút áo cổ cho thoải mái, sau đó đi lấy khăn lông giúp Nguyễn Du Nhiên lau mặt.

Vừa lau, Nguyễn Du Nhiên lại vửa khóc, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, giống như một đứa trẻ chịu ấm ức.

Sawyer cắn môi, cô không nói gì, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Trước khi rời đi, cô khép cửa lại.

Nguyễn Thu đuổi theo:

"Sawyer, con... không ở lại ăn chút gì sao?"

Giọng Sawyer rất trầm:

"Dì, con tới chào tạm biệt, ngày kia con trở về Mỹ, nếu như Nhục Ti tỉnh lại, xin dì nói cho cậu ấy biết."

...

Haiz.

Từ xưa chữ tình luôn là thứ đả thương người nhất.

Trong phòng.

Sở Niệm vẫn còn rơi nước mắt, tay nhẹ nhàng vuốt v3 tóc của Nguyễn Du Nhiên, lẩm bẩm:

"Xin lỗi... xin lỗi... xin lỗi..."

Vô số từ "xin lỗi", đã từng có những lời cô không nói ra được chung quy một lúc nào đó cũng có thể nói ra.

Nguyễn Du Nhiên chợt mở mắt, ánh mắt cô mơ màng, yếu ớt, có tia oán hận cùng không cam lòng.

"Chị trở về rồi, vì sao giờ chị mới về."

Lẩm bẩm kèm theo mùi rượu, có lẽ Nguyễn Du Nhiên của bây giờ khi uống rượu say mới đem những lời trong lòng nói ra.

Sở Niệm nhìn cô, lặng lẽ rơi nước mắt.

Nguyễn Du Nhiên nắm lấy tay Sở Niệm, nhìn vào mắt Sở Niệm:

"Chị muốn em chết phải không? Phải không hả?! Chị xảy ra chuyện gì, có gì không thể nói cho em biết, một mình rời đi, Sở Niệm!!! Em điên rồi chị có biết không??? Những nơi có thể tìm em đều lật tung, em đi tìm Đại Hoa, em hận không thể quỳ xuống với cậu ấy, em chỉ muốn biết chị đi đâu rồi??? Sống hay chết cũng nói cho em một câu cũng được, tại sao, tại sao cứ như vậy bỏ lại một mình em..."

Cô khóc lớn lên, khóc cho những ấm ức khó chịu mà chính mình trải qua, cơ thể run rẩy.

Huyệt thái dương cực kỳ đau, thậm chí cô đã không còn nhìn thấy rõ Sở Niệm ở trước mặt.

"Ban đầu chị đã hứa với em những gì??? Chị đã nói... cái gì gọi là thề nguyền sống chết??? Sở Niệm, chị có biết chúng ta đã kết hôn không, em là vợ của chị, chị là vợ của em, chị xảy ra chuyện gì mà không thể nói cho em biết??? Chị có biết mấy năm nay em... em..."

Nguyễn Du Nhiên đã choáng váng rồi.

Cô phải lấy tay đỡ trán, hồi ức vô tận cứ quẩn quanh, cô khóc, nói:

"Lúc mới đầu em... em nghĩ chị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em sợ đến mức lúc nào cũng cầm điện thoại cũng không dám ngủ... ngày hôm sau, em nằm mơ, mơ thấy cả người chị đều là máu, một mình nằm trên bàn mổ, bỏ rơi em... em thật sự khó chịu, sợ hãi, em chạy tới... liều mạng muốn bắt lấy giường của chị nhưng căn bản không bắt được... Sở Niệm, đã nhiều năm, tình yêu của em đối với chị thế nào, chị còn không biết sao??? ]Nếu quả thật chị bị bệnh, thật sự có bí mật khó nói, chị phải nói cho em biết đi, sống hay chết em đều có thể cùng chị vượt qua... cho dù chỉ là một ngày... cho dù là một giây, chỉ cần chị không rời đi, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau..."

Nước mắt dào dạt rơi xuống gối nằm, cô cảm giác như lòng mình sắp bị xé rách:

"Nhưng chị không có làm vậy, chị chỉ một mình... em sợ, em lo lắng... thậm chí em nghĩ có phải em đã làm sai chỗ nào không, cho nên chị đang trừng phạt em... cho dù là sai, chị cũng phải nói để em biết, để em sửa... vì sao, vì sao cái gì cũng không nói? Vì sao vậy?! Em thà cùng chị chết, chứ không sống một cuộc đời lẻ loi sống không bằng chết... chị hiểu không?... chị chẳng hiểu... chị chẳng hiểu..."

Có đôi khi cồn có thể giúp người ta xé rách mặt nạ mà mình đã đeo thật lâu, giờ khắc này, cô hoàn toàn phóng thích, cô một mình nằm trên giường lớn tiếng khóc, khóc mệt, khí lực cả người giống như bị hút cạn, cô mơ màng ngủ mất.

Nghĩ cũng cảm thấy buồn cười.

Tình yêu có thể khiến cho một người trở nên hèn mọn, đau khổ đến mức nào?

Trước giờ Nguyễn Du Nhiên không ngờ tới, chính mình sẽ có một ngày như vậy, từ nhỏ đến lớn cô đều cho rằng mình là con cưng, có gia thế khiến người ta hâm mộ, có hai người mẹ yêu thương chính mình, có gương mặt khiến người khác chỉ liếc mắt thì khó có thể quên, có vô số bạn bè, vô số người sùng bái...

Nhưng mọi người cũng không biết.

Cô muốn nhất mãi mãi chỉ có một mình Sở Niệm, nhưng trước sau cô vẫn cầu mà không được.

Sở Niệm lui qua một bên, cô cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất:

"Ngày mai... em thức dậy, tôi đem tất cả nói cho em biết." 

- --------Hết chương 30---------