- Khi nãy chị Huệ gọi điện cho tôi, nói có chuyện quan trọng muốn nói, tôi sẽ không về ăn cơm.

Trước khi đi Nguyễn Du Nhiên đã bỏ lại câu này làm cho Sở Niệm lo lắng không yên, thậm chí lúc ép nước hoa quả cho Chính Trực, Chính Trực ở bên cạnh nhìn lo lắng:

"Mẹ, đừng bỏ nhiều cà rốt, uống không tốt (cho sức khỏe)."

Sở Niệm bừng tỉnh, cô cúi đầu vội vàng vớt bớt cà rốt ra ngoài, nhanh chóng ổn định tâm trạng, cô hỏi Chính Trực:

"Hai bà đâu?"

Chính Trực nhìn mẹ mình đầy nghi ngờ:

"Không phải vừa đi sao?"

Con còn nhìn thấy mẹ và hai bà vẫy tay chào tạm biệt, mẹ sao vậy?

Sở Niệm gật đầu, cô đem nước ép đã làm xong đưa cho Chính Trực, sau đó ngồi trên ghế sofa ngây người.

Lòng của cô rất loạn.

Cô suy nghĩ vì sao lúc này chị Huệ gặp Tiện Tiện.

Hai người đó sẽ đi đâu... nói chuyện với nhau ở đâu... làm những chuyện gì...

"Mẹ." Chính Trực đặt đồ chơi xuống, nhích đến gần Sở Niệm, bé con bò lên sofa, rồi dứt khoát ngồi vào lòng Sở Niệm: "Mẹ đang sợ hả?"

"Sao?" Sở Niệm ngẩn người nhìn Chính Trực, Chính Trực đang nhìn chằm chằm vào mắt cô: "Con muốn ra ngoài chơi."

Theo bản năng Sở Niệm lắc đầu:

"Không được."

Bây giờ cơ thể Chính Trực vẫn không thể hoàn toàn thả lỏng, tuy rằng tất cả chỉ tiêu đều chuyển hướng về mức bình thường nhưng vẫn cần cẩn thận.

Chính Trực rất ít khi càu nhàu, lúc này chu miệng nói:

"Thời tiết tốt như vậy chúng ta cùng ra ngoài chơi được không? Vừa hay chúng ta đi tìm mommy, con nhớ mommy."

Sở Niệm khựng lại, cô nhìn con gái:

"Mommy mới đi thôi."

Đôi mắt Chính Trực rưng rưng nước mắt nhìn, dù là ai cũng không có cách nào từ chối:

"Con chỉ muốn mỗi giây mỗi phút dính lấy mommy."

Nói chuyện với Chính Trực làm cho Sở Niệm phân tâm chút ít, cô nhìn Chính Trực, bỗng dưng phát hiện, có đôi khi cô đã xem thường con gái mình:

"Tại sao?"

Chính Trực cúi đầu, lắc lắc con gấu đồ chơi bà nội mang tới, nhỏ giọng nói:

"Hôm qua con nghe kể chuyện, nghe nói trong rừng rậm ba gấu cùng dì hồ ly tinh đi rồi sẽ không trở về nữa..."

Sở Niệm:...

Chính Trực:

"Mommy của con xinh đẹp như vậy..."

Sở Niệm:...

Đứa nhóc này có phải thành tinh rồi không?

1

Cho dù nói gì đi nữa thì rốt cuộc Sở Niệm cũng lấy một cái cớ ra ngoài, cô suy nghĩ sau đó nhìn CHính Trực nói:

"Bây giờ con uống nước ép hoa quả này sau đó xem tập vẽ hôm nay, mang khẩu trang, mẹ dẫn con ra ngoài chơi một lúc, được không?"

Yeah!

Chính Trực vui vẻ nhảy dựng lên ôm lấy cổ Sở Niệm, Sở Niệm cũng muốn cười nhưng trong mắt đều khổ sở.

**********

Nguyễn Du Nhiên ra ngoài rất sớm, cô đến tổng công ty một chuyến, đơn giản bàn giao công việc cũng không lưu lại quá lâu.

Dù sao cũng là con gái của đại Boss, ai dám nói gì, cô ấy muốn xin nghỉ tất nhiên đơn giản rồi.

Hơn nữa...

Tất cả mọi người phát hiện, Nguyễn Du Nhiên hình như thay đổi, trước đây cô đến bên này cười như gió xuân, trò chuyện cùng mọi người, hôm nay, cô ấy đến và đi rất vội vã, sau khi trò chuyện sơ qua thì lái xe trở về, có chút phong thái của Nguyễn tổng...

Mọi người xúm lại thì thầm, lúc trước công ty từng đồn đãi nhà Nguyễn tổng có chuyện, bà có thể muốn bồi dưỡng người nối nghiệp, nhưng bây giờ xem ra, chẳng lẽ Nguyễn Du Nhiên không tiếp nhận nữa?

Nguyễn Du Nhiên không quan tâm bởi cô có rất nhiều chuyện phải làm, cô chạy tới mấy địa điểm, gặp mấy chuyên gia khoa tim nổi tiếng trong nước, những chuyên gia này đa phần đều là bạn của Sở Thanh, họ cười đầy yêu thương với Nguyễn Du Nhiên, công việc của họ rất bộn bề, Nguyễn Du Nhiên biết, cô cũng không có bởi vì thân phận của mình mà làm khác, mỗi lần chạy tới bệnh viện, cô cũng sẽ ở bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi, cơm trưa cũng không kịp ăn, chạy hết chỗ này đến chỗ khác.

Mấy giáo sư nhìn thấy bệnh án Nguyễn Du Nhiên mang tới, đa phần đều lắc đầu:

"Du Nhiên à, đến mức thay tim thì không quá khả quan."

Những lời này cô biết, nhưng mỗi một lần nghe thấy, lòng cô lại đau thêm một lần.

Trong đó, một người là phó viện trưởng có quan hệ tốt nhất với Sở Thanh sau khi nhìn thấy bệnh án, ông vuốt chòm râu, khẽ nói:

"Đây là người nhà của con sao?"

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, hôm nay cô đã nghe rất nhiều tin xấu, tâm của cô đã ở mức sụp đổ rồi.

Ông ấy nhìn rất kỹ ca bệnh này, híp mắt nhìn phim chụp X-quang dưới ánh mặt trời:

"Bệnh nhân này, cô ấy đã mất đi thời gian khám và chữa bệnh tốt nhất, nếu như không sinh con, như con nói, ba năm trước lúc phát hiện bệnh tới tìm chú, chú có thể cam đoan cô ấy không đến mức thay tim, bây giờ..."

Tay chân Nguyễn Du Nhiên đều lạnh lẽo, vị giáo sư kia nhìn nhìn nói:

"Bên trong của cô ấy không tốt, nhất định không thể làm việc vất vả, phẫu thuật thay tim mức độ mạo hiểm rất cao, nhưng mà, con à, con cũng đừng bi quan như vậy, vẫn có xác suất thành công nhất định."

Có xác suất thành công nhất định...

Lúc Nguyễn Du Nhiên rời khỏi bệnh viện, trời đổ cơn mưa rả rích, cô đem tất cả báo cáo chuẩn đoán của Sở Niệm ôm vào lòng, sợ bị mưa xối ướt, mà bản thân một mình đứng trong mưa lớn tiếng khóc.

Trong khoảng thời gian này, cô đã khóc rất nhiều lần.

Yêu dành cho cô ấy.

Hận cũng "dành cho" cô ấy.

Cô cũng từng nghĩ thật sự chia tay, nhưng lại chưa bao giờ thật sự nhẫn tâm quyết định.

Bây giờ, cô ấy thật sự muốn dùng phương thức này rời khỏi cô sao?

.........

Cơn mưa này mặc dù nhỏ nhưng rất dày, lúc đầu Sở Niệm đã quyết định xong sẽ dẫn Chính Trực ra ngoài, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cô khẽ thở dài.

Suy cho cùng Chính Trực vẫn là trẻ con, khi nhìn thấy mưa bên ngoài rất hưng phấn:

"Mẹ, mẹ gọi điện cho mommy về nhà đi, chúng ta ăn lẩu được không?"

Sở Niệm xoay người, nhéo mặt con gái:

"Mommy phải làm việc, rất bận, không nên làm phiền mommy."

Chính Trực không nói gì, cúi đầu, hai nhúm tóc nhỏ cũng cúi theo.

Thật ra Chính Trực rất muốn hỏi mẹ, không gọi điện thoại sao mẹ biết mommy bận chứ?

Bé con nhìn tập tranh, rất nhiều lần mẹ của gấu trúc nhỏ vịt nhỏ heo nhỏ sau khi làm cơm cũng sẽ vội vàng gọi điện cho ba ba, gọi rồi thì dù đối phương bận rộn cũng sẽ về nhà.

Lúc Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy chị Huệ, chị Huệ càng hoảng sợ, hôm nay vì gặp Tiện Tiện, cô cố ý ăn mặc, trang điểm xinh đẹp, ngồi ở trong quán cafe tràn ngập hương thơm, dẫn tới vô số ánh mắt xung quanh.

Lúc Nguyễn Du Nhiên đi vào cả người ướt nhẹp, có người qua đường nhận ra cô, len lén dùng điện thoại chụp ảnh lại, chị Huệ nhìn thấy liền cau mày, cô bước tới kéo Nguyễn Du Nhiên đang hồn siêu phách lạc đi đến ghế lô bên cạnh.

"Xảy ra chuyện gì?"

Chị Huệ nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên cúi đầu không lên tiếng.

Chị Huệ nhíu mày:

"Lâu như vậy không gặp nhau, em đem mình biến thành cái bộ dạng này à?"

Nguyễn Du Nhiên mím môi, cô cảm giác lòng mình lạnh lẽo, nếu như... nếu như có thể trở lại ba năm trước đây... cô nhất định sẽ ép Sở Niệm đi gặp viện trưởng kia, nhưng... trên đời này, thứ không có chính là nếu như, nó chẳng qua chỉ là thứ mà người ta không cam lòng, đau đớn đến mức phát điên.

"Chị, chuyện em kính nhờ chị..."

Nguyễn Du Nhiên không có tinh thần mở miệng, chị Huệ là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô xoay vòng chiếc nhẫn trên ngón tay, lắc đầu:

"Em muốn dùng bộ dạng này nói chuyện với chị? Uống canh gừng trước đi."

Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu đôi mắt dính mưa ướt nhẹp, quần áo trên người cũng ướt sũng, mơ hồ hiện ra đường cong xinh đẹp.

Chị Huệ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, yên lặng hồi lâu, cô đem món quà đã chuẩn bị trước đưa tới:

"Ha, không ngờ trùng hợp đến vậy, cái này cho em, đây là quà chị đem cho em."

Là chiếc áo sơ mi trắng, gọn gàng thoải mái, Nguyễn Du Nhiên nhìn nhìn sau đó cầm lấy đi vào nhà vệ sinh thay.

Hương trà lượn lờ, chị Huệ cũng kiên nhẫn chờ, hơn 10 phút, Nguyễn Du Nhiên bước ra, tóc cũng đã thổi khô, sắc mặt đã khá hơn.

Chị Huệ đã chuẩn bị xong ly sữa nóng, đưa tới:

"Được rồi, ngồi đi, Tiện Tiện, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đã lâu không gặp, em biến bản thân thành bộ dạng này?"

Nguyễn Du Nhiên mím môi, cô uống một hớp sữa nóng, chậm rãi nói:

"Một lời khó nói hết."

"Vẫn không thể nói cho chị biết?"

Chị Huệ nhíu mày, Nguyễn Du Nhiên khẽ gật đầu, chuyện này, bây giờ cô không muốn nói cũng không có tâm trạng nói.

Chị Huệ thở dài, cô chống lại ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên, lấy túi hồ sơ trong túi ra:

"Em đó, nhóc con không có lương tâm, đã lâu không liên lạc với chị, một khi tìm chị thì có chuyện, của em, chị làm xong rồi, nhưng mẹ em cũng là bác sĩ nổi danh, em muốn đáp án gì chỗ mẹ em sao lại không có?"

Nguyễn Du Nhiên nhìn túi da dày cộm, cô do dự không dám nhận lấy.

Chị Huệ có chút bất ngờ, hỏi:

"Rốt cuộc chẩn đoán bệnh này là ai của em?"

Trầm mặc một lúc, Nguyễn Du Nhiên thản nhiên nói:

"Vợ."

...

Ly cafe trong tay chị Huệ suýt chút nữa rớt xuống đất, cô không tin nổi nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên không nhìn cô, bàn tay bị lạnh tím tái chậm rãi mở túi hồ sơ ra.

Tất cả đều là tiếng Anh.

Đủ loại chữ ký ngoằn ngoèo.

Nguyễn Du Nhiên nhìn cảm thấy mơ hồ, tuy rằng tiếng Anh của cô không tệ nhưng thuật ngữ y học cô có xem cũng không hiểu hết được, cô ngẩng đầu cầu cứu chị Huệ.

Ánh mắt như chó nhỏ tội nghiệp, chị Huệ không kháng lại được điều này, cô đặt ly cafe xuống:

"Nói đơn giản thì em bảo chị tìm chuyên gia hội chẩn của nội khoa và ngoại khoa tim mạch, xem thử người này rốt cuộc sống được mấy năm nữa chứ gì?"

Chị Huệ ở trong giới giải trí này ra sức quen rồi, sóng to gió lớn gì cô chưa từng thấy qua cho nên cô nói chuyện cũng cực kỳ thẳng thắn, không hề có chút lấy lệ.

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm chị Huệ.

Chị Huệ nhìn Nguyễn Du Nhiên nói:

"Soda nói, cơ thể cô ấy vốn cực kỳ không tốt, trừ khi tạo ra kỳ tích, phẫu thuật đổi tim thành công, anh ấy đánh giá lạc quan thì cô ấy sống được tối đa là 6 năm, nếu không thành công... em cũng biết đó."

Nguyễn Du Nhiên không nói gì thêm, tay cô như thể mất hết sức lực, túi hồ sơ rớt xuống.

Chị Huệ quan sát sắc mặt của Nguyễn Du Nhiên:

"Thật ra... về phương diện tài nguyên chữa bệnh mẹ em có rất nhiều, nếu như dốc toàn sức lực đi tranh giành một phen, có thể thật sự tạo nên kỳ tích gì đó. Tiện Tiện, em..."

Cô nhìn mặt Nguyễn Du Nhiên trắng bệch không còn chút máu, theo bản năng ngẫm lại lời vừa rồi của mình có phải quá thẳng thắn, quá mức nặng nề không.

Nhưng sự thật là vậy, nếu cô không nói cho Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên đem báo cáo này về từ từ xem cũng sẽ nhìn ra.

Nguyễn Du Nhiên không biết mình từ quán cafe ra ngoài thế nào, thậm chí cô không còn nhớ mình có chào tạm biệt chị Huệ không, cô chỉ đi vào lối đi bộ, mặc cho mưa lạnh đánh vào mặt.

6 năm...

Ha ha, 6 năm...

- Sao cậu trốn trong tủ quần áo khóc? Đi ra đi, từ nay về sau, mình bảo vệ cậu!

- Sở Niệm, từ nay về sau, chị là người con gái của em rồi, đừng nghĩ tới chuyện rời đi.

- Chị không chờ kịp để em là của riêng chị, một phút đồng hồ cũng không thể chờ thêm nữa...

- Nếu như... nếu như ông trời thật sự đối xử bất công với chị, vậy chị sẽ chấp nhận số phận.

...

Lúc Nguyễn Du Nhiên về đến nhà, cả người cô bị mưa xối ướt đẫm, cô bước vào nhà sắc mặt không tốt, khí lạnh tỏa ra toàn thân, dọa Chính Trực đang ăn cơm trong miệng không dám nuốt xuống, Sở Niệm cũng giật mình, cô nhanh chóng cầm tấm thảm đi tới, hỏi:

"Trời mưa sao em không mang theo dù?"

Mùi hương quen thuộc ùa tới, Trong mắt Sở Niệm đều là lo lắng, trong mắt Nguyễn Du Nhiên lại là hận thù tàn nhẫn, cô nắm lấy cổ tay Sở Niệm, đè mạnh Sở Niệm lên tường.

Chính Trực lại càng hoảng sợ, muỗng nhỏ trong tay rớt xuống, nhanh chóng dùng hai tay che mắt.

- ---Hết chương 35----