Nguyễn Du Nhiên ở trong phòng khách làm xong lẩu cho Chính Trực, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra trong bếp.

Hôm nay Chính Trực nhận được rất nhiều món đồ chơi mới, lúc hai bà nói công viên trò chơi cuối cùng cũng bắt đầu thi công rồi, bé con còn nhìn chỗ này một chút nhìn chỗ kia một chút, thậm chí cầm bản vẽ quan sát giống như có thể nhìn hiểu.

Nguyễn Du Nhiên chọt chọt mặt con gái:

"Chính Trực của chúng ta được 3 tuổi rồi, là một đứa trẻ lớn rồi."

Chính Trực hoàn toàn không biết mommy của mình đang đào hố mình, bé con chớp chớp đôi mắt đen như quả nho nhìn Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên cười tủm tỉm hỏi:

"Mommy hỏi con, con thích kiểu con gái... hay là con trai như thế nào?"

"Thích" từ này đối với Chính Trực mà nói cũng không xa lạ gì, nhưng dù sao cũng còn nhỏ, lý giải về chữ "thích" nhất định không giống người lớn, bé con suy nghĩ trả lời:

"Giống như Tô Tiêu Vũ vậy đó."

Nguyễn Du Nhiên:...

Đủ trực tiếp, cô đem lời tiếp theo nuốt vào trong.

Nguyễn Thu cong khóe môi:

"Nhìn con xem, chua như vậy làm gì? Niệm Niệm còn không đủ làm ấm chăn con à? Cháu gái bảo bối của mẹ có được một người bạn thanh mai trúc mã tốt biết bao."

Nguyễn Du Nhiên bĩu môi, cô đi vào bếp, ăn vạ tựa đầu lên vai Sở Niệm, hai tay ôm eo Sở Niệm:

"Haiz, con gái lớn không thể lưu trong nhà."

Sở Niệm vừa khóc xong cô sợ Nguyễn Du Nhiên nhìn ra cho nên nhìn ra ngoài cửa sổ che giấu:

"Được rồi, cơm nước sắp xong rồi, đừng buồn nữa, nha?"

Nguyễn Du Nhiên vùi mặt vài vùng cổ Sở Niệm, ra sức ngửi mùi hương trên người Sở Niệm, đó là mùi hương tự nhiên trên cơ thể xen lẫn mùi dầu gội đầu cùng với sữa tắm, cực kì dễ chịu.

Cơ thể Sở Niệm run lên, cô đỏ mặt.

Sở Thanh nhìn thấy, lắc đầu:

"Mẹ mù rồi à?"

...

Mommy của cô học theo bà mẹ già không đàng hoàng kia nên thay đổi rồi.

Sách bò, tôm viên, thịt bò cắt tay, cuống tim, tảo biển...

Đầy cả bàn cùng với nồi lẩu sôi ùng ục, cả nhà ăn rất vui vẻ, hôm nay chiều ý Chính Trực nên cố ý nấu nồi lẩu cà chua cả nửa buổi, mùi chua chua ngọt ngọt vào khoan miệng, đi xuống bụng, quả thật mềm sảng khoái không tả được.

Nguyễn Thu nâng ly:

"Khụ khụ khụ, mẹ có vài lời."

Tất cả mọi người nhìn bà, trên mặt đều là ý cười, có lẽ bị hơi nóng của nồi lẩu làm nóng nên chẳng biết từ khi nào khóe mắt của Nguyễn Du Nhiên đã ươn ướt, hình ảnh này cô đã từng xa cầu, cuối cùng không buông bỏ... hôm nay rốt cuộc cũng thành hiện thực.

Nguyễn Thu cười cười:

"Mẹ rất vui, có được người vợ như hoa, có được hai đứa con gái kiên cường hiểu chuyện làm cho mẹ kiêu ngạo như tụi con, còn có cả đứa cháu gái thông minh, cả nhà chúng ta nhất định phải sống tốt."

Trước đây bà và Sở Thanh chưa từng nghĩ tới đời này sẽ có được cháu gái.

Không ngờ tới chỉ chớp mắt, cháu gái đã ba tuổi rồi.

Cả nhà, nhất định phải sống thật tốt.

Đã từng cho rằng ông trời ở tận trên cao nhìn không thấy họ, bây giờ hi vọng nhất nhất là mong cả nhà hòa thuận, mỗi một người đều có thể khỏe mạnh.

Bữa cơm này ăn rất vui vẻ, Nguyễn Thu vì cao hứng nên uống mấy ly, đem chuyện khi còn trẻ theo đuổi Sở Thanh kể ra, mười câu trong đó hết bảy câu mặt dày, Sở Thanh chỉ lắc đầu cười, cả gia đình vui vẻ hi hi ha ha.

Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, cô đưa tay ra, cô ấy nắm lấy tay cô.

Chính Trực nhìn thấy, bé con cũng đem bàn tay nhỏ bé của mình đưa ra.

Tất cả mọi người đều cười, bất chợt Chính Trực hơi ngượng ngùng nhìn Sở Niệm:

"Mẹ, con có thể xin một món quà không?"

Trời ơi?

Nhiều quà thế này còn muốn gì nữa?

Chẳng lẽ muốn bản lego chưa sản xuất?

Nguyễn Thu ợ một cái, nói:

"Con cứ lên tiếng, bà nội nhất định tặng cho con."

Chính Trực vừa xấu hổ vừa ngượng nghịu, cúi đầu, hai nhúm tóc nhỏ cũng kéo xuống, quả thật dễ thương trêu chọc lòng người.

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười ôm lấy con gái, dùng sức hôn một cái:

"Nói đi con gái, cho dù muốn sao muốn trăng, mọi người cũng sẽ tặng cho con."

Chính Trực gãi đầu, bé con nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên mỉm cười nhìn bé con, bé con lên tiếng:

"Mommy, con muốn một chiếc nhẫn."

Mọi người:...

Móa ơi.

Nhanh vậy sao?

Chính Trực là ai?

Một bạn nhỏ thông minh tuyệt đỉnh.

Bạn nhỏ này mở to mắt nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Mommy, là mommy nói con đã lớn mà."

Mặt Nguyễn Du Nhiên không biết làm sao.

Chính Trực lại nhìn Sở Niệm:

"Mẹ, mẹ cũng biết con là baby xinh đẹp, nhẫn kia mẹ để chú Triệu đi với con nha, con muốn tự mình thiết kế."

Sở Niệm:...

Nghịch thiên* rồi.

*Trái với lẽ trời

Chính Trực quả thật muốn nghịch thiên rồi.

Rốt cuộc điều gì dẫn tới Chính Trực muốn nghịch thiên?

Đó chính là sức mạnh của tình yêu.

Tuổi này mà yêu đương thì quá vội vàng.

Nhưng Chính Trực không biết vì sao mình rất thích Tô Tiêu Vũ, ban đầu, Chính Trực rất ghét đứa con gái suốt ngày ồn ào này.

Từ khi sinh ra đến giờ, người bên cạnh đều nâng niu mình như trứng mỏng, cẩn thận từng li từng tí, ăn cơm uống nước ngay cả ngủ đều có quy định nghiêm túc.

Khi còn bé bị bắt buộc ở trong nhà, không thể đi ra ngoài, trời đất bốn phương đều không phải nơi được hoạt động.

Ở trong mắt Chính Trực, bạn bè này nọ hoàn toàn không thú vị bằng những món đồ chơi lạnh lẽo cứng rắn của mình.

Cho dù đi nhà trẻ, Chính Trực cũng cảm thấy phiền, cảm thấy đám nhóc chảy nư.ớc miêng này ngay cả ăn cũng phải để cho dì đút, đi tiểu cũng không biết tự cởi qu.ần, mỗi đứa đều 冒傻泡

Nhất là Tô Tiêu Vũ, nhưng bản thân Tô Tiêu Vũ không cho là vậy, tiểu Vũ cảm thấy Chính Trực không thực, vì quá thông minh, quá xinh đẹp làm cho tiểu Vũ mê muội, nhanh chóng biến thành fangirl của Chính Trực.

Đi học cũng theo Chính Trực, tập thể dục cũng đi theo Chính Truc75m cho dù ngủ cũng muốn theo Chính Trực, Chính Trực vẫn luôn khó chịu với tiểu Vũ nhưng tiểu Vũ cũng không sợ, trước sau cứ líu ríu bên tai Chính Trực.

"Chính Trực, cậu ăn bánh bao không? Mình cho cậu nè, chấm tương rồi đó."

"Chính Trực, cậu nhìn bên kia kìa, con chim lớn, chim... thật là lớn."

"Chính Trực Chính Trực Chính Trực~"

......

Hai ngày trước, Tô Tiêu Vũ bị sốt, nguyên nhân là do lúc ngủ, tiểu Vũ muốn ngủ chung với Chính Trực nhưng bị Chính Trực từ chối, tiểu Vũ rất thất vông nên không đắp chăn khi ngủ.

Sốt cả một ngày, cả một ngày không đến nhà trẻ, Chính Trực đi đâu cũng cảm thấy vắng vẻ, bên tai giống như có hồi âm thanh, cũng không biết nỗi thất vọng này từ đâu đến.

Mãi cho đến ngày hôm sau, Tô Tiêu Vũ đeo cặp nhỏ sau lưng, vui vẻ chây tới, chạy như bay tới chỗ Chính Trực, bím tóc bay bay phấp phới, Chính Trực theo bản năng đưa tay giữ Tô Tiêu Vũ lại.

Tô Tiêu Vũ cũng không biết khi mình chạy hay là vì phấn khích. Tiểu Vũ nhìn Chính Trực nói:

"Chính Trực, mình đem gà nướng mẹ mình làm cho cậu, ngon lắm."

Vùng xung quanh lông mày Chính Trực nhíu lại:

"Không ăn."

...

Lúc ngủ trưa, Tô Tiêu Vũ trơ mắt nhìn Chính Trực, Chính Trực thở dài, vén chăn bông nhỏ của mình lên:

"Tới đây."

Tô Tiêu Vũ vui vẻ như sóc con, nhảy đến.

Wow, chăn của Chính Trực thơm quá đi.

Tiểu Vũ nằm không yên, mặt dán lấy Chính Trực, nhỏ giọng nói:

"Mẹ mình nói mình không được ngủ chung một cái giường với người khác."

Chính Trực nhíu mày:

"Vậy cậu qua đây làm gì?"

Tô Tiêu Vũ hơi ngượng ngùng:

"Cậu thật đẹp, mình không kiềm chế được."

Chính Trực:...

Tô Tiêu Vũ nhìn chằm chằm Chính Trực một hồi, Chính Trực nhìn Tô Tiêu Vũ nói:

"Mẹ cậu còn nói gì nữa?"

Mặt Tô Tiêu Vũ đỏ như quả táo:

"Mẹ nói hai người ngủ chung sẽ phải kết hôn, Chính Trực thích tiểu Vũ không?"

"Điên khùng."

Nhưng mặt Chính Trực đỏ lên, bé con xoay người lấy chăn quấn lấy người mình, khái niệm kết hôn là gì? Là giống hai mẹ sao? Không có chuyện gì thì ôm nhau "đánh nhau", còn có.... đủ loại chuyện không thể mớ miệng.

Tô Tiêu Vũ cười khanh khách, từ phía sau ôm lấy Chính Trực, dụi dụi vào chăn bông:

"Vì sao cậu không thích cười nhỉ? Thật ra Chính Trực rất xinh đẹp rất xinh đẹp."

Chuyện chiếc nhẫn vì đó mà xuất hiện.

Tính cách của Chính Trực rất giống Sở Niệm, là một người không biết thể hiện, nhưng năng lực thực hiện lại giống Nguyễn Du Nhiên, nghĩ tới điều gì là phải làm ngay và luôn.

Không phải chỉ là muốn chiếc nhẫn thôi sao.

Hứa với con thì không thể không làm.

Sở Niệm ôm Chính Trực, hôn con, xoa đầu con nói:

"Được, hai ngày này mẹ sẽ nói trước với chú, sau đó dẫn con đi, được không?"

Chính Trực ra sức gật đầu, ánh mắt như phát sáng.

Chuyện này còn hơn cả bất kì quà tặng nào của người nhà.

Trong lòng các vị người lớn đều chua lòm, bận rộn cả một ngày vì người ta mà tâm tư của người ta cũng không ở nơi này.

Đến lúc đốt nến.

Ba ngọn nến chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn của Chính Trực, Chính Trực vỗ tay cùng mọi người hát bà chúc mừng sinh nhật.

Chính Trực rất vui vẻ.

Bắt đầu từ khi sinh ra chưa từng có nhiều người như vậy cùng Chính Trực ăn cơm, làm sinh nhật gì đó cho Chính Trực.

Trước đây đều là mẹ và bác sĩ.

Sự ấm áp của người nhà không có bất kì điều gì có thể so sánh.

Mọi người cắt bánh sinh nhật, Nguyễn Thu đút Sở Thanh ăn một miếng, Sở Thanh ngượng ngùng không có ăn nhiều, hai bà vui vẻ cười nói với Chính Trực:

"Chính Trực đêm nay qua nhà bà nha."

Hai đứa con mới hòa thuận, Sở Thanh biết hai người nhất định có rất nhiều lời muốn nói, rất nhiều chuyện muốn làm.

Trao đổi với bảo bảo thông minh thật dễ dàng. Trước đây phải đến nhà bà Chính Trực sẽ lải nhải hỏi tới hỏi lui, bây giờ Chính Trực đã hiểu biết hơn rồi, vừa nghe đã thu dọn cặp sách nhỏ của mình, chỉ là thêm một trình tự, bé con đi vào phong lấy một chiếc váy nhỏ màu trắng đi ra, nhìn vào gương so sánh rồi quay đầu hỏi Sở Niệm:

"Mẹ, bộ đồ này phối với giày da nhỏ của con, mẹ thấy đẹp không?"

Mọi người:...

Người "yêu sớm" quả thật không còn như trước.

Hai mẹ cũng dắt díu nhau về nhà.

Người mặt dày hơn tường thành như Nguyễn Du Nhiên không biết vì sao có chút gượng gạo, cô hắng giọng, ăn một miếng bánh kem:

"Ngon ghê."

Bánh kem này là cô và Sở Niệm tự tay làm, bánh kem này không béo, vừa vào miệng đã tan chảy.

Sở Niệm nhìn cô mỉm cười, nói:

"Em chờ chị một chút."

Nguyễn Du Nhiên cũng không nghĩ nhiều, cô gật đầu. Sở Niệm có bệnh sạch sẽ, hôm nay nấu ăn còn cùng mọi người ăn nửa ngày, cô nhất định phải đi tắm.

Quả nhiên, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước tí tách.

Khi nãy Nguyễn Du Nhiên bận rộn chăm sóc Chính Trực, bản thân cũng chưa ăn no, cô như cơn gió cuốn sạch đồ ăn trên bàn vào bụng, khi cái miệng nhỏ nhắn bóng mỡ tay vỗ bụng cảm khái mình ăn quá nhiều thì Sở Niệm đi ra.

Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu, cái ly cầm trong ttay rơi lên bàn.

Sở Niệm mặc... chiếc váy lụa trắng tương tự như năm ấy chị "Hằng Nga" mặc trên tivi...

Gió thổi qua, hiệu ứng y như trên truyền hình.

Đêm khuya thanh tỉnh.

Cô lại còn trang điểm, trên môi thoa son đỏ, quả thật khiến cho trái tim đang đập của Nguyễn Du Nhiên muốn ngưng lại.

Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên, trong ánh mắt mang theo ý cười khe khẽ, Nguyễn Du Nhiên muốn đứng lên, Sở Niệm trước cô một bước, ấn cô ngồi xuống, thổi khí bên tai cô:

"Đêm nay, chị hầu hạ em~"

- ------Hết chương 48------