Nguyễn Du Nhiên và người nhà luôn chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, hôm nay Chính Trực cũng muốn tới nhưng mọi người đều không đồng ý dù Chính Trực có muốn cỡ nào đi nữa.

Chính Trực còn quá nhỏ, nếu như phẫu thuật thành công thì còn may, nếu như không...

Chính Trực rất tức giận, bé con không thích người lớn cứ xem mình là trẻ con, trước đây mẹ phẫu thuật mình vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng vì sao lúc này lại không cần mình? Chính Trực một mình tức giận nhào nặt búp bê.

Đây là một cuộc giải phẫu lớn, phải kéo dài liên tục khoảng 8 tiếng, buổi trưa, Nguyễn Thu đã sớm từ bệnh viện trở về nhà làm ít đồ ăn cho Nguyễn Du Nhiên, sắc mặt Nguyễn Du Nhiên tái nhợt, cô lắc đầu, Sở Thanh lo lắng nắm tay con gái, bàn tay lạnh lẽo kinh người.

Bà bị dọa.

Vừa rồi một người được đẩy ra từ phòng phẫu thuật ở bên cạnh, cũng tương tự phẫu thuật tim, chỉ là không nghiệm trọng như Sở Niệm, không đến mức độ thay tim, lúc đẩy vào người vẫn khỏe mạnh, lúc đi ra đã phủ vải trắng.

Tiếng khóc của người nhà vang vọng, thậm chí đứa con nhỏ tuổi khóc đến mức đứng không vững, từng tiếng từng tiếng gọi "mẹ".

Sinh ly tử biệt...

Có lẽ người đời đều phải bước không thoát con đường này.

Đời người nếu như chỉ cần một cái liếc mắt đã nhìn thấy được đoạn cuối, vậy còn so đo được mất làm gì?

Cả nhà Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh nhìn thấy, tất cả đều lặng lẽ rơi nước mắt.

Càng như vậy, họ càng nóng lòng.

Cô đã chuẩn bị dự định xấu nhất, nếu như các cô thật sự cố gắng nhưng trước sau vẫn không được... cô cũng sẽ chấp nhận số phận, đã đến mức này cô chỉ hận không thể móc tim mình ra cho Sở Niệm, hi vọng Sở Niệm mau khỏe lên.

Nghĩ như vậy...

Rõ ràng người vẫn ở trong phòng phẫu thuật.

Thế nhưng Nguyễn Du Nhiên vẫn nghĩ đến nụ cười khẽ của Sở Niệm, nghĩ đến giong7 mặt đỏ lên khi bị cô ức hiếp, nghĩ đến vẻ dịu dàng chăm chú khi cô ấy vuốt v3 mặt cô...

Cuộc phẫu thuật đến tiếng thứ năm.

Đèn phòng phẫu thuật chợt tắt, Sở Thanh giật thót trong lòng, lúc này không phải vậy.

Lilo từ bên trong đi ra, bà vẫn mang bao tay, khẩu trang vẫn không kéo xuống, giọng có vẻ hốt hoảng:

"Nhịp tim và huyết áp của Niệm Niệm vẫn không thể đi lên, không có cách nào khôi phục lại mức bình thường."

Một câu nói, Nguyễn Du Nhiên cảm giác đầu óc mình nổ tung, trong nháy mắt cơ thể của cô trở nên vô lực, Nguyễn Thu nhanh chóng đỡ lấy.

Lilo hiểu rõ Niệm Niệm cũng hiểu rõ cảm giác của Niệm Niệm và Du Nhiên:

"Mọi người đã cân nhắc để Du Nhiên thay đồ vô khuẩn đi vào."

Mấy năm nay, Sở Niệm dựa vào điều gì để tạo nên kỳ tích.

Lilo hiểu rõ hơn bất kỳ ai.

Bây giờ Niệm Niệm quan tâm nhất cũng không bỏ xuống được nhất chính là Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên không ngừng gật đầu, cô hít sâu một hơi, ổn định lại tâm trạng, cô không thể loạn... Niệm Niệm còn phải dựa vào cô.

Nguyễn Du Nhiên thay xong đồ liền đi vào, cảnh cô nhìn thấy vô cùng thê thảm, rốt cuộc mở khoang lồng ng.ực mổ bụng... thê thảm như thế nào?

Sắc mặt Sở Niệm tái nhợt, dựa máy trợ thở để hô hấp, không hề nhúc nhích.

Lilo dùng tiếng Anh để trao đổi với các bác sĩ, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên, họ dùng thuốc giảm đau và các loại thuốc duy trì ổn định nhưng Sở Niệm không có cách nào khôi phục lại trạng thái bình thường, như vậy thì không thể tiến hành khâu cuối cùng để đổi tim.

Đôi mắt của Nguyễn Du Nhiên đã nhòe đi vì nước mắt, cô đi đến trước giường của Sở Niệm, Lilo lên tiếng:

"Con đừng chạm vào cơ thể Niệm Niệm."

Bây giờ toàn thân Sở Niệm đều cắm đầy ống, căn bản không có chỗ nào có thể chạm vào.

Nguyễn Du Nhiên ngồi đó, cô vuốt v3 bàn tay Sở Niệm, gọi từng tiếng:

"Niệm Niệm... Niệm Niệm... Niệm Niệm..."

Tình cảnh bi thương này, làm cho người khác xúc động, các bác sĩ bên trong đều thút thít rồi.

Cô cắn môi, khóc không thành tiếng:

"Chị đã hứa với em... hứa với em..."

Sở Niệm đã hứa với cô, nhất định sẽ sống sót, sẽ đứng ở bên cạnh cô, cùng cô nhìn vạn lý tinh không*, cùng cô du lịch khắp non sông, cô ấy không thể nói mà không giữ lời.

*Cảnh trời trong xanh vạn dặm

Nước mắt một một lần nữa làm nhòe tầm nhìn của cô, Lilo cùng các bác sĩ giữ vững hô hấp, từ lâm sàng trong y học* mà nói tình hình Sở Niệm như vậy... đã xem như phẫu thuật thất bại, nhưng Lilo không chịu từ bỏ, bà tin tưởng Sở Niệm.

*Y học lâm sàng hay lâm sàng trong y học là hình thức y học rất phổ biến, nơi thể hiện trách nhiệm của bác sĩ lâm sàng đối với bệnh nhân qua hai nhiệm vụ chính bao gồm: Đưa ra phương pháp điều trị và hiểu được các vấn đề sức khỏe của bệnh nhân để chẩn đoán chính xác và điều trị khỏi bệnh.

Sở Niệm nằm yên nơi đó, cô đã tiêm thuốc mê, vốn dĩ không thể có tri giác, thế nhưng khi Nguyễn Du Nhiên nắm lấy tay cô đặt lên mặt mình, nước mắt của cô theo khóe mắt chảy xuống.

Cô đã chết rồi sao?

Vì sao Du Nhiên khóc thảm thương như vậy?

Không... cô không thể chết được, cô đã hứa với cô ấy phải sống sót.

"Lên rồi, huyết áp lên rồi!"

Một vị y tá kích động nói, các bác sĩ ngay lập tức hành động:

"Nhanh lên, tiếp tục phẫu thuật!"

Một y tác đỡ Nguyễn Du Nhiên, cô thấy Nguyễn Du Nhiên cực kỳ yếu đuối, cô sợ nếu tiếp tục Sở Niệm chưa phẫu thuật xong, Du Nhiên đã ngã xuống trước.

Thực ra lúc Lilo gọi Nguyễn Du Nhiên vào đẩy cũng có cố kỵ, đừng nói Du Nhiên chỉ là phái nữ yếu đuối, cho dù là đàn ông mạnh mẽ khi nhìn thấy cảnhtrái tim còn đập máu me đầm đìa cũng bị dọa sợ gần chết, bà sợ sau này Nguyễn Du Nhiên sẽ có bóng ma.

Thế nhưng Nguyễn Du Nhiên lại thờ ở với tất cả mọi thứ bên ngoài, cô chỉ nhìn Sở Niệm, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn, làm cho cô y tá bên cạnh nhìn thấy cũng chua sót trong lòng, trên đời này thật sự có tình yêu như thế này sao?

Sao Nguyễn Du Nhiên lại sợ chứ?

Trái tim kia là của mẹ Sở, cũng chính là mẹ cô, nó đã chịu tải quá nhiều rồi.

Chịu tải tình thương của mẹ, chịu tải (duy trì) sinh mệnh, chịu tải cả tương lai...

Tình yêu là một kỳ tích, vừa vĩ đại vừa thần thánh.

Tuy rằng Sở Niệm đã từng tiếp nhận trải qua nhiều lần phẫu thuật nhưng mỗi một lần cô đều không giống như lần này yên tâm chấp nhận.

Cũng giống như hôm nay khi vừa tiến vào phòng phẫu thuật, cô cũng sợ hãi, thậm chí phải hít sâu để điều tiết lại nhịp đập.

Nhưng khi Nguyễn Du Nhiên ngồi ở đây, cô liền vững vàng, không nhúc nhích để các chỉ tiêu cơ thể bình thường.

"Đặt vào đi."

"Du Nhiên, con có thể nói vài lời an ủi Niệm Niệm."

...

Tổ chức mạch máu trên trái tim là kín kẽ nhất, sau khi thành công cấy ghép mỗi bác sĩ đều thở phào nhẹ nhõm.

Họ vì cuộc giải phẫu này chiến đấu đến 6 tiếng đồng hồ, bây giờ, cuối cũng cũng có thể nhẹ nhõm đôi chút.

Nguyễn Du Nhiên vẫn nhìn Sở Niệm, cô ngâm nga bài hát tối qua cô hát cho Sở Niệm nghe.

Điều lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến

Chính là cùng chị bên nhau dần dần trở nên già đi

Đến tận khi chúng ta già nơi đâu cũng không còn đến được

Em vẫn như trước, xem chị như là bảo bối trong tay.

...

Chất giọng của Nguyễn Du Nhiên rất hay, cô cứ hát nước mắt vẫn cứ rơi.

Bây giờ dường như Nguyễn Du Nhiên đã trải qua rất nhiều điều, trong đôi mắt của cô đầy tang thương, cô đã không có yêu cầu đặc biệt gì đối với thế giới này, cô chỉ hi vọng ông trời có thể để cho Sở Niệm và cô cùng nhau vượt qua hoạn nạn.

Cuối cùng thì đèn cũng tắt.

Lilo và các bác sĩ lau mồ hôi, bà nhìn Nguyễn Du Nhiên, giơ ngón tay cái lên:

"Tuyệt vời!"

Thật sự quá tuyệt.

Bà nhìn cô gái tuổi tác chưa lớn này, thoạt nhìn có vẻ chưa tới 30 nhưng lại có thể bình tĩnh đến vậy.

Sở dĩ không cho người nhà bệnh nnhân đi vào là bởi vì sợ họ kêu trời trách đất làm ảnh hưởng khiến cho bác sĩ không vững tâm, hơn hết là làm cho bệnh nhân hoảng loạn.

Sở Niệm vẫn ngấm thuốc mê chưa tỉnh, hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng, cô nhanh chóng được đẩy tới phòng ICU.

Cũng không ai nghĩ tới.

Khi các bác sĩ cùng nhau đi ra ngoài. Nguyễn Du Nhiên chợt quỳ sụp xuống lạy họ.

Không chỉ các bác sĩ, ngay cả Nguyễn Thu và Sở Thanh đều sững sờ.

Hai bà biết rõ nhất con gái là người kiêu ngạo cỡ nào.

Lilo nhanh chóng đi tới đỡ Nguyễn Du Nhiên nhưng cô từ chối, cô nghiêm túc dập đầu ba cái với họ:

"Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người."

Cảm ơn các thiên thần áo trắng, họ đã cứu Sở Niệm, cứu cô, cứu gia đình của các cô.

Nguyễn Thu và Sở Thanh ở bên cạnh lau nước mắt, có lẽ vô tình con gái đã trưởng thành mà họ không biết, kiên định đến mức độ họ không ngờ tới.

Ba năm nay, họ đã trải qua quá nhiều điều.

Sau khi phẫu thuật, Lilo tìm Sở Thanh, bà và Sở Thanh trầm tư đôi chút, sau đó Sở Thanh chậm rãi nói:

"Phẫu thuật có đã thành công, cả nhà chúng tôi rất biết ơn mọi người."

Lilo gật đầu, bà nhẹ giọng nói:

"Thường thì bệnh viện của chúng tôi vẫn hoàn thành những ca phẫu thuật lớn thế này, và đều có một đánh giá, tuy rằng Niệm Niệm, con bé... con bé phẫu thuật thành công nhưng mấy năm nay sinh con cho nên đã bỏ lỡ thời điểm vàng để chưa trị trái tim cho nên chúng tôi đánh giá ở mức độ B."

Đánh giá của nước ngoài và trong nước không giống nhau.

Sở Thanh nhìn Lilo, Lilo giải thích một cách đầy khó khăn:

"Theo góc độ y học mà nói, tuổi thọ sau này của Niệm Niệm có lẽ là khoảng 6 năm."

Máu trong người như thể bị đông cứng, đầu óc dần dần trở nên lạnh lẽo, Sở Thanh trầm tư, bà bất lực gật:

"Tôi hiểu rồi."

...

Lúc bà bước ra, nhìn thấy trước cửa kính rốt cuộc thì con gái bà cũng chịu ăn cơm, ngồi trên ghế, cầm chén ăn mì, vừa dựa vào nhìn chằm chằm Sở Niệm ở bên trong.

Nguyễn Du Nhiên của trước đây luôn chú ý lễ nghi nhất, đặc biệt là ở trước mặt người ngoài, lúc này ăn mì chỉ hận không thể ăn từng sợi từng sợi, mấy năm mới xuất đạo đã bị rất nhiều antifan quen gọi "dáng vẻ kệch cỡm", Nguyễn Thu và Sở Thanh cũng đã nói qua rất nhiều lần với dứa con này nhưng lại không nghe.

Nhưng hôm nay, con gái ngồi đó vì để không lãng phí thời gian, chỉ vài hớp nuốt hết chén mì.

Sau khi ăn xong, còn dùng ăn ướt lau miệng và tay, vẫn nhìn chằm chằm Sở Niệm.

Dường như... lo sợ chỉ một cái chớp mắt Sở Niệm đã biến mất vậy.

Rõ ràng cách lớp thủy tinh, rõ ràng không thể nhìn thấy rõ ràng nhưng chẳng biết vì sao Nguyễn Du Nhiên chỉ cần nhìn khóe miệng đã giương lên vẽ ra nụ cười khẽ.

Nụ cười này dịu dàng như vậy...

Sở Thanh lại cực kỳ đau lòng, bà cất bước chân nặng nề chậm rãi đi tới bên cạnh Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên qua chăm chú cho nên mãi đến khi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trên người mẹ mình, cô mới kinh ngạc quay đầu lại nhìn:

"Mommy, chẳng phải con để mẹ về khách sạn nghỉ ngơi rồi sao?"

Hai mẹ đã lớn tuổi, cô không thể để họ chịu dựng thêm.

Vàng mắt Sở Thanh ửng đỏ:

"Con không mệt à?"

Nguyễn Du Nhiên lắc đầu, cười cười. Sau khi Sở Niệm phẫu thuật thành công, nụ cười của cô đã xuất hiện nhiều hơn.

"Con không mệt, dù trở về con cũng không ngủ được, con phải chờ Niệm Niệm tỉnh lại, chị ấy tỉnh lại không nhìn thấy con sẽ sốt ruột."

Con gái càng như vậy càng làm người ta tan nát cõi lòng.

Trong lòng Sở Thanh rối như tơ vò, Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm mẹ mình, nhìn thấy dáng vẻ bi thương của mẹ, cô chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười:

"Mommy, mẹ biết rồi?"

Sở Thanh thoáng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên lại nhìn chằm chằm Sở Niệm bên trong cửa kính:

"6 năm phải không mẹ?"

Trước khi Sở Niệm phẫu thuật, cô đã chạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ trong nước, cô cũng sắp trở thành nửa chuyên gia trong lĩnh vực y học rồi.

Sở Thanh kinh ngạc, bà không ngờ con bà đã biết... càng không nghĩ tới sau khi biết vẫn có thể thản nhiên thế này.

Khóe miệng của Nguyễn Du Nhiên vẫn ngậm ý cười, cô nhìn Sở Niệm nằm trên giường:

"Chị ấy phẫu thuật thành công, con đã không muốn tính toàn nhiều nữa, đừng nói 6 năm chỉ cần chị ấy có thể sống tiếp, để cho con được nhìn thấy chị ấy, một ngày con sẽ vui một ngày, một khắc con sẽ vui một khắc, một giây con sẽ vui một giây."

Con tim của Sở Thanh như bị vật gì đó mạnh mẽ đánh tới.

Lời nói này.

Sự thấu hiểu này....

Rốt cuộc một mình Tiện Tiện đã nuốt vào bao nhiêu đau khổ bi thương.

"Trở về đi mommy." Nguyễ Du Nhiên hối thúc, Sở Thanh nhìn chằm chằm vào mắt cô, khẽ gật đầu, trước khi rời đi, Nguyễn Du Nhiên kéo vạt áo bà, bà xoay người, cô ôm đùi bà, giống như khi còn bé làm nũng với mẹ:

"Mommy, cảm ơn người đã cho con sinh mệnh này, để con có thể gặp chị ấy."

Đã không có cách nào kiềm chế nữa, nước mắt của Sở Thanh rơi xuống.

Cho dù là bi thương là thống khổ là khổ sở...

Chỉ cần là Sở Niệm tạo ra Nguyễn Du Nhiên đều vui vẻ đón nhận.

Bây giờ cô vô cùng mong đợi Sở Niệm có thể tỉnh lại, mong đợi Sở Niệm khỏe lại, mong đợi các cô tay trong tay dẫn theo Chính Trực đi dưới ánh mặt trời.

Nguyễn Du Nhiên thật sự không mệt, tuy rằng chờ đợi lâu, cho dù lúc phẫu thuật trải qua đại bi đại hỷ, tinh thần đã căng cứng hồi lâu nhưng đại não của cô vẫn còn hoạt động, nhìn thấy Sở Niệm vô cùng thỏa mãn.

Bác sĩ đã nói, hôm nay hoặc là sáng mai Sở Niệm có thể tỉnh lại.

Tuy rằng Sở Niệm không nhìn thấy cô, nhưng chỉ cần cô đứng ở đây, cô tin rằng Niệm Niệm nhất định sẽ cảm nhận được.

2 giờ rạng sáng bệnh viện rất yên tĩnh.

Lúc này đây một người đã từng sợ nhất quỷ sợ nhất bóng tối như Nguyễn Du Nhiên không quan tâm, cô vẫn thản nhiên nhìn Sở Niệm.

Trái tim cô đập kịch liệt.

Chẳng biết vì sao cô có một loại dự cảm mãnh liệt, vợ của cô sắp tỉnh lại.

Cuộc đời này Sở Niệm đã giày vò cô rất nhiều lần, cũng khiến cô thương tâm thất vọng rất nhiều lần.

Nhưng lúc này đây...

Trong sự mong chờ tha thiết của Nguyễn Du Nhiên, ở trên giường, ngón tay của người kia đã cử động.