Nguyễn Du Nhiên cảm giác cổ mình cứng lại, giống như cái trục mà thiếu dầu, Lâm Y Y cũng hoảng sợ, cô vừa nhìn thấy đôi mắt ngậm ý cười của Sở ảnh hậu thì ngay lập tức cảm thấy sống lưng chợt lạnh:

"Nội tình gì đó... mình còn có việc, hai người nói chuyện đi nha, mình rút quân trước."

Thời khắc quan trọng bỏ chạy là nguyên tắc số một về tình bạn đẹp.

Lâm Y Y đi rồi.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, mắt đối mắt, cô cảm giác gió xuân mười dặm cũng bị thổi bay, vốn dĩ không cần mở điều hòa.

"Có gì đâu, Y Y với em... tụi em có thói quen đùa giỡn ấy mà." Nguyễn Du Nhiên ngập ngừng mở miệng giải thích, trước đây Sở Niệm có tính chiếm hữu mãnh liệt thế nào cô tự mình rõ ràng nhất, bây giờ, thay tim rồi... có lẽ có chút chút gì đó thay đổi?

Sở Niệm nhìn người kia, khẽ mỉm cười:

"Chị biết, chị cũng không để ý."

Nguyễn Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên có thay đổi.

Ý niệm này vừa lóe lên xong, Sở Niệm đã đi tới, bàn tay ngọc ngà thon dài nhéo mặt Nguyễn Du Nhiên, trái một cái, phải một cái, giống như nhéo cục bột:

"Ừm, quả nhiên rất non, nếu không sẽ không biết ngượng mà nói ra câu trâu già gặm cỏ non như vậy nhỉ?"

Nguyễn Du Nhiên bị nhéo đau tới muốn rớt nước mắt, làm gì vậy? Bạo lực gia đình sao.

Tay Sở Niệm dùng lực nhưng trong ánh mắt vẫn ngậm ý cười:

"Chị không ở đây ba năm, xem ra cuộc sống của em rất phong phú nhỉ?"

Bây giờ Nguyễn Du Nhiên nào dám nói câu nào, nãy giờ Lam Kha đứng ở bên kia nhìn không nổi nữa, cô ho khan một tiếng, nói:

"Tiện Tiện, lại đây giúp chị xem cái bàn chải này dùng thế nào?"

Sở Niệm ngay lập tức buông tay, quả nhiên Nguyễn Du Nhiên thoát khỏi miệng cọp, trốn chạy về phía Lam Kha, cô cầm lấy bàn chải quét tương, quét quét lên thịt nướng:

"Chị, dùng như vậy nè."

Lam Kha như bừng tỉnh, thì ra là thế.

Tần Yên Lam:...

Hai người này quả nhiên ngốc.

"Chị, cảm ơn chị nha." Nguyễn Du Nhiên sát tới nói thầm bên tai Lam Kha, Lam Kha xua tay:

"Chút lòng thành thôi."

Haizz, trước kia cô không hiểu vì sao Nguyễn Du Nhiên lại sợ Sở Niệm như vậy, bây giờ sau khi có Tần Yên Lam... cô mới phát hiện cô và Du Nhiên giống hai người tri kỷ cùng nhau cùng nhau ngậm trái đắng, nữ nhân phúc hắc miệng cười giấu dao quả thật rất đáng sợ, không nên dính vào.

Tần Yên Lam đi qua, cô nhìn Lam Kha:

"Em muốn ăn cá đậu hủ."

Nói xong, cô kéo ghế dựa, cười tủm tỉm ngồi trước mặt Lam Kha.

Bên này nướng đồ ăn nên có khói, Lam Kha nhỏ giọng:

"Em qua bên kia chờ là được, để khói bám vào em."

"Ha ha." Tần Yên Lam mị nhãn như tơ, cô nhìn chằm chằm Lam Kha: "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với em. Chị đau lòng em sao?"

Lam Kha chớp chớp mắt, cô không nhiều lời, chỉ khẽ thở dài.

Tần Yên Lam có ý với cô, cô biết chứ, thật ra trước đây không nói toẹt ra thì cô cũng đã phát hiện, chỉ là...

Các cô bất luận là tuổi tác hay thân phận địa vị đều chênh lệch quá xa, cô không thể làm chậm trễ người ta.

Tần Yên Lam nhìn chằm chằm Lam Kha, hôm nay Lam Kha không mang kính râm, mặc một chiếc áo sơ mi sọc màu lam, bỏ trong chiếc quần tây màu đen. nhìn gọn gàng sạch sẽ, không hề giống người già như cô ấy nói.

Lam Kha bị ánh mắt của Tần Yên Lam làm cho cả người không được tự nhiên, mặt dần dần đỏ lên, que nướng trong tay lại run lên.

Bất ngờ, Tần Yên Lam cười hỏi:

"Chị, thật ra chị có một chút thích em phải không?"

Lam Kha cứng người.

Tần Yên Lam nhìn thẳng vào mắt của cô, ánh mắt cực kỳ lả lướt quyến rũ:

"Nếu thật sự không thích em, sao chị vừa nhìn thấy em thì muốn trốn? Đơn độc ở chung với em thì đỏ mặt? Còn sợ nữa?"

Câu hỏi liên tiếp của Tần Yên Lam khiến Lâm Kha á khẩu, không trả lời được.

Bên bàn kia, Nguyễn Du Nhiên đang ăn que nướng cảm thấy bất bình:

"Đàn chị đỏ mặt rồi, có phải Tần tổng bá vương dùng sức kéo cung*? Không được, em phải nghĩ cách qua đó cứu viện mới được."

*Tương tự cưỡng gian

Dù sao vừa rồi đàn chị cũng cứu cô một lần, phải có qua có lại mới toại lòng nhau.

Sở Niệm thản nhiên nhìn, đơn giản nhắc nhở một câu:

"Không sợ chết thì em qua đi."

Nguyễn Du Nhiên vừa đứng lên nghe thấy câu này liền giống như bị đánh một gậy thật mạnh té trở lại ghế ngồi.

Trong lòng Sở Niệm hiểu rõ, bây giờ Tần Yên Lam mới chính thức theo đuổi Lam Kha, lúc này nếu ai dám giữa đường ngăn cản thì sau này nhất định sẽ bị trả đũa, tính cách của các cô giống nhau, cũng hiểu biết lẫn nhau nhất.

Nghĩa khí giang hồ này nọ chưa bao giờ tồn tại.

Lam Kha bị Tần Yên Lam bức tới trán ứa mồ hôi, Tần Yên Lam vẫn bình tĩnh nhìn Lam Kha:

"Nếu thích vì sao không thử một lần?"

Lam Kha trầm tư, cô ngẩng đầu nhìn Tần Yên Lam:

"Tiểu Tần."

Tần Yên Lam vẫn nhìn vào mắt Lam Kha, sau khi hai người giằng co hồi lâu, lần đầu tiên Lam Kha đối mặt trực tiếp với Tần Yên Lam.

"Em có biết vì sao chị rất chú ý dưỡng sinh, cũng rất sợ chết không?"

Ngữ khí của Lam Kha cực kỳ bình tĩnh, thậm chí giọng của cô chất chứa sự thấu hiểu thói đời ấm lạnh tang thương, Tần Yên Lam giật mình, cô lắc đầu. Từ trước tới nay cô cho rằng Lam Kha bởi vì tuổi lớn nên mới bảo dưỡng, như các nữ minh tinh đến tuổi này ai không đụng vào công nghệ cao cũng như thực phẩm dinh dưỡng.

Lam Kha cười tự giễu:

"Khi chị chưa 18 đã xuất đạo bởi vì trong nhà nợ tiền cờ bạc, chị không dám bị bệnh, cũng sợ bị bệnh."

Cô không có tiền.

Mọi người đều cảm thấy cô là giảng viên, lại là diễn viên có thâm niên, tuy rằng kém một chút bạo* nhưng nhất định cũng kiếm được không ít.

*Rất nổi tiếng

Nhưng thật ra không phải vậy.

Năm trước cô mới trả nợ xong tiền cờ bạc của cha mẹ thiếu người ta.

Hai người họ tuổi trẻ hoang phí sức khỏe nên mấy năm trước đồng thời có bệnh án, nhưng trên người họ còn món nợ...

Cô từng oán từng hận, nhưng khi lúc mẹ cô sắp chết nắm lấy tay cô, dùng sức nắm lấy, thật lâu không có nói ra lời, chỉ là đôi mắt đó nhìn cô, cô liền hiểu.

Món nợ này, cô phải gánh.

Phải tiêu hao rất nhiều năm tháng thanh xuân, cùng quãng thời gian niên thiếu.

"Chính vì như vậy..." ngữ khí của Lam Kha vẫn thản nhiên: "Chúng ta không thể chung con đường."

Cô nói xong đưa mấy xâu cá đậu hũ cho Tần Yên Lam còn đang khiếp sợ, sau đó cô cầm một xâu nướng đi đến bàn ăn bên kia, đối mặt với ống kính cô lại cười tươi như hoa:

"Mọi người tới đây nếm thử tay nghề của người già nha."

Không phải ai sinh ra đều giống như Nguyễn Du Nhiên và Tần Yên Lam.

Lam Kha không có lựa chọn nhưng cô vẫn thản nhiên chấp nhận, năm trước sau khi trả hết nợ cờ bạc cô vô cùng nhẹ nhõm, tự mình chạy ra bờ sông khóc một trận.

Từ nay về sau, cô là một người trong sạch.

Cô có thể sống cuộc sống theo ý nguyện của mình, rốt cuộc không cần vì tiền đi nhận một vài vai diễn không đàng hoàng, vì tiền mà ứng phó có lệ trong vài trường hợp.

Lam Kha đã quyết định sau chương trình này cô sẽ rút lui, cô muốn trở về trường học chuyên tâm làm giảng viên của cô.

Cô thích sự sạch sẽ và yên tĩnh ở môi trường đại học.

Tần Yên Lam nhìn theo bóng Lam Kha, thất thần hồi lâu. chẳng trách... cô cũng góp nhặt những tin tức thời trẻ của Lam Kha, cô ấy cũng từng có vài mối tình nhưng cuối cùng đều chấm dứt không rõ vì sao, thì ra là nguyên nhân này.

Một đám người ngồi cùng nhau, cười đùa trò chuyện, Nguyễn Du Nhiên rất vui vẻ, cô có người đẹp bên cạnh, trước mặt còn nhiều hơn, cô cầm đũa bắt đầu gõ lên nồi chén dĩa cùng mọi người hợp khúc.

- Biển rộng mỉm cười, sóng dập dờn đôi bờ

Chìm nổi theo con sóng, khắc sau ngày hôm nay

Trời xanh cười thế sự chìm nổi tựa như con sóng...

Mọi người cùng nhau hòa ca bài hát "Biển xanh một tiếng cười" rất nhiệt huyết.

Sở Niệm nhìn Tần Yên Lam ở bên cạnh, hạ giọng hỏi:

"Chị không sao chứ?"

Tần Yên Lam lắc đầu, cô miễn cưỡng nở nụ cười:

"Tàm tạm."

Trên đường đến đây, Ngưu đạo vì muốn tăng tỷ lệ người xem, bà nghĩ ra một trò chơi "tổn hại tình cảm" đó là để mọi người nhìn tay đoán người.

Sở Niệm, Tần Yên Lam, Lâm Y Y được ngăn cách chỉ lộ ra một bàn tay để đối phương đoán xem là ai. Đoán đúng thì được thưởng: ôm mỹ nhân về, đoán sai thì tự phạt một ly.

Rõ ràng là một hình thức khác ép người ta uống rượu.

Ba mỹ nhân đã đứng xong, lúc này Nguyễn Du Nhiên đã uống hơi say, cô cũng là người đầu tiên lên sân khấu.

Ba bàn tay kia đều xinh đẹp, tinh tế thon dài, chỉ là ngón giữa bàn tay Niệm Niệm nhà cô ở giữa có một chỗ nhô lên, liếc mắt một cái cô đã nhận ra, cô cười tủm tỉm đi tới nắm lấy, không hề suy nghĩ, nắm chặt hôn lên:

"Ha ha, chính là tay này."

Mọi người:...

Ngưu đạo đổ mồ hôi, may là không phát sóng trực tiếp nếu không hai người như vậy...

Tống Từ rất tò mò, cô lại là người nhỏ tuổi nhất cũng đơn thuần nhất:

"Chị, sao chị biết vậy?"

Nguyễn Du Nhiên suy nghĩ, tay điểm điểm mặt, cô sát đến bên lỗ tai Tống Từ nhỏ giọng thì thầm vài câu, mặt Tống Từ thoáng đỏ lên, hốt hoảng nhìn thoáng qua Nguyễn Du Nhiên, sau đó chạy đi.

Sở Niệm tức giận nhéo lên eo của ai kia:

"Em vừa nói gì hả?"

Nguyễn Du Nhiên cười hề hề sát tới Sở Niệm:

"Em nói cho em ấy biết nốt ruồi nhô lên đó sẽ làm cho cơ thể có cảm giác hơn."

Sở Niệm:...

Quá đê tiện.

Lời này cũng chỉ có Nguyễn Du Nhiên mới nói ra được.

Tuy rằng Sở Niệm được đoán trúng nhưng cô vẫn vào tham gia để không làm giảm đi độ khó của trò chơi.

Đến lượt Tần Yên Lam, cô không nhanh chóng chọn như Nguyễn Du Nhiên, cô cẩn thận quan sát các bàn tay, mỉm cười, nắm lấy bàn tay bên phải gần nhất:

"Chính là tay này."

Tuy rằng chậm nhưng rất kiên định, Tần Yên Lam nắm tay Lam Kha, thậm chí mười ngón tay đan xen, sau đó hướng về phía ống kính cong môi:

"Tay của chị ấy rất gọn gàng, ở chỗ này có nhiều thịt hơn, nắm rất thoải mái."

WOW.

Nguyễn Du Nhiên ở bên cạnh cảm khái:

"Tần tổng từng nắm qua tay chị Lam nhiều lần sao?"

Tần Yên Lam nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên liền trốn sau lưng Sở Niệm.

Ngưu đạo nở nụ cười, nói: "Cái miệng này của Du Nhiên sao tôi không chọn làm MC thường xuyên cho chương trình nhỉ?" Bà ngậm cọng cau, nhìn mấy người kia cười ha ha, bà cảm thấy càng ngày càng có cảm giác CP giữa họ rồi.

Đến lượt Tống Từ, cô nhìn rất cẩn thận, sợ mình chọn sai.

Lâm Y Y ở phía sau vách ngăn bật cười, cô sợ cô bé này khó xử cho nên một trong mười ngón tay ra hiệu cong lên, Tống Từ thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi tới nắm lấy.

Lâm Y Y cũng từ phía sau đi ra, cô rất tự nhiên ôm vai Tống Từ, nói:

"Xem ra bé con nhà này ít khi nắm tay chị, sau này mọi người sắp xếp cho nắm nhiều chút nha."

Mặt Tống Từ đỏ lên, cô nhìn tay Lâm Y Y ôm mình, mím môi.

Đã một khoảng thời gian không gặp, cô rất nhớ Lâm Y Y, nhưng cô cũng không ngốc, cô biết tình cảm Lâm Y Y đối với mình chỉ là chị em, chỉ là tình cảm thân mật khi quay mà thôi, sau khi kết thúc cảnh quay trong ngày, mức độ cao nhất các cô duy trì cũng chỉ ở tình bạn bình thường.

Đợt nướng thịt thứ hai lại bắt đầu.

Bật một bài hát,Tống Từ xuất hiện với bước nhảy thiên phú, lúc này đây cô đã thay chiếc váy và tay áo dài, âm và sắc mang hướng cổ xưa hoà với điệu nhảy dân tộc.

Tập luyện từ nhỏ quả là bất đồng.

Một cái nhíu mày một tiếng cười liền khác lạ, toàn thân toát ra sức hấp dẫn chết người.

Quan trọng nhất không biết có phải cố ý hay không, để tăng thêm hiệu quả của tiết mục, bàn tay, ánh mắt, tư thế của cô đều hướng về Lâm Y Y, đến cuối cùng cô còn đi đến trước mặt Lâm Y Y, thoăn thoắt lượn quanh Lâm Y Y.

Nguyễn Du Nhiên xem rất nghiêm túc, cô cảm giác Tống Từ dường như có chút khác lạ, Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên dò xét:

"Tiểu thịt tươi?"

Nguyễn Du Nhiên:...

Mẹ kiếp.

Vị ảnh hậu này mang thù rồi, xem ra sau này bất luận nam nữ cô cũng không thể nhìn người trẻ tuổi hơn nữa.

Bởi vì cũng uống rượu nên trong lòng Tống Từ cũng có ngọn lửa nhen nhóm, khi bắt đầu điệu múa, cô trở nên có mị lực hơn, trên người toát ra hương vị nữ nhân trưởng thành còn rất khiêu khích người.

Điệu múa vừa kết thúc, điện thoại của Nguyễn Du Nhiên rung lên, cô cúi đầu nhìn liền ngay lập tức cúp máy, nhưng điện thoại dường như buộc cô không nghe sẽ không buông tha, cô cau mày muốn chặn thì Sở Niệm ở bên cạnh giơ ly rượu, mặt không biểu tình nhấp một ngụm, thản nhiên nói:

"Nên tới thì sẽ tới, em cũng không thể trốn tránh hoài."

...

Chuyện gì đây?

Nói cứ như cô làm chuyện gì đuối lý vậy?

Nguyễn Du Nhiên đoạt lấy ly rượu trong tay Sở Niệm:

"Chị vẫn chưa thể uống rượu."

Sở Niệm cười khẽ:

"Nếu như em không nhanh chóng giải quyết, buổi tối chị ôm cả chai uống."

.......

Quả thật Sở Niệm khác rồi, dám nói lời này.

Nguyễn Du Nhiên trêu đùa:

"Không phải chị nói không để ý sao?"

Sở Niệm gật đầu:

"Tim chị đau quá."

Nguyễn Du Nhiên:...

Ngay lập tức cô đứng lên, giống như người máy bay đến cửa, Lâm Y Y nhìn qua bên này chê cười Nguyễn Du Nhiên. Ban đầu Sở Niệm thật sự muốn Nguyễn Du Nhiên tự mình đi giải quyết, cô nhìn thời gian trên điện thoại, từng giây từng phút trôi qua. Mười phút sau cô không chịu được nữa đứng lên rời đi.

Vừa đứng lên dường như mang theo một cổ khí chết chóc, chạm mặt Tần Yên Lam, suýt chút nữa đụng phải ly của Tần Yên Lam, Tần Yên Lam kinh ngạc nhìn Sở Niệm, Sở Niệm chắp tay sau lưng, hờ hững đi tới cửa.

Tống Lượng là người trước đây Sawyer giới thiệu cho Nguyễn Du Nhiên, lúc đó hắn vừa nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên đã kinh ngạc trước sắc đẹp và khí chất của Nguyễn Du Nhiên, đồng thời bị nó làm cho say mê, khi đó hắn cũng biết Sawyer rất đau khổ vì thích Nguyễn Du Nhiên cho nên hắn mới kiềm nén không nói ra.

Nhưng sau này, hắn nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên trên sân khấu khi thì điên cuồng hoang dã ngông nghênh, khi thì quyến rũ đa tình, khi thì hờ hững dè dặt, hắn bị say mê ngày nhớ đêm mong.

Trước khi Sawyer trở về nước, Tống Lượng có đi tìm Sawyer, Sawyer nghe xong tâm sự của hắn liền bật cười:

"Lượng tử à, tôi biết cậu thích cô ấy nhưng không thể nào đâu, trong lòng cô ấy có người rồi, cho dù là ai cũng không thể xoay chuyển."

Tống Lượng không tin nhất tà, không có được mãi mãi là tốt nhất, lúc này đây, hắn quyết định đập nồi dìm thuyền cũng phải theo đuổi được Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên chưa nói lời nào, Tống Lượng đã nói một đống, đại khái là những kỷ niệm về dàn nhạc, hắn rất thông minh, không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính ngay từ đầu, không để Nguyễn Du Nhiên có cơ hội thẳng thắn từ chối.

Nguyễn Du Nhiên đau đầu:

"Lượng Tử, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi đã có người yêu."

"Nhưng chị nói cô ấy đã bỏ chị." Tống Lượng nhớ rất rõ, Nguyễn Du Nhiên gật đầu: "Nhưng chúng tôi lại bên nhau."

Tống Lượng đang định nói tiếp, hắn nhìn thấy Sở Niệm đứng phía sau Nguyễn Du Nhiên.

Người phụ nữ này.

Ngoại trừ nhìn thấy trên tivi thì từ trước đến nay chưa từng gặp qua.

Hôm nay, người này khoác áo khoác màu trắng của Nguyễn Du Nhiên, vẻ mặt hờ hững nhìn hắn, nếu nhìn kỹ ánh mắt đó dường như có vẻ xem thường.

Dáng vẻ cao ngạo đó làm cho hắn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn nhìn Nguyễn Du Nhiên nói:

"Du Nhiên, tôi sẽ bảo vệ chị, tôi có thể vì chị làm tất cả mọi thứ, chỉ cần chị mở miệng, tôi tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ kẻ nào ức hiếp chị, tuyệt đối không!"

Nguyễn Du Nhiên vừa nghe thấy lời này của Tống Lượng liền sững sờ, quả nhiên cô nhìn thấy Sở Niệm mặt không biểu cảm đứng đó.

Tuy rằng không nói... nhưng khí thế đó, suýt chút nữa khiến cho người ta quỳ xuống đất hét lên: "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Sở Niệm nhìn Tống Lượng xấu xí, tuy rằng vóc người cao nhưng lưng hơi còng, trên lỗ tai còn đeo bông tai không đàng hoàng, tóc tai thì xoăn xoăn như sợi mì, trên cằm râu ria lởm chởm, nhìn bẩn thỉu, đơn giản là tệ.

Cô nhìn Nguyễn Du Nhiên, không muốn nói nhiều lời dư thừa, chỉ chỉ đồng hồ:

"Một câu thôi."

Một câu giải quyết đừng lãng phí thời gian.

Nguyễn Du Nhiên:...

Vợ cô hiếm khi mở miệng, một khi cất lời thì chính là tử lệnh*.

**Nhất định phải làm theo mệnh lệnh đó cho dù chết.

Tống Lượng hung hăng nhìn Sở Niệm, tuy rằng rõ ràng khí thế kém hơn một bậc nhưng vì yêu khiến cho hắn trở nên can đảm:

"Du Nhiên, nếu như chị chấp nhận em, em sẽ sủng chị lên tận trời, chị muốn gì em ngay lập tức thực hiện cho chị ngay và luôn, toàn bộ tài sản của em, tim của em, gan của em,...."

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười, cô vuốt tóc, nhìn về phía giữa h4i chân của Tống Lượng:

"Hay lắm, vậy cậu có thể vì tôi mà làm phụ nữ không?"

Tống Lượng:...

Một phút sau.

Trên mặt cỏ phát ra tiếng sột soạt, Tống Lượng vừa rồi còn thề non hẹn biển đã chạy mất dấu.

Cứ như vậy... biến mất.

- ------Hết chương 55------