Đã nói đừng có lái xe* rồi mà?

*Nôm na là làm mấy chuyện 1.8+

Ngưu đạo cảm giác vừa có một chiếc Lamborghini phách lối lượn qua trước mặt, thậm chí sau khi lướt qua còn bóp kèn.

Trợ lý ở bên cạnh bà nuốt nước bọt:

"Đoạn này phải cắt đi, dù sao cũng không qua được kiểm duyệt."

Ngưu đạo suy nghĩ, nói lời sâu xa:

"Đổi lời thoại trắng trợn của hai người đó đổi thành bíp bíp bíp-tắt tiếng."

Trợ lý muốn khóc:

"Vậy toàn bộ cảnh quay này đều là bibibi kịch câm sao?"

Hai người này vốn dĩ không có câu nào không lộ liễu!!!

Ngưu đạo:...

Xem ra nên để cho hai người này nếm mùi.

Cuối cùng, Nguyễn Du Nhiên hít vào để thuận lợi mặc đồ, ngay khoảnh khắc đèn mở lên, hai người họ dùng hành động thực tế để miêu tả cái gì gọi là một giây trước là ác ma biến thành thiên sứ.

Quả thực...

Nếu như lúc này phóng lên hiệu quả thì nhất định là loại cảm giác kim quang lóe mắt.

Với cùng chiếc váy trắng, mặc lên hai phong cách dáng vẻ trái ngược.

Sở Niệm là nữ thần cao ngạo lạnh lùng, tóc dài tản ra, liếc nhìn màn hình, lạnh lùng như băng...

Nguyễn Du Nhiên thì ngược lại, quyến rũ. Lúc cô mặc chiếc váy này vào không giống như bị nhét vào, vóc dáng nóng bỏng này, ánh nhìn quyến rũ, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng, lấp lánh, hớp hồn.

Hai người hướng về phía ống kính nhận xét lẫn nhau.

Nguyễn Du Nhiên nghiêng đầu khen ngợi Sở Niệm:

"Niệm Niệm, chị mặc chiếc váy này thật là đẹp, giống như nữ vương vậy, khiến người ta không kiềm được muốn hôn lên chân phải của chị."

Sở Niệm:..

Mọi người:...

Tiện Tiện hình dung quả thật khá giản dị tự nhiên.

Hai người đi ra cho hai người mẹ xem, Nguyễn Thu và Sở Thanh đều cưới tít cả mắt, Sở Thanh nhìn ngực con gái nói:

"Nên giảm cân."

Nguyễn Du Nhiên dùng ánh mắt thỏa mãn nhìn SỞ Niệm, ánh mắt ấy dường như đang nói- nữ chủ nhà con chưa mở miệng, mẹ nói có làm gì?

Sở Niệm nhìn Nguyễn Du Nhiên đầy cưng chiều:

"Hừm, không mập lắm, mập với gầy giao nhau, vừa vặn."

Nhóm fan:...

Ái Niệm xỉu xìu, dùng hai tay chỉa chỉa mắt mình:

"Cái này mà là kịch bản, tui chọt mù chỗ này."

Quá mức chân thật.

Ngưu đạo và Nguyễn Du Nhiên trao đổi có nên quay thêm cảnh không dù sao cũng là kết hôn, cho nên bà cố gắng quay những cảnh thường ngày của hai người, Nguyễn Du Nhiên nghe xong cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, nói:

"Có thể quay, về chuyện hàng ngày... ừm, à, đúng rồi, Niệm Niệm có bệnh sạch sẽ, giằng co cả ngày, con nên giúp chị ấy tắm."

Ngưu đạo muốn xé cổ họng gào thét với tổ quay:

"Cắt, hôm nay quay tới đây thôi!"

Nhân viên tổ chương trình như trút được gánh nặng, mọi người không hề nể mặt nể mũi, dùng tốc độ ánh sáng lên xe rời đi

Nguyễn Du Nhiên:...

Thế giới này quá nhiều lời nói dối, quá ít sự chân thật.

Ngày quay hôm nay Sở Niệm cảm thấy khá tốt nhưng Nguyễn Du Nhiên cảm thấy cô cực kỳ mệt, nhất định để cho cô ngồi sofa, rồi giúp cô bóp vai.

Nguyễn tổng ở bên cạnh tính gọi điện thoại:

"Xong rồi, lúc này mới quay xong, chẳng qua là fan PO* một video ngắn, Tiện Tiện con lên hotsearch."

*Đặt

Trước đây Nguyễn Du Nhiên có thể xem là vật cách ly hotsearch, chủ yếu là do có quá ít tin bên ngoài, phần lớn lại là tin không hay, Nguyễn Thu tính cách thế nào, trên cơ bản trước 5 phút đồng hồ sẽ giúp cô dọn dẹp, bà có thể tưởng tượng được con gái trong tình cảnh đó không hay.

Sở Thanh híp mắt mắt nhìn.

Chỉ nam của Nguyễn Du Nhiên-Bàn luận về một người có thể lẳng lơ bỉ ổi đến trình độ nào.

Sở Niệm ngồi bên cạnh đang uống nước suýt chút nữa phụt ra, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên vẫn cười vui vẻ:

"Thật hiếm thấy, hotsearch không dính chung với ảnh hậu."

Cô thật sự xem điều này như một điều siêu lạ.

"Còn có một hotsearch liên quan đến chương trình, làm cặp Tần tổng."

Cặp Tần tổng quả thật lên hotserach, hơn nữa độ hot cũng không tệ.

Tần Yên Lam và Lam Kha sau khi nói rõ ràng với nhau, tương tự kim chủ, Lam Kha mỉm cười đồng thời cô cảm thấy Tần Yên Lam vẫn rất trẻ con cũng rất đáng yêu.

Hai người ở chung tự nhiên hơn nhiều.

Lam Kha đã lớn tuổi, trong nhà chỉ có người dì tuổi cao, nói là bà dì, thật ra từ khi cha mẹ Lam Kha qua đời bà vẫn luôn chăm sóc Lam Kha, ở trong mắt Lam Kha bà không khác gì cha mẹ ruột, chỉ là người già mắt không còn tốt, trước kia làm may vá bị thương, bây giờ chỉ có thể nghe tiếng phân biệt người.

Bà biết Lam Kha dẫn người về nhà tất nhiên hài lòng, cũng không biết quay chương trình gì, bà thật sự vì Lam Kha mà lo lắng, rốt cuộc thì bây giờ cũng sắp gả đi rồi.

Lúc bà chống gậy xuống giường, Tần Yên Lam ngẩng đầu nhìn, Lam Kha cũng đồng dạng nhìn Tần Yên Lam,

Trước đây, cũng không phải cô chưa từng trải qua yêu đương, thậm chí từng đến mức bàn đến chuyện cưới gả, thế nhưng khi cô dẫn người kia về nha, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người mẹ này, trong ánh mắt cố gắng bình tĩnh nhưng không cách nào che giấu được sự chán ghét, điều đó khiến cho cô dứt khoát chia tay người kia.

Nhưng Tần Yên Lam lại không như cô nghĩ, Tần Yên Lam tự nhiên đặt thực phẩm bổ bột yến mạch đã chuẩn bị trong tay xuống, đi đến trước mặt đỡ lấy mẹ của Tần Yên Lam:

"Mẹ, con là vợ của Lam Kha."

Mẹ kích động, chiếc gậy cũng run run:

"Ngoan ngoan ngoan."

Tần Yên Lam đỡ mẹ lên giường, mẹ lại sốt ruột muốn nhìn Tần Yên Lam nhưng bà lại không nhìn rõ được.

Tần tổng nở nụ cười, nụ cười lóa mắt cũng rất cuốn hút, cô nắm lấy bàn tay mẹ đặt lên mặt mình, bà tay to khô ráp nhiều nếp nhăn nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt Tần tổng, trên mặt bà hiện ra nụ cười hài lòng.

Lúc này nước mắt Lam Kha đã chảy xuống, không phải hiệu ứng của chương trình mà cô thật sự muốn khóc, đại ca quay cũng rơi nước mắt theo.

Chẳng ai biết, mấy năm nay cô đã đau khổ thế nào.

Hôm nay, trong tình cảnh này, ngoại trừ người mẹ này cô đã không còn người thân nào khác, mà Tần Yên Lam là người đầu tiên gặp mặt đã đối xử như vậy với mẹ cô.

Tần tổng là người chú trọng rất nhiều, chỉ cần nhìn là có thể thấy cô chưa bao giờ mặc lập lại một bộ đồ, công ty của cô chuyên mặt hàng đồ trang điểm, gương mặt bao giờ cũng trang điểm tỉ mỉ, đừng nói là để người già sờ, dù là người bình thường muốn tới gần cô đã không vui. Mà hôm nay, cô mỉm cười nhìn người mẹ này của Lam Kha, trong mắt cũng ngân ngấn nước mắt.

Không vì bất kì điều gì.

Cô đau lòng Lam Kha.

Giữa hai người cực kỳ ấm áp.

Lúc làm cơm, ban đầu Lam Kha định nấu món cá chua ngọt Tần tổng thích nhất, nhưng Tần Yên Lam lắc đầu, cô nói:

"Em sẽ nấu cháo thịt."

Cô và Lam Kha ăn gì cũng được, các cô có thể ở bên ngoài muốn ăn gì thì ăn nhưng mẹ thì không phải, hiếm khi tới đây một lần, cô muốn làm món mẹ thích.

Để Tần tổng xuống bếp quả là chuyện không dễ dàng, cho nên lúc bắt đầu tay chân có chút vụng vè, Lam Kha cười, nhìn ai kia:

"Yên Lam, em qua bên cạnh đứng, để chị làm."

Tần Yên Lam khẽ run người, cô không tin nổi nhìn Lam Kha, khóe mắt đỏ lên...

Không gọi tiểu Tần nữa sao?

Lam Kha mỉm cười với cô, đôi mắt trong trẻo không gợn sóng, giống như thời đại học.

Tần Yên Lam đỏ mặt, cô lại không nỡ rời đi, đứng qua bên cạnh nhìn Lam Kha.

Lam Kha tự lập từ rất sớm, tay chân thoăn thoắt, lưu loát cắt thịt thành miếng nhỏ, bỏ vào nước dùng chế biến, trong lúc này cô ra tay cắt cá thành nhiều kiểu, lưỡi dao trong tay Lam Kha rất linh hoạt.

Phó đạo diễn và trợ lý liếc mắt, ngơ ngác nhìn nhau.

Không biết sao, họ cảm thấy... cặp này cũng có cảm giác ngọt ngào của CP.

Hơn nữa... xem ra, Tần tổng hình như rất si mê Kha lão sư.

Bữa cơm này, đồ ăn bày ra rất đẹp mắt, mẹ ăn cũng rất vui vẻ, một tô cháo thịt đầy ắp đều ăn hết, già trẻ đều như nhau cùng Tần Yên Lam cạn ly, Tần Yên Lam mỉm cười, cô cũng ăn nửa chén cơm, điều này tuyệt đối là lần đầu tiên.

Dùng xong cơm chiều, mẹ vẫy tay gọi Tần Yên Lam vẻ bí mật, Tần Yên Lam tò mò nhìn Lam Kha, Lam Kha chỉ cười nói: "Em đi đi." Cô không nói nhiều, bắt đầu thu dọn chén đũa.

Tần Yên Lam vào phòng ngủ, tuy rằng phòng ngủ không lớn nhưng được Lam Kha bố trí rất ấm áp, trên tường dán đầy ảnh chụp của cô và mẹ kho còn bé, khi đó, trong nhà cha mẹ ruột đều uống rượu đánh bài đánh bạc, không ai quan tâm cô, là mẹ cùng cô nương tựa lẫn nhau.

Tay mẹ run run mở một chiếc hộp cổ, lấy ra một chiếc khăn có đồ gói bên trong, sau đó cẩn thận mở ra.

Sau khi Tần Yên Lam nhìn thấy vật bên trong, cô bất ngờ trợn tròn mắt.

Mẹ mỉm cười nói:

"Đây là vòng ngọc gia truyền của Lam gia, nay mẹ giao lại cho con."

Tần Yên Lam liền lắc đầu:

"Không được, mẹ... con..."

Dù sao đây cũng là quay chương trình.

Hơn nữa Tần Yên Lam cũng có hiểu biết về ngọc, vòng ngọc này tinh tế trong suốt, vừa chuyển đã hiện lên mượt mà nhàn nhạt, nhất định là ngọc cổ nhiều năm, vô giá.

Trước kia Lam Kha từng kể về tình huống của mình cho cô biết, lúc nguy khó như vậy vẫn không đem ngọc này bán đi, bây giờ lại giao cho cô?

Tần Yên Lam ngẩng đầu theo bản năng nhìn phó đạo diễn, phó đạo diễn vô tội lắc đầu: chuyện này họ không có sắp xếp.

Bàn tay to của mẹ nắm lấy tay Tần Yên Lam:

"Tuy rằng mắt mẹ mù nhưng tâm không mù, Lam nha đầu là mẹ nuôi lớn, mẹ còn không biết rõ con bé sao? Tuy rằng... haiz, đứa nhỏ đó lo lắng nhiều lắm nhưng con bé thích con, nếu không vừa rồi lúc mẹ gọi con vào, con bé đã ngăn cản."

Lời này của mẹ khiến cho Tần Yên Lam cứng người, tâm giống như bị vật gì đó đánh rất mạnh.

KHông giải thích nhiều, mẹ cầm vòng tay đeo lên cổ tay Tần Yên Lam, cười tít cả mắt:

"Tốt rồi, Lam nha đầu cũng có người thuộc về rồi, không còn bị một bà già như ta liên lụy."

Khóe mắt của mẹ có chút lệ. Tần Yên Lam thì đã rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên cô rơi nước mắt trước ống kính.

Từ trong phòng ngủ đi ra, chỉ có mình Tần Yên Lam, mẹ già rồi, cơm nước xong bà muốn nghỉ ngơi.

Lúc này Lam Kha đang quét rác, cô nhìn thoáng qua vòng ngọc trên cổ tay Tần Yên Lam, gật đầu hỏi:

"Mẹ ngủ rồi?"

Tần Yên Lam "Ừ" một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời màu lam bên ngoài, thở ra một hơi.

Bỗng dưng, cô cảm thấy chờ đợi nhiều năm qua rất đáng giá.

Lam Kha bước vào, cô cho rằng Tần Yên Lam vì chiếc vòng tay mà nghĩ nhiều, đang định nói thì Tần Yên Lam bất ngờ xoay người, khoảnh khắc đó dường như trong đôi mắt của cô thu hết mọi ánh sáng vào trong:

"Mẹ nói, đây là đồ gia truyền của Lam gia."

Lam Kha không ngờ người kia lại nói trắng ra như vậy, mặt cô đỏ lên.

Tần Yên Lam chậm rãi đi về phía cô:

"Mẹ còn nói, chị thích em, nếu không sẽ không ngầm đồng ý để giao cho em."

Đại ca đang quay run tay, ông trời ơi nhìn xem hắn quay được cái gì nè???

Chỗ này là chương trình kết hôn, là chương trình yêu đương, gào khóc á, quá ngọt!

Lam Kha lui về sau một bước, Tần Yên Lam lại tiến về trước một bước, mãi cho đến khi không thể lui được nữa.

Hai người đối diện trong chốc lát, Tần Yên Lam xoay người bàn tay ngọc ngày thon dài nhấc lên:

"Đóng máy 5 phút đồng hồ, cảm ơn."

Cứ như vậy.

Cùng lúc lên hotsearch: #5 phút đồng hồ rốt cuộc Tần tổng đã làm gì Kha lão sư.

Nguyễn Du Nhiên xem rất hưng phấn, cô còn nhanh chóng gọi điện thoại cho Tần Yên Lam:

"Tần tổng, rốt cuộc chị làm gì Lam tổng?"

Bên Tần Yên Lam và Lam Kha đã quay xong, sớm hơn Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm một chút. Tần Yên Lam dựa vào sofa, cô vừa tắm xong, mặc áo ngủ lười biếng, khóe miệng vươn ý cười:

"Chị Lam? Vậy sau này em có thể gọi tôi là anh rể."

Điện thoại trong tay Nguyễn Du Nhiên rớt xuống đất.

Móa ơi...

Quá độc ác, quá nhanh, quá tuyệt vời!!!

Tần tổng quá lợi hại!!!

Nguyễn Du Nhiên không kiềm được chạy vào phòng chia sẻ tin tức này với Sở Niệm, Sở Niệm cũng vừa tắm xong đang nằm trên giường, cô nhớ Chính Trực, Nguyễn Du Nhiên cầm chân phải của cô hôn lên, sau đó bắt đầu luyên thuyên đem những chuyện vừa mắt thấy tai nghe nói cho Sở Niệm nghe.

Sở Niệm mỉm cười, nhận xét của cô rất đơn giản:

"Yên Lam đáng giá."

Nguyễn Du Nhiên cũng cảm thấy lời này rất hợp lý, cô đang định nói, SỞ Niệm bất ngờ mặc quần áo.

Nguyễn Du Nhiên ngẩn ra:

"Chị đi đâu?"

Sở Niệm nghiêng đầu nói:

"Đi thăm Chính Trực, chị nhớ con."

Đúng rồi, còn cả đứa nhóc con không có lương tâm kia.

Nguyễn Du Nhiên nghe lời Sở Niệm nói hình như cũng nhớ nhớ, hai người nhanh chóng hành động, ban đầu chỉ nghĩ như vậy đi thôi nhưng hai bà nội vừa nghe cũng không kiềm được, nhất định phải cùng đi.

Hết cách rồi, một xe bốn người, nhanh chóng chạy đến nhà Tô gia.

Nguyễn Thu kích động mặt đỏ ửng lên:

"Cháu gái bảo bối nhất định nhớ mẹ tới ăn không ngon, chơi cũng không vui!"

Vẻ mặt của Sở Thanh cũng vui vẻ, ngay cả Niệm Niệm cũng không chờ đợi nổi, cô rất muốn ôm Chính Trực, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con.

Tô gia có một vườn nhỏ, Chính Trực và tô Tiêu Vũ đang ngồi dưới đất chơi đắp tòa thành, ánh mắt Chính Trực rất tinh, vừa thoáng nhìn thấy một chiếc xe lén lút cách đó không xa, trí nhớ của Chính Trực lại rất tốt, vừa nhìn thấy biển số xe, cái xẻng trong tay liền rớt xuống.

Tô Tiêu Vũ hoảng sợ:

"Chính Trực, cậu sao vậy?"

Cái xẻng của tiểu Vũ cũng rớt xuống đất, tiểu Vũ rất ít khi nhìn thấy Chính Trực như vậy.

Ngay lập tức trong lòng Chính Trực bỗng rối loạn, bé con nhìn gương mặt dơ hầy nhưng rất dnag91 yêu của tiểu Vũ, cảm giác mình có thể sẽ bị đón về nhà. Chính Trực liền động não suy nghĩ:

""Tiểu Vũ, cậu muốn mình về nhà không?"

Tô Tiêu Vũ lắc đầu, bé con khẩn trương nhìn Chính Trực, không biết làm sao.

Chính Trực suy nghĩ sau đó ôm Tô Tiêu Vũ, nói: "Đừng nhúc nhích." Sau đó cúi đầu khẽ hôn lên trán Tiểu Vũ.

Sau đó... sau đó...

Bốn người lớn tuổi chứng kiến cảnh đó tan nát cõi lòng, không dừng xe, dứt khoát chạy luôn.

- ---Hết chương 60---