Tần tổng không sợ trời không sợ đất lại đỏ ửng mặt, quan trọng nhất là ánh mắt của Lam Kha, lộ ra vẻ lúng túng ngượng ngùng cả tia phức tạp... khiến cho cô hận không thể chui vào cái động nào đó.

Cũng may, Tần Yên Lam nhìn Sở Niệm nhờ giúp đỡ, Tiện Tiện nhà em làm càn xấu xa không thuần khiết, em không quản à?

Sở Niệm là ai, cô nhất định biết Nguyễn Du Nhiên nói bậy nói bạ nhưng mà... thời điểm mấu chốt thì làm gì cũng phải đứng về phía người phụ nữ của mình đúng không, Sở Niệm mím môi, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ nhìn Tần tổng, ánh mắt đó dường như đang hỏi-Tần tổng, chị sẽ làm ra những chuyện như vậy sao?

Tần Yên Lam:...

Ôm nỗi oan này nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Nguyễn Du Nhiên vội vàng ôm lấy chiếc eo ngọc ngà của Sở Niệm, nói:

"Tình yêu ơi, có mệt không? Nhanh lên, qua đó ngồi đi, lát nữa em nướng nấm kim châm cho chị ăn."

Bây giờ, Sở Niệm có thể ăn một ít thịt rồi, nhưng Nguyễn Du Nhiên vẫn nghiêm túc để Sở Niệm từ từ thích ứng, tốt hơn là theo ý của cô, lấy thanh đạm làm chủ đạo.

Sở Niệm bị Nguyễn Du Nhiên nửa ôm, môi lướt qua bên tai người kia nói:

"Suốt ngày em chỉ biết ăn hiếp người khác."

Ăn hiếp cô xong còn ăn hiếp người khác.

Nguyễn Du Nhiên cười tủm tỉm:

"Em đang trợ giúp tiến công."

Cô là người từng trải, liếc mắt liền nhìn ra giữa Tần tổng và Lam hình như có một vách ngăn không được tự nhiên, vách ngăn này sao có thể tồn tại giữ hai người yêu nhau chứ? Hai người họ nếu là thiếu nữ thanh xuân thì không nói, mỗi người đều già sắp có nếp nhăn luôn rồi, còn khong biết quý trọng thời gian?

Sở Niệm nghe Nguyễn Du Nhiên ngụy biện bất chính, cô chợt chen vào một câu:

"Em nói xem Chính Trực nhà mình..."

Nụ cười trên mặt Nguyễn Du Nhiên cứng lại, Chính Trực nhà các cô... cô run lẩy bẩy:

"Có lẽ, Chính Trực 18 em có thể ẵm cháu gái rồi nhỉ?"

Sở Niệm cũng cười, nụ cười mang theo vài phần chua sót khổ sở, Nguyễn Du Nhiên thu liễm nụ cười, cô đi đến bên cạnh Sở Niệm, ngồi xổm xuống ôm lấy Sở Niệm:

"Chị đừng suy nghĩ bậy bạ, chúng ta sẽ sống lâu trăm tuổi, con cháu đầy nhà."

"Ừm." Sở Niệm dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên, nếu như có thể, cô có thể đem tất cả những gì bản thân có để đổi lấy được ở bên Nguyễn Du Nhiên.

Sắc trời dần dần có chút thay đổi, Nguyễn Du Nhiên ôm Sở Niệm thì thầm nói nhỏ, Lam Kha và Tần Yên Lam lúng túng đứng nhìn nhau, Tần Yên Lam ho khan một tiếng, cô vén vén những sợi tóc lò xò trên trán:

"Chị, chị đừng nghe Du Nhiên nói bậy."

Cô tin tưởng Lam Kha sẽ không cho là thật, dù sao tính cách Tiện Tiện các cô đều biết.

Lam Kha không hề nhúc nhích, cô nhìn Tần Yên Lam, đôi mắt kia có lẽ bởi vì từng làm giáo viên, có lẽ bởi vì đã trải qua bể dâu của cuộc đời, đặc biệt sâu thẳm, như có thể nhìn thấu lòng người.

Tần Yên Lam bị Lam Kha nhìn mặt hơi nóng lên, Lam Kha mỉm cười, cô chợt bước tới nắm lấy tay Tần Yên Lam:

"Yên Lam, đúng lúc em theo chị đi lấy chút đồ."

Trước khi rời đi, Lam Kha còn quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm:

"Tụi em ăn trước, tụi chị đi lấy ít đồ."

Hai người đều cho rằng họ đi lấy thịt nướng hoặc đồ nhúng lẩu, cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

Nhưng Nguyễn Du Nhiên là một người rất chú trọng như ăn lẩu thì nhất định phải cùng nhau ăn, cô nướng mấy xuyên đồ nướng cho Sở Niệm trước ăn tạm vậy.

Tần Yên Lam cũng không có suy nghĩ nhiều, cô theo Lam Kha vào phòng, vừa vào cửa Lam Kha chợt trở tay khóa cửa lại.

Tần tổng ngẩn người, kinh ngạc nhìn Lam Kha.

Lam Kha một tay mở nút áo, một tay kéo trâm cài tóc xuống, tóc dài theo cổ chảy xuống, áo sơ mi bị mở ra, chiếc xương quai xanh vô cùng gợi cảm cũng xuất hiện.

Tần tổng cảm thấy như đùng một tiếng, đầu óc muốn nổ tung, cô đỏ mặt Lam Kha.

Lam Kha bước tới, tay bắt lấy cằm Tần tổng, nỉ non:

Thật ra chuyện như vậy chị nên sớm nghĩ tới, là chị không tốt."

Cô biết bây giờ yêu đương không giống như các cô, trước đây các cô yêu đương một hai ba năm mới nắm tay là rất bình thường.

Những người trẻ bây giờ...

Trong lòng Lam Kha luôn cảm thấy bản thân để Tần Yên Lam thua thiệt, luôn cảm thấy Tần Yên Lam cùng cô yêu đương miễn cưỡng khô khan.

Tần Yên run rung:

"Chị... chị..."

Lời tiếp theo đều bị nuốt xuống, khi còn trẻ Lam Kha không câu nệ đến mức cứng nhắc như bây giờ, cô cũng là người dám yêu dám hận, tình cảm sâu đậm, nhưng giờ đây, đối với Tần Yên Lam, cô quý trọng quá mức, luôn sợ nếu không cẩn thận sẽ làm tổn thương cô gái này, ở trong mắt cô Tần Yên Lam giống như một cô gái thoạt nhìn cần được bảo vệ.

Tần Yên Lam bất giác khẽ run lên, ở phương diện này cô hoàn toàn cảm thấy xa lạ.

Tất nhiên Lam Kha cảm nhận được, cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Tần Yên Lam:

"Lần đầu tiên?"

Mặt Tần Yên Lam đỏ bừng bừng, cô đã không nói nên lời, Lam Kha cười cười, càng thêm quý trọng.

10 phút sau...

Nguyễn Du Nhiên cầm đũa gõ lên miệng chén:

"Em đói quá, rất là đói, hai người kia làm gì vậy trời, lấy đao lớn làm thịt dê hay gì?"

Sở Niệm sờ đầu Nguyễn Du Nhiên:

"Ngoan, phải giữ hình tượng."

20 phút sau...

Nguyễn Du Nhiên nhìn chằm chằm nồi lẩu ngây người, nuốt nước miệng, ánh mắt của Sở Niệm cũng dần dần trở nên đăm chiêu.

30 phút sau...

Nguyễn Du Nhiên thở dài:

"Xem ra giao lưu học thuật thành công, hai người này quả thật không xa lạ..."

Sở Niệm cũng hết cách, cô sờ tóc Nguyễn Du Nhiên:

"Vậy chúng ta ăn trước, không ngờ... đàn chị dẻo dai ghê."

Nguyễn Du Nhiên vừa nghe mắt liền sáng rực:

"Niệm Niệm, chị cảm thấy chị Lam nằm trên?"

Sở Niệm cười, cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Yên Lam và chị là cùng một loại người, một khi nhận định trong lòng thì sẽ là cả đời, sẽ không dễ dàng ủy thân vì người."

Nguyễn Du Nhiên mỉm cười ôm lấy Sở Niệm:

"Chị còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?"

Sở Niệm đỏ mặt, cô đánh Nguyễn Du Nhiên một cái:

"Lại không nghiêm túc."

Sao cô lại không nhớ rõ?

Thời điểm hai người tròn mười tám, khi đó tình là một thứ gì đó vừa ngọt ngào vừa thần bí, cô hốt hoảng còn Nguyễn Du Nhiên thì cường thế, ép cô lên tường, căn bản không cho phép cô giãy giụa.

Lúc đó trong lòng Sở Niệm có chút phức tạp, cô nhìn thấy ánh mắt của Nguyễn Du Nhiên, gò má đỏ ửng, ánh mắt mê ly:

"Niệm Niệm, nếu như thích thì đừng từ chối em."

Nếu như thích...

Có trời biết cô yêu Nguyễn Du Nhiên bao lâu rồi.

Câu nói đó giống như một liều thuốc làm cho Sở Niệm ngay lập tức không thể động đậy nữa.

Lần đầu tiên có chút đau nhưng hơn hết là ký ức ngọt ngào, sáng hôm sau thức đây, hai người mười ngón tay đan xen, tóc dài dây dưa, lần đầu tiên Sở Niệm cảm giác cuộc đời mình lại vui vẻ đến vậy.

1 tiếng sau.

Cuối cùng Lam Kha cũng dẫn đầu đi ra, cô đã tắm rửa, ban đầu chuẩn bị sẵn sàng nhưng khi đối diện với ánh mắt nghiên cứu mập mờ của hai người kia, ngay lập tức hơi xấu hổ.

Lam Kha ho khan một tiếng:

"Tìm được đồ nhưng sau đó làm dơ cho nên phải tắm rửa, thời gian hơi lâu, xin lỗi hai đứa."

Sở Niệm mỉm cười:

"Dạ phải, thời gian hơi lâu."

Lam Kha:...

Nguyễn Du giơ ngón tay cái lên:

"Chị, từ hôm nay trở đi chị chính là thần tượng của em."

Lần đầu tiên đã giày vò Tần tổng đến 1 tiếng đồng hồ, chuyện này quá lợi hại, quá kịch liệt

Lúc sau Tần Yên Lam đi ra ngoài, ban đầu Lam Kha bảo cô nghỉ ngơi, nhưng cô không yên lòng, hơn nữa... cô cũng ngượng khi để khách ở bên ngoài, tuy rằng cơ thể vẫn chưa thích ứng lắm nhưng ngọt ngào trong khiến cho khí chất cả người của cô so với trước đây nhẹ nhàng thoải mái hơn, cô mặc quần dài bước ra, gió thổi, sắc mặt sáng lạng.

Sở Niệm biết Tần Yên Lam da mặt mỏng cũng không có bỏ đá xuống giếng, cô còn cố ý dặn dò người kia quản cái miệng của mình.

Nhưng Tiện Tiện là ai? Nếu không có chút biểu hiện có phải làm người ta thất vọng với cái tên của mình không?

Nguyễn Du Nhiên không nói gì, cô nghe lời Sở Niệm, nhưng cô nghiêng đầu quan sát phía dưới Tần Yên Lam.

Tần Yen Lam:...

Lam Kha:...

CÔ nhớ kỹ sau lần đầu tiên bước đi giống như vịt chết vậy, nhìn xem Tần tổng vẫn điều khiển lực rất tốt, cũng không có xiêu xiêu vẹo vẹo.

Người đã đông đủ.

Cuối cùng có thể cùng nhau ăn cái lẩu.

Hơi nóng hầm hập từ nồi lẩu uyên ương tỏa lên...

Lam Kha đặc biệt mở một bình rượu, Sở Niệm không thể uống, Tần Yên Lam cũng uống chút ít, hôm nay Nguyễn Du Nhiên cực kỳ vui vẻ, các cô nâng ly cạn chén, viện nhỏ trở nên náo nhiệt.

Đối diện có chú chó lang thang ngửi mùi đi tới, Sở Niệm ăn ít nhất, cô cầm một xuyên thịt cho nó.

Nguyễn Du Nhiên đi tới, từ phía sau ôm lấy Sở Niệm, gương mặt treo nụ cười tươi.

Cô muốn cả đời cứ sống thế này.

Sở Niệm không chỉ có nhân duyên tốt, ngay cả chú chó lang thang nhìn họ lắc lắc đuôi, cô thương cảm nhìn những chú chó này, Nguyễn Du Nhiên thổi khí bên tai Sở Niệm:

"Nếu chị thích, sau này chúng ta cũng mua một cái viện nhỏ, bên trong trồng hoa hoa cỏ cỏ, rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, chị thích nuôi chó, chúng ta cũng có thể nuôi thêm mấy con, có được không?"

Sở Niệm nghĩ đến hình ảnh kia, khóe môi giương lên:

"Được, chỉ cần có em, làm gì cũng được."

Lam Kha còn đang uống rượu, Tần Yên Lam nhìn về phía hai người ở phía bên ngoài:

"Con đường phía trước của hai em ấy không hề dễ dàng."

Lam Kha uống cạn ly, gò má ửng đỏ, tay cô nắm lấy Tần Yên Lam:

"Phải, cho nên phải biết quý trọng."

Tần Yên Lam cũng cảm động, thật ra lúc mới bắt đầu bên nhau, cô cũng trải qua thất bại, luôn cảm giác Lam Kha ở bên cô có một vách ngăn nhàn nhạt, nhưng bây giờ không giống nữa... nếu như nói tới cô quả thật phải cảm ơn Nguyễn Du Nhiên. Có lẽ nhiều chuyện trên đời này chỉ đơn giản như vậy, người trưởng thành mở miệng muốn thể hiện chỉ có thể hiện mới có thể làm cho đối phương cảm nhận được chân tình của mình, mới có thể hiểu trong lòng mình nghĩ gì.

Tần Yên Lam dịu dàng dựa vào vai Lam Kha:

"Chị, nhà em..."

Đây là lần đầu tiên cô cùng Lam Kha nhắc tới điều này, gia đình cô kết cấu khá phức tạp, tuy rằng đều là thế gia như Nguyễn gia nhưng năm ấy vì thừa kế công ty, suýt chút nữa bị thẩm vấn từ đường, dù bây giờ toàn bộ Gaelle đều nằm trong quyền quản lý của cô nhưng cô vẫn cần rất nhiều thời gian để thanh lọc tàn dư nội bộ, cho nên rất khó khăn.

Lam Kha nghiêm túc lắng nghe, đến cuối cùng cô chặt Tần Yên Lam:

"Ừm, sẽ yêu em, yêu em rất nhiều."

Tuy cô không có gì cả, nhưng cô biết dùng một viên tâm toàn tâm toàn ý yêu Tần Yên Lam.

Mặc cho tương lai của các cô ra sao, lúc này đây, cô đều chấp nhận trả giá.

Trời dần dần tối, đống lửa càng rực lên, lúc này sao có thể không vui vẻ khiêu vũ, Nguyễn Du Nhiên đã chuẩn bị xong, cô đặc biệt lên mặt vẫy tay:

"Nè nè, mọi người chờ em đi tắm thay đồ, hôm nay em cố ý mang theo đàn tranh đến để biểu diễn tài nghệ cho mọi người xem."

Tiện Tiện còn biết đàn đàn tranh?

Tần Yên Lam và Lam Kha nhìn Sở Niệm, Sở Niệm mỉm cười gật đầu, Tiện Tiện nhà cô rất nhiều ưu điểm, nếu không trước đây sao có thể chỉ một nụ cười khuynh đảo chúng sinh được, trong giới giải trí này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy Tiện Tiện là một diễn viên, nhóm người theo đuổi 追求者趋之如骛 nhanh như chạy, thật ra trong cuộc sống thực tế, người theo đuổi Nguyễn Du Nhiên rất nhiều.

Quả thật Tiện Tiện có chuẩn bị, cô muốn thể hiện tài nghệ với mọi người, hơn nữa cô cũng tính đêm nay ngủ ở bên Tần tổng, hoàn cảnh tốt thế này, tựa núi liền sông không cùng Sở Niệm trợ hứng lãng mạn một phen sao được nhỉ?

Cô tắm rửa thay quần áo, cho đến nửa tiếng sau, cô chậm rãi đi ra.

Ố ô, khí thế này.

Nguyễn Du Nhiên mặc lụa trắng của Sở Niệm từng diễn, tóc cũng cố ý vén lên, dùng hoa tươi ngâm nước, toàn thân thơm ngát, làn da vô cùng mịn màng, khí chất nổi bật.

Cô đi đến trước cây đàn tranh, mang móng gảy đàn lên, cao ngạo nhìn Tần tổng:

"Hôm nay Tần tổng là chủ nhà, bài hát này để chị chọn."

Một người thanh cao như Tần tổng nhất định sẽ ca khúc tri âm tri kỷ trợ hứng.

Tần Yên Lam nhìn Sở Niệm ở bên cạnh dùng ánh mắt si mê nhìn Nguyễn Du Nhiên, cô mỉm cười, cầm giấy viết tên đưa cho Nguyễn Du Nhiên, Nguyễn Du Nhiên sau khi xem xong mặt biến sắc.

Được rồi, cô quên mất Tần tổng trời sinh phục thù.

Nhưng lời đã nói ra cô cũng không thể đổi ý.

Kết quả là...

Ở nơi trăng sáng sao thưa, một buổi tối hoàn mỹ, Nguyễn Du Nhiên thay đồ, tiên khí phiêu phiêu bước lên gảy đàn, Lam Kha và Sở Niệm tràn đầy mong chờ nhìn cô.

Cô vừa mở miệng, trong nháy mắt gạt ngã hai người.

"Chúc mừng chúc mừng, chúc bạn phát tài, chúc bạn phát tài, chúc mừng bạn tuyệt vời... tằng tăng tăng..."

Sở Niệm:...

Lam Kha:...

Tần Yên Lam: ^0^

- -------Hết chương 62------