Nguyễn Du Nhiên sau khi tiễn Song Song trở về nhà thì sắc trời đã tối, cô ở bên ngoài để gió lạnh thổi nửa ngày, không để Sở Niệm phát hiện đôi mắt sưng đỏ phát hiện.

Chính Trực đã ngủ, Nguyễn Thu mặc đồ ngủ ở trong phòng khách chờ con gái, nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên trở về, Nguyễn Thu vỗ vai cô nói:

"Con đi nghỉ đi."

Cho dù che giấu tốt nhưng vẫn có thể thấy vệt nước mắt vẫn chưa hết.

Trong phòng.

Sở Niệm cũng đang chờ Nguyễn Du Nhiên, lúc nhìn thấy Nguyễn Du Nhiên đi vào, cô đau lòng.

Cô biết nhất định Song Song đã nói gì đó cho nên Du Nhiên mới khổ sở.

Là cô không tốt.

"Du Nhiên, em..." Sở Niệm muốn nói, Nguyễn Du Nhiên đã đi tới ôm lấy cô:

"Để em ôm chị, một lúc thôi..."

Rõ ràng cô ấy ở bên cô.

Rõ ràng trong lòng cô vẫn ấm áp.

Nhưng cô vẫn nhớ, vẫn sợ, vẫn hốt hoảng.

Rõ ràng rất nhiều chuyện cô đã nghĩ thông suốt...

Rõ ràng cô cảm thấy tình cảm giữa cô và Sở Niệm đã sớm vượt qua sống ch.ết, nhưng vì sao vẫn cảm thấy khó chịu? Vì sao mỗi khi nghĩ đến cuối cùng thì kết quả lại là đau đến mức xé nát tâm can?

Sở Niệm yên lặng dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.

Đêm đó bầu trời đầy sao rất đẹp.

Lần đầu tiên Nguyễn Du Nhiên đồng ý không ép cô đi ngủ, cô ấy ôm cô ở trên sân thượng ngắm sao.

Mái tóc dài của cả hai đan xen vào nhau, mười ngón tay đan xen, trên mặt cả hai đều treo nụ cười ngọt ngào.

"Bầu trời đen như mực thế này, sau này chúng ta sẽ không còn được nhìn thấy nữa." Sở Niệm cảm thán, sống ở thành phố lâu như vậy, dường như đã rất lâu không thấy những vì sao lấp lánh nữa. Thật sự đến lúc rời khỏi cô vẫn sẽ hoài niệm.

Tuy rằng thành phố này ồn ào náo nhiệt, nhưng lưu lại rất nhiều ký ức của cô và Nguyễn Du Nhiên.

Nguyễn Du Nhiên ôm lấy cô, hôn lên trán cô:

"Nếu như chị thích, chúng ta ở nông thôn cũng sẽ thường xuyên trở về thăm, không cần quan tâm ở nơi nào bởi vì em chỉ cần chị ở bên cạnh em."

"Ừm." trái tim Sở Niệm cảm thấy ấm áp, cô dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên, khẽ hát: "

Điều lãng mạn nhất mà chị có thể nghĩ đến

Chính là cùng em bên nhau dần dần già đi

Đến tận khi chúng ta già nơi đâu cũng không còn đến được

Chị vẫn như lúc trước, xem em như là bảo bối giữ trong tay..."

Bài hát này trước khi cuộc phẫu thuật quyết định sống ch3t Nguyễn Du Nhiên đã ôm cô hát.

Lúc đó, cô vẫn chưa biết sống ch.ết, con đường phía trước là một khoảng xa xăm.

Vốn không dám nghĩ còn có một ngày có thể dựa vào lòng Nguyễn Du Nhiên ngắm sao.

Nguyễn Du Nhiên nhìn Sở Niệm, nhẹ nhàng nói bên tai Sở Niệm:

"Chúng ta sẽ như vậy, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

Phải.

Sở Niệm nhắm mắt lại, khóe môi giương lên, mãi mãi của cô... cô hi vọng biết bao, cũng là mãi mãi mãi của Nguyễn Du Nhiên.

Trước ngày rời đi một ngày.

Hai người cố ý để Chính Trực nghỉ học, cùng con đi khu vui chơi. Dù sao Chính Trực cũng chỉ là đứa trẻ, rất phấn khích với thiết bị đồ chơi, Nguyễn Du Nhiên cùng con chơi khủng long xoay tròn muốn ói luôn.

Buổi trưa lúc nghỉ ngơi, Nguyễn Du Nhiên mua kem cho con, Sở Niệm đi xếp hàng mua bạch tuộc nhỏ món Chính Trực thích nhất.

Hiếm khi được phóng túng, ngày hôm nay các cô không quan tâm đồ ăn rác rưởi này nọ, chỉ hi vọng có thể ở cùng Chính Trực nhiều nhất có thể.

Sở Niệm cảm thấy cuộc đời này cô có lỗi nhất với hai người: một người là Nguyễn Du Nhiên, một là Sở Niệm.

Sau này quãng thời gian còn lại, cô quyết định ở bên Nguyễn Du Nhiên, cùng cô ấy sống chết có nhau.

Nhưng Chính Trực thì sao?

Đứa nhỏ sẽ một mình lớn lên, cũng may, còn có hai bà nội.

Nhìn mẹ đi xếp hàng, Chính Trực liếm kem, bé con rất ngoan ngoãn ngồi trên ghế ăn, rồi lại nghiêng đầu nhìn mẹ mình.

Nguyễn Du Nhiên đang khom người buộc giày cho con, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt của con gái, cô ngẩn ra.

Hóa ra cô chưa bao giờ biết...

Trẻ con cũng sẽ có ánh mắt như vậy, lưu luyến không nỡ, thậm chí... còn mang theo vẻ tham lam... giống như muốn đem khoảnh khắc này lưu lại.

Thấy mommy nhìn mình, Chính Trực nghiêng đầu, liếm kem, khẽ gọi:

"Mommy!"

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, lòng cô chua xót, ngồi xuống bên cạnh Chính Trực, cái đầu nhỏ của Chính Trực đưa lên vai cô:

"Mommy phải yêu mẹ thật nhiều nha, đừng để mẹ bệnh nữa."

Chóp mũi của cô chua xót, vành mắt đỏ lên.

Chính Trực đung đưa bà chân củ cải của mình, nhìn mẹ mình đã mua xong bạch tuộc nhỏ, từ trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Tuy rằng rất luyến tiếc.

Tuy rằng bé con cũng muốn mỗi lần trở về nhà thì được mẹ ơm, nhưng so với người mẹ trước dậy mang bệnh, động một chút là tự mình trốn ở góc phòng khóc thầm mà nói, bé con càng thích mẹ của mình bây giờ, có lẽ chỉ có mommy mới có cách làm cho mẹ trở thành như bây giờ.

Ngày đó ánh mặt trời vừa phải, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm cùng nhau theo Chính Trực chơi vui vẻ, hơn 6 giờ, Chính Trực ngủ quên trên xe, Nguyễn Thu và Sở Thanh đến đón cháu.

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm trở về phòng thu dọn đồ đạc, tâm trạng của Nguyễn Du Nhiên xuống thấp, Sở Niệm cảm nhận được, cô vỗ vai Nguyễn Du Nhiên:

"Em đi nói mấy lời với hai mẹ đi, ở đây để chị sắp xếp."

"Ừm."

Nguyễn Du Nhiên mở cửa đi ra, trong phòng khách, đôi mắt của cô đã đỏ lên Sở Thanh gói bánh chẻo,, Nguyễn Thu đang ôm lấy bà không biết đang nói gì, nhìn thấy con gái đi ra, hai người đều mỉm cười quay đầu nhìn.

Nụ cười đó, cưng chìu giống như khi cô còn bé.

Chỉ là hai người mẹ trong trí nhớ của cô vẫn trẻ tuổi, còn bây giờ, mái tóc đen đã xen lẫn tóc bạc, ngay cả khóe mắt dù đã bảo dưỡng cẩn thận nhưng các nếp nhăn đã leo lên mặt.

Nguyễn Du Nhiên đi tới, một tay cô ôm Nguyễn Thu, một tay ôm Sở Thanh, hôn một cái thật to lên mặt hai người.

"Được rồi, hai mẹ đừng đa cảm như vậy, con cũng không phải không trở về."

Nguyễn Thu mạnh miệng:

"Hừ, ai đa cảm, vừa hay không ai quấy rầy thế giới hai người chúng tôi nhá."

Sở Thanh nhìn Nguyễn Du Nhiên, trong mắt đầy luyến tiếc:

"Qua bên đó không giống ở đây, phải chú ý sức khỏe biết không? Còn con nữa, quen được người ta chăm sóc sinh hoạt, nếu như... balabalu..."

Tuy rằng Sở Thanh không phải là người thích nói. Nhưng các bà mẹ trên đời này đều giống nhau.Con cái ở bên ngoài, sao có thể yên tâm.

Nếu như đổi lại là trước đây, Nguyễn Du Nhiên nhất định ngại mẹ mình nói nhiều, nhưng lúc này đây, cô nghiêm túc lắng nghe, không bỏ sót một chữ, toàn bộ đều ghi tạc trong lòng.

Buổi tối, cả nhà cùng nhau ăn bánh chẻo nóng hổi, Nguyễn Thu và Sở Thanh uống chút rượu, trước khi ngủ, Nguyễn Thu lau nước mắt nơi khóe mi, nghẹn ngào:

"Tụi con... hai đứa tụi con phải sống thật hạnh phúc."

Thật hạnh phúc.

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm cùng nhau gật đầu.

Các cô nhất định sẽ sống hạnh phúc.

Ngày tiễn biệt, Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm không báo cho bất kì ai biết, hai người muốn âm thầm rời đi.

Nhưng vẫn có vài người bạn gọi điện cho các cô, Nguyễn Du Nhiên cười ha hả trò chuyện một hồi, Sở Niệm cũng nhẹ nhàng nói ít lời.

Đến Hạ Oa thôn là xế chiều ngày hôm sau.

Chuyến đi khá bôn ba bởi vì vừa ngồi máy bay, vừa đi xe hơi, Sắc mặt Sở Niệm không được tốt, từ xa xa Nguyễn Du Nhiên đã nhìn thấy chị Tâm Nhu đã tới chờ, đã lâu không gặp, chị ấy vẫn dịu dàng như trước, trong mắt đều là ý cười:

"Có mệt không?Mau vào nhà, chị nấu đồ ăn cho hai đứa."

Ban đầu Sở Niệm còn có chút lo lắng, cô nghe Nguyễn Du Nhiên nói qua. mấy năm cô rời đi, trong nhà chị ấy thương Nguyễn Du Nhiên nhất, đứng về phía Nguyễn Du Nhiên cho nên cô lo lắng Tâm Nhu sẽ không đón nhận mình.

Vào trong nhà, giường lò ồ ồ đã được đốt lên, rất ấm áp, không quá nóng, nằm lên thoải mái miễn chê.

Tất cả áo gối, khăn mặt, ra giường, vỏ chăn đều được Tâm Nhu đổi mới, vì hai người đến đây cô đã chuẩn bị rất lâu.

Trên bàn nhỏ bày đầy món ăn gia đình nông thôn làm người ta thèm nhỏ dãi, gà quay, thịt viên "tứ hỉ", cá đù vàng nhỏ chiên xù, thịt

*Hình tròn tượng trưng cho sự quây quần và tụ họp. Bốn viên thịt lần lượt có ý nghĩa tượng trưng cho việc về nhất trong kỳ thi, cho đám cưới, cho việc trở thành con rể hoàng gia và cuối cùng là đoàn tụ với cha mẹ.

Nguyễn Du Nhiên nhìn thấy, tay còn chưa rửa sạch đã đi tới bốc một miếng cá chiên nhỏ, Tâm Nhu nhìn thấy chỉ cười, cô xoa đầu Du Nhiên, sau đó lấy thau bưng nước nóng.

Nguyễn Du Nhiên rửa tay rồi nhận lấy chậu nước từ trong tay chị mình, cô đổi nước lấy khăn ấm cho Sở Niệm rửa mặt, lau sạch rồi để Sở Niệm rửa tay.

Lưu Tâm Nhu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này rất kinh ngạc, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy Du Nhiên hầu hạ ai cả.

Sở Niệm có chút ngượng ngùng:

"Em..."

Nguyễn Du Nhiên cười hì hì:

"Không có gì, chị mình cả, sợ gì chứ!"

Tâm Nhu cũng cười, cô có thể cảm nhận được em mình vui vẻ, tất nhiên cô cũng vui theo.

Đã lâu không được ăn cơm nhà như thế này, đều là Tâm Nhu tự mình xuống bếp nấu, hơn nữa còn có rượu cao lương nhà tự nấu.

Nguyễn Du Nhiên vui vẻ, cô tham uống, uống liền hai ly, Sở Niệm sợ cô đau dạ dày cho nên một hai đút cô ăn mì lót dạ.

Càng về sau, Nguyễn Du Nhiên uống rượu say làm càng, buổi tối rồi cô nhất định đội áo gối trên đầu, tay cầm quạt ưỡn ẹo một đoạn ương ca cho Sở Niệm và Tâm Như khiến hai người dở khóc dở cười.

Lúc ngủ, Tâm Nhu chỉnh đèn tối xuống cho hai người, trước đây hàng năm hai người đều đến đây ở, cho nên Sở Niệm cũng khá quen thuộc với bố trí nơi này.

Cô nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Du Nhiên, em tắm chưa?"

Lúc này Nguyễn Du Nhiên được ánh đèn chiếu lên, có chút quyến rũ. khóe môi giương lên, nhìn Sở Niệm.

Ánh mắt kia...

Trong lòng Sở Niệm bùng cháy ngọn lửa.

Nguyễn Du Nhiên cười giơ tay lên:

"Người ta muốn ôm."

Sở Niệm đi tới ôm lấy cô.

Cô lại chu miệng nói:

"Muốn hôn."

Sở Niệm mỉm cười hôn cô.

Nguyễn Du Nhiên bĩu môi:

"Rốt cuộc em có thể thả lỏng rồi, thật em đã mệt mỏi rất lâu rồi..."

Dáng vẻ ấm ức này...

Đúng vậy, cô ấy thật sự đã mệt mỏi quá lâu rồi, vì cô, vì Chính Trực, vì rất nhiều rất nhiều chuyện...

Sau cùng cô ấy cũng có thể dỡ xuống gánh nặng nghìn cân trên người rồi.

Sở Niệm đau lòng, ôm lấy Nguyễn Du Nhiên vào lòng, Nguyễn Du Nhiên ngửi mùi hương trên tóc Sở Niệm, mượn rượu nói:

"Thật tốt... chúng ta sẽ ở đây đến bạc đầu giai lão."

Tương lai sau này, không còn ồn ào bon chen, các cô chăn dê thả ngựa, xem hoa rơi nước chảy, nắm tay nhau không cần vướng bận gì.

Sáng hôm sau sau khi thức dậy.

Nguyễn Du Nhiên ăn cháo bắp mà mình nhung nhớ, cô còn nghịch ngơm xoay chén dạy Sở Niệm ăn như thế nào, Sở Niệm cũng học theo dáng vẻ của cô.

Tâm Nhu ở bên cạnh nhìn, mỉm cười lắc đầu, quả thật hai người này là hai đứa trẻ chưa trưởng thành.

Nguyễn Du Nhiên và Sở Niệm rất có động lực, hai người bắt đầu bận rộn tu sửa lại cái viện nhỏ suốt cả một ngày, nhìn ngôi nhà này đã hoang phế rất lâu, không ít cỏ dại phát triển, hai người dọn dẹp cỏ, rồi trồng ít hoa cỏ rau củ vào.

Tâm Nhu hết giờ dạy trở về nhà nhìn thấy thì dở khóc dở cười:

"Ở đó trồng rau này không sống được đâu."

Phần kiến thức này hữu ích.

Sở Niệm bắt đầu đọc sách để biết cách làm một người nông dân thông thái đúng chuẩn, còn Nguyễn Du Nhiên thì nghiên cứu môn phân bón.

Khoảng thời gian đó...

Cả phòng tràn ngập một mùi khó mà diễn tả...

Đến cuối cùng, Sở Niệm suýt chút nữa bóp ch.ết Nguyễn Du Nhiên:

"Em dẫn chị tới đây là để giày vò chị hả?"

Nguyễn Du Nhiên cười gượng, nói chung cũng vì rau củ tự nhiên tươi cũng như chính các cô ăn cho nên không bỏ thuốc trừ sâu, hai người ăn một nửa, sâu ăn một nửa cớ sao không làm nhỉ?

Khi mặt trời ngả về phía tây, Nguyễn Du Nhiên nắm tay Sở Niệm, hai người mặt không son phấn, không để ý ăn mặc, mặc chiếc áo sơ mi thông thường bước đi trên con đường thôn nhỏ.

Hoa dại nở rộ, trong không khí ngào ngạt mùi cỏ xanh.

Thỉnh thoảng gặp chó lang thang, hai người sẽ lấy cơm thừa trong nhà đút cho nó, đến sau này chỉ cần cô huýt sáo, mấy chú chó lang thang này giống như được huấn luyện chuyên nghiệp nhanh chóng tập hợp, ngoắc đuôi chờ đợi.

Buổi tối.

Trong miệng mỗi người ngậm một cọng cỏ, hai tay đan vào nhau đặt phía sau, gối đầu lên, hai chân bắt chéo, cùng nhau ngắm sao.

Hôm nay trời trong, mỗi một ngôi sao đều vô cùng rực rỡ lấp lánh, dưới bầu trời sao mênh mông, hai người cảm giác mình như hai con cá vui vẻ vẫy vùng trong đó.

Có khi trời mưa, hai người sẽ giống như con nít, ở trong nhà ăn lẩu, hoặc đơn giản cùng nhau ăn một cây kẹo que, chị một miếng em một miếng nhìn trời mưa tán dốc.

Đôi khi Sở Niệm hứng thú bừng bừng, Nguyễn Du Nhiên sẽ mài mực để Sở Niệm viết ít thơ ca, hai người giống như đại hiệp cổ trang, trong tay là bình rượu, vừa viết vừa uống.

Đương nhiên, của Nguyễn Du Nhiên là rượu thật, còn Sở Niệm dứt khoát là canh bồi bổ cơ thể.

Mấy tháng ngắn ngủi.

Sở Niệm cảm giác mình từ 30 trở về tuổi 18.

Nguyễn Du Nhiên sẽ nuông chiều cô như đứa trẻ, khi thời tiết tốt, Nguyễn Du Nhiên sẽ cõng cô trên lưng đi trên con đường nhỏ trong thôn, gặp mấy người quen trong thôn sẽ chào hỏi, ông cụ và bà cụ nhìn thấy như vậy, sẽ chỉ vào Sở Niệm hỏi Nguyễn Du Nhiên:

"Con à, đây là..."

Sở Niệm sẽ vùi mặt vào vai Nguyễn Du Nhiên, còn Nguyễn Du Nhiên sẽ cười ha ha lau mồ hôi nói:

"Đây là cô vợ lười nhà con."

Sở Niệm:...

Nhìn thấy ai kia bị mình chọc giận, Nguyễn Du Nhiên sẽ hát "Trư Bát Giới" cõng vợ, cuộc sống như vậy quá hoàn mỹ.

Thỉnh thoảng Nguyễn Tổng cũng sẽ sang đây thăm các cô, lần đầu Nguyễn Du Nhiên sẽ lên một đơn lớn, nói cho hai mẹ biết mình thèm ăn gì, muốn quần áo thế nào.

Mỗi lần Nguyễn Thu đều tức đến mắt trợn trắng, nhưng cũng hết cách, lần đầu giống như dọn nhà.

Ngày nhỏ Nguyễn Du Nhiên ước mơ làm thợ may, không ngờ bây giờ ước mơ thành hiện thực, cô mở một tiệm nhỏ cho mình, gọi là tiệm may Thiên Tài.

Không nhận tiền nhưng vẫn được nhận những bộ đồ thời trang xinh đẹp, khiến cho mấy cô gái trẻ trong thôn từ trong tiệm đi ra như biến thành người khác.

Lúc mới đầu Sở Niệm còn vui vẻ, sau này, cô hết vui.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Rõ ràng Nguyễn Du Nhiên đã nói cùng cô sống cuộc sống điền viên, nhưng lại ở Hạ Oa thôn nổi lửa, cả trai lẫn gái ai cũng mở miệng gọi chị, còn phóng điện đưa thư tình tặng hoa.

Người trẻ bây giờ là vậy!

Sở Niệm cũng không phải hết cách, cô đem cơn tức trút lên người Nguyễn Du Nhiên mấy ngày.

Đến cuối cùng Nguyễn Du Nhiên đóng cửa tiệm ngay và luôn, chỉ mở vào ngày thứ hai, người ta hỏi nguyên nhân, cô chỉ vẫy tay.

Lưng đau chân nhũn-nguyên nhân này sao dám nói ra?

Nửa năm sau, Ngưu đạo dẫn theo một đội ngũ lớn đến, bà nhìn thấy nơi này núi non sông suối rất đẹp, không muốn trở về.

Sau khi quay xong những cảnh cơ bản, bà ngồi trên tảng đá lớn ăn dưa hấu nhìn Nguyễn Du Nhiên nói:

"Tiện Tiện, con có biết bây giờ con và Sở Niệm hot thế nào không?

Quả thật trở thành lời đồn trong giới giải trí.

Nguyễn Du Nhiên khoanh tay:

"Lý tưởng của con là để cho người ta biết chị đây tuy rằng người không ở trong giang hồ nhưng giang hồ mãi mãi lưu truyền tiếng tăm của chị."

Ngưu đạo:...

Tiện Tiện được nuôi dưỡng lâu ở một nơi non xanh nước biếc, nông thôn mộc mạc sao càng ngày càng khoe khoang?

Sở Niệm ôm laptop cười, bây giờ thời gian của cô có thừa, thỉnh thoảng sẽ cùng fan tương tác trò chuyện, mỗi lần cô trả lời đều sẽ lên hotsearch.

Hoàn toàn có thực lực.

Rất tiếc là trong mắt hai người những điều đó chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi trong thế giới bao la rộng lớn.

Năm thứ hai, Sở Niệm bắt đầu từng bước ra tay, cô đem những hồi ức của cô và Nguyễn Du Nhiên viết thành quyển sách "Nửa đời trước của tôi", đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của hai người, mỗi tối, sẽ mở một ngọn đèn màu cam, hai người sẽ nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau cho đến bây giờ, vừa nói vừa cười, lúc bắt đầu tiến triển rất nhanh, viết đến phát hiện bệnh, ly biệt ba năm... hai người thường xuyên khóc, đến cuối cùng lại ôm nhau cười.

Hóa ra chúng đã từng là hồi ức đau thương, rốt cuộc hai người đều có thể mỉm cười nói ra.

Chỉ cần yêu là đủ nhiều.

10 năm đám cưới vàng.

Ngày kỷ niệm 10 năm kết hôn.

Sở Niệm và Nguyễn Du Nhiên cảm thấy đã đến lúc cho mọi người một câu trả lời.

Sở Niệm đăng weibo đầu tiên trong năm đó.

- @Nguyễn Du Nhiên, mười năm cảm ơn vì có em, vợ của chị.

Sau khi cô đăng lên, không thể nói là nhấc lên làn sóng mà phải nói là mưa to gió lớn, toàn bộ giới giải trí sôi sục, toàn bộ vòng fan đều nổ ra hàng ngàn bọt nước.

- A aaaaa! Năm tháng không hồi kết!!!

- Trời ơi trời, 10 năm, 10 năm???

- Má ơi, Sở ảnh hậu, có phải weibo bị hack hay bị nhiễm virus rồi?

...

Rất nhanh, câu trả lời của Nguyễn Du Nhiên làm cho mọi người hiểu rõ, không phải bị hack cũng không phải bị virus.

- @Sở Niệm, kiếp này kiếp sau, chị vẫn là vợ của em.

Trời... đất... ơi...

Sáng sớm, Tần Yên Lam và Lam Kha cùng nhau lướt weibo, chén trong tay hai người cũng rất ăn ý rớt xuống đất.

Ngưu đạo ở nhà hút thuốc cũng lảo đảo.

Hai bài đăng này xuất hiện, weibo ngay lập tức rơi vào tê liệt, bạo tím đen đồng thời truy cập.

Mà hai người ở thế ngoại đào nguyên hoàn toàn không để ý tới vòng xoáy mà họ tạo ra. Nguyễn Du Nhiên một chiếc xe lừa mới từ nhà kế bên, cô chưa có bộ giáp lừa, cô quét dọn xe sạch sẽ, trải một tấm đệm bên trên, ôm vợ đặt lên.

Nguyễn Du Nhiên sẽ cười híp mắt kéo xe, cô muốn dẫn Sở Niệm đi phơi nắng, Sở Niệm ngồi phía sau giống như hoàng thái hậu, cầm sách trong tay đọc cho cô nghe.

"Có một người, dạy tôi học được nói lời yêu."

"Em ấy nói ngay khoảnh khắc lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã lún sâu vào, tôi vẫn cho rằng em ấy gạt người, một đứa trẻ bốn tuổi thì biết gì, mãi cho đến khi càng về sau này, con gái ba tuổi của chúng tôi nói với tôi có người trong lòng, tôi mới biết: yêu sớm là truyền thống của Nguyễn gia."

"Em ấy cứu vớt tôi từ xó xỉnh không người, xua đi bóng tối quay quanh tôi..."

"Em ấy cũng sẽ không thật sự giận tôi, cho dù là ba năm ly biệt, em ấy rời đi nhưng sau khi nhìn thấy tôi cũng không nhẫn tâm... Tôi biết đó thiên vị, tôi cũng biết em ấy đã chịu đựng quá nhiều khi sự tự tôn và kiêu ngạo bị nghiền nát, cho nên, từ nay về sau, tối quyết định sẽ bồi thường cho em ấy..."

"Lần đầu tiên trong đời, tôi quỳ gối trước phật cầu nguyện, tôi có thể chịu mọi khổ đau, có thể chịu được tất cả, chỉ xin đừng để Du Nhiên rời khỏi tôi."

"Con gái của chúng tôi chào đời giống y như Du Nhiên, đó cũng là niềm an ủi duy nhất trong lòng tôi trong những ngày tháng tối tâm..."

"Ngày tiến vào phòng phẫu thuật, tôi tự nói với chính mình là phải sống tiếp, tôi còn muốn nhìn thấy em ấy, nhìn thấy nụ cười của em ấy..."

"Ông trời ơi, xin ông hãy mở mắt nhìn con một lần, nhìn người yêu của con..."

"Mẹ, có phải mẹ ở trên thiên đường nhìn thấy đúng không? Con và Du Nhiên sống rất vui rất hạnh phúc."

"Tôi không biết quãng đời còn lại của mình còn được bao lâu, nhưng có thể xác định, quãng đời còn lại sau này có em ấy là có hạnh phúc."

"Du Nhiên, chị yêu em."

...

Chính văn hoàn.

—--Hoàn—-