Nguyễn Jack trực tiếp kinh hãi, cô thật sự sợ nước nhất, cô sợ nước nhất, bơi cái gì, cô có khác nào vịt lên cạn khác nào con vịt chết đâu, cô hạ giọng:

"Đừng cản tôi."

Sở Niệm dùng ánh mắt thản nhiên nhìn người kia:

"Đây là thái độ em cầu người à?"

Mắt thấy Lâm cục thịt bên kia đã bắt đầu kích động bơi tự do, nếu như không trốn thì sẽ không còn trốn được nữa, Nguyễn Du Nhiên có chút sốt ruột:

"Vậy cô muốn tôi cầu cô thế nào?"

Sở Niệm mặt không đổi sắc:

"Gọi chị."

Gọi chị??!!

Đôi mắt Nguyễn Du Nhiên có biến hóa, hiên ngang lẫm liệt:

"Trừ khi tôi chết!"

Vừa dứt lời, Ngưu đạo chỉ tay:

"Tiện Tiện muốn chạy, bắt lấy, trực tiếp quăng xuống nước!"

Đã hẹn thề sống chết cùng nhau, sao có thể không có nghĩa khí bỏ chạy?

Ngưu đạo chỉ đạo dứt khoát, cô gọi người xung quanh đen tối như quạ quây quanh ép tới, Nguyễn Du Nhiên sợ tới thay đổi sắc mặt, cô nhìn Sở Niệm, không phải chứ, người phụ nữ chết bầm này thật sự nhẫn tâm như vậy sao?

Sở Niệm bình tĩnh nhìn người kia, không phải Nguyễn Du Nhiên muốn làm người xa lạ sao? Cô chẳng phải người hiền lành, chưa bao giờ nhân từ với người xa lạ.

Mắt thấy một trợ lý nhỏ chạy tới kéo tay mình, Tiện Tiện lão đảo, trong lúc chỉ mành treo chuông, mặt cô trắng bệch kêu lên:

"Chị!"

Mặc dù trong lúc hốt hoảng gọi nhưng một tiếng "Chị" làm tâm Sở Niệm mềm xuống, dường như đã lâu không nghe được tiếng xưng hô này, cô cũng chỉ hốt hoảng trong chốc lát. Năm ấy Thỏ Thỏ của cô cũng gọi một tiếng chị, làm rất nhiều chuyện với cô...

"A a a!!! Cứu mạng đi!" Tiện Tiện thà chết không chịu khuất phục đã bị dồn đến bên bể bơi.

Lúc này Sở Niệm mới lấy lại tinh thần, cô nhìn Ngưu đạo:

"Đừng động, em ấy tới kỳ kinh nguyệt."

Ngưu đạo giơ tay phải lên, đắc ý ra hiệu OK:

"Rút!"

Đám người vừa rồi còn khí thế hùng hổ thoáng một cái tất cả đều bỏ chạy.

Nguyễn Du Nhiên:...........

Chết tiệt!!!!

Cô coi như đã nhìn rõ, bây giờ người trong tổ quay đều là người của họ Sở kia rồi???

Nguyễn Du Nhiên hóa phẫn nộ thành sức mạnh, giữa trưa ăn hơn hai mươi mấy que nướng, ăn xong thì ngủ, một giấc ngủ mê mệt tới trời tối.

Bởi vì quá mệt nhọc, trước khi ngủ cô không có tắm, buổi trưa ăn nhiều đồ nướng lại chạy tùm lum, đảo Cua của Ngưu đạo cũng không nhỏ, khu nghỉ dưỡng hơn 500 mét vuông, không chỉ có hồ bơi còn có cả bãi cát bãi biển, cô còn tới đó phơi nắng, lúc này cô cảm thấy cả người mình đều hôi rình.

Cô lười biếng đứng lên, theo bản năng nhìn giường bên cạnh, Sở Niệm nằm trên giường xem tạp chí, dường như biết cô đang nhìn mình, đôi con ngươi đen trắng rõ ràng trong suốt chuyển động, nhìn về phía Nguyễn Du Nhiên.

"Nhìn cái gì, móc mắt cô xuống bây giờ!"

Cáu kỉnh ngang ngược không nói lý lẽ, Sở Niệm chỉ nở nụ cười khẽ, cô chỉ chỉ ly nước trên bàn, nói:

"Nước mật ong, uống đi."

Nguyễn Du Nhiên có một tật xấu nho nhỏ, đó chính là khi ngủ dậy rời giường sẽ hay cáu kỉnh, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, cả nhà đều cực sợ tính này của người kia, sau khi người kia thức dậy căn bản trốn xa chừng nào tốt chừng đó, chỉ có Sở Niệm, thường hay nở một nụ cười nói một câu nói là có thể vuốt giận.

Nguyễn Du Nhiên mới không thèm uống nước, cô vừa ngâm nga bài hát vừa cất bước nhàn nhã vào trong phòng tắm.

Sở Niệm ngồi trên giường thất thần, yếu đuối. Dù rất mệt nhưng không ngủ được, mắt vẫn lưu luyến nhìn Nguyễn Du Nhiên, nhìn thế nào cũng không đủ.

Lúc đầu Nguyễn Du Nhiên tắm rất vui vẻ, nhưng chưa tới 10 phút, cô hét lên một tiếng, ngay lập tức khóa nước.

Sở Niệm lại càng hoảng sợ, ngay cả dép cô cũng không mang, chân trần chạy tới mở cửa:

"Sao vậy???"

Cửa bị mở ra, hơi nước xen lẫn mùi hương nồng nặc xông vào mũi, Sở Niệm giật mình, tim cô đập "thình thịch", môi hơi khô.

Vóc dáng của Nguyễn Du Nhiên....

Từ khi người này bắt đầu xuất đạo cũng bởi vì vóc dáng "trưởng thành quá sớm" mà chịu nhiều tranh cãi.

Lần gần đây nhất, antifan ở trên weibo của Nguyễn Du Nhiên sôi nổi để lại bình luận, hỏi rốt cuộc trong người cô có bao nhiêu ký silicon, khiến Nguyễn Du Nhiên tức chết, đến cuối cùng là Sở Niệm nâng cằm cô, tóc dài xõa vai, phong tình vạn chủng nói:

"Không cần để ý họ, chị kiểm tra đúng hàng thật là được rồi."

Lần trước hai người chưa định ly hôn, cuối cùng "đánh" một trận oanh oanh liệt liệt vô cùng bận rộn giống như ra chiến trường, ngươi tới ta chịu, nào có thời gian quan tâm ba cái này.

Hôm nay, đã 3 năm qua đi, Sở Niệm phát hiện vóc dáng của Tiện Tiện nhà cô nếu quan sát tỉ mỉ hình như "phát d.ục lần 2" thì phải.

Cả người... óng ánh như tuyết.

Nguyễn Du Nhiên quả thật tức chết rồi, cô cầm khăn mặt:

"Cô đi ra ngoài! Ai cho cô vào!"

Khăn mặt mang theo hơi nước đánh tới, Sở Niệm bừng tỉnh, cô nghiêng đầu né tránh, cũng không có đi, mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Du Nhiên:

"Sao vậy? Có chuyện gì?"

Nguyễn Du Nhiên rất tức giận:

"Cô mau ra ngoài, chẳng lẽ muốn tôi đuổi cô ra?"

Sở Niệm nhướng mày:

"Được, cô đuổi tôi đi."

Nguyễn Du Nhiên:...

Chỉ bằng cô của bây giờ làm sao đuổi người được.

Mắt thấy người bị chọc hai mắt rưng rưng, Sở Niệm đóng cửa lại, mặt của cô nóng hổi, tim cũng không nghe sai bảo đập loạn.

Trong phòng tắm, Nguyễn Du Nhiên qua loa tắm cho xong, trùm khăn tắm đi ra cúi gằm mặt, ngồi trên giường không nhúc nhích.

Sở Niệm nhìn người kia, rốt cuộc sao vậy? Ngay cả tóc cũng không thổi?

Không biết qua bao lâu.

Nguyễn Du Nhiên ngẩng đầu, cô nhìn Sở Niệm.

"Nhẫn mất rồi."

"Cái gì?" Sở Niệm theo bản năng hỏi ngược lại, vành mắt Nguyễn Du Nhiên thoáng đỏ lên, cô cắn môi, giọng nghẹn ngào:

"Mất nhẫn rồi."

Hôm nay chơi quá vui, nhẫn kết hôn cô vẫn luôn đeo trên cổ mất rồi.

Nhẫn đó... là ngày cô tròn 20 tuổi vừa đến tuổi được phép kết hôn Sở Niệm mua cho cô, là một cặp, hai người mỗi người một chiếc.

Cô còn nhớ kỹ thời điểm đó Sở Niệm dịu dàng biết bao, người đó ôm cô, nhẹ nhàng hôn cổ cô, dùng giọng ngọt ngào nhất nói ra lời tốt đẹp nhất trên thế giới này:

"Gả cho chị, chị không thể chờ đợi được nữa, chị muốn em thuộc về chị, một ngày cũng quá lâu để chờ đợi."

Sở Niệm mấp máy môi muốn nói, Nguyễn Du Nhiên hít sâu một hơi, cô bức nước mắt chảy ngược, cứng rắn nói:

"Mất thì mất, dù sao tôi cũng không quan tâm, bây giờ ngay cả ông trời cũng quyết định thay tôi, không phải sao?"

Nguyễn Du Nhiên nói xong, cô xoay người che cổ, ngay cả tóc cũng không thổi khô mà nằm xuống, quật cường đưa lưng về phía Sở Niệm.

Mặc dù người kia không nói chuyện nhưng cơ thể dưới chăn run run.

Cô biết người kia đang khóc.

Nguyễn Du Nhiên rơi lệ trong lặng lẽ, cô khóc vì ấm ức, khóc vì khổ sở, khóc vì thương tâm, đem chuyện trước kia hòa theo nước mắt.

Sở Niệm, Sở Niệm, Sở Niệm...

Sau khi cô tới nơi này, không chỉ một lần tự nói với bản thân phải quên người kia đi.

Hai người đã không còn là vợ vợ nữa rồi.

Đã quyết định ly hôn, cũng là cô nói ra.

Nhưng cô thật sự làm không được, hai người bên nhau quá lâu, thật sự phải đem phần yêu kia tách ra, thật sự giống như rút gân rút xương từ trong cơ thể cô ra, khiến cô đau đến không sống nổi nữa.

Nguyễn Du Nhiên mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong mơ cô nhìn thấy Sở Niệm, Sở Niệm một mình đung đưa bàn đu dây, vươn tay mỉm cười nói:

"Tới đây, Thỏ Thỏ, đừng giận nữa, đều là chị không tốt."

Nguyễn Du Nhiên khóc, cô tiến về phía trước, ôm lấy người kia, dùng sức đánh lên người người kia:

"Tại sao? Rốt cuộc tại sao không nói một tiếng liền rời đi? Chị là đồ khốn, sao chị độc ác vậy? Chị có biết 3 năm này em sống thể nào không? Chị biết không..."

Gió thổi qua, thổi khô nước mắt của người kia, Nguyễn Du Nhiên bị Lâm Y Y lắc tỉnh, sau khi cô tỉnh dậy mắt đỏ au như thỏ.

Lâm Y Y mặt đầy yêu thương:

"Nằm mơ thấy ác mộng gì mà khóc thành thế này?"

Nguyễn Du Nhiên che giấu, cô cúi đầu:

"Không có chuyện gì."

"Cậu xem đây là gì?" Lâm Y Y cưới híp mắt đùa giỡn giơ tay ra, Nguyễn Du Nhiên ỉu xìu nhìn thoáng qua:

"Đừng ồn, mình có chút khó chịu."

Nhẫn đã làm mất, cô cảm giác linh hồn nhỏ bé của mình theo đó mà biến tan, cơ thể và tâm đều đặc biệt khó chịu.

Lâm Y Y lắc lắc cánh tay của người kia:

"Cậu đoán xem, đoán đúng mình dắt cậu đi ăn khuya, cậu ngủ quá lâu rồi, cũng gần 11 giờ đêm."

Nguyễn Du Nhiên mặc cho người kia lắc, bản thân cũng không nhúc nhích, nhớ tới chiếc nhẫn, vành mắt lại đỏ.

Lâm Y Y nhìn thấy, cô khẽ thở dài, mở tay ra:

"Đây là đồ mình nhặt được ở bờ cát."

Nguyễn Du Nhiên nhìn thoáng qua, cả người giật nảy lên, kích động thoáng từ giường nhảy dựng lên:

"Nhẫn!!! Của mình!!!"

Cuối cùng cũng khôi phục tinh thần, Lâm Y Y thở dài một hơi:

"Thật là của cậu? Mình cảm thấy nó là của cậu, giống như cậu đeo trên cổ."

Nguyễn Du Nhiên sớm đã bị niềm vui sướng to lớn mất đi rồi có lại này làm cho cả người run rẩy, tay cô vẫn run run, một tay đoạt lấy:

"Nhặt được ở đâu, cảm ơn cậu Y Y, thật sự cảm ơn cậu!" Cô ôm cổ Lâm Y Y, dùng sức ôm lấy, kích động lệ nóng doanh tròng.

Lâm Y Y bị ôm chặt sắp thở không nổi, cô cười đẩy người kia ra.

Hai người đang ồn ào, cửa bị đẩy ra, Sở Niệm từ bên ngoài đi vào, cô nhìn nhìn hai người không nói gì.

Nguyễn Du Nhiên vừa nhìn thấy Sở Niệm đi vào, ngay lập tức không cười, nhướng mày:

"Đi, Y Y, chúng ta đi ăn khuya."

Lần này vui vẻ, cơ thể cũng thoải mái hơn.

Lâm Y Y nhìn người kia cấp tốc thay đồ, người trước mặt như con thỏ nhỏ nhảy nhảy, cô khẽ thở dài, đúng là trẻ con.

"Y Y, cậu tìm được ở đâu?"

Nguyễn Du Nhiên thật sự rất đẹp, chỉ cần mở tâm nhìn người, trong mắt như có hàng vạn hàng nghìn hào quang.

Lâm Y Y mỉm cười:

"Cũng thật trùng hợp, lúc đó dì quét dọn vệ sinh cầm nhẫn tới hỏi mình có biết là của ai không, mình nhìn quen mắt liền nhớ tới cậu."

Nguyễn Du Nhiên vô cùng vui vẻ:

"Dì nào? Trở về mình sẽ đi tặng dì ấy phong bì."

Lâm Y Y không nhìn người kia:

"Thì dì quét bãi cát bên kia."

Bữa ăn khuya này Nguyễn Du Nhiên ăn rất thoải mái, cô ngậm tăm vui vẻ về phòng, nhìn thấy mặt Sở Niệm tái nhợt, chật vật dùng băng gạc quấn quanh cổ tay, từng vòng từng vòng quanh cổ tay phải.

Nguyễn Du Nhiên nhìn thoáng qua:

"Cô-"

Sở Niệm ngẩng đầu, trong mặt có gợn sóng lăn tăn, nhìn người kia.

Nguyễn Du Nhiên giống như cắn trúng đầu lưỡi, đem lời muốn hỏi nuốt xuống bụng.

Rõ ràng là cố gắng cứng rắn không muốn quan tâm, nhưng cô vẫn không nhịn được vẫn tiếp tục nhìn về phía Sở Niệm, trước đây Sở Niệm sợ nhất là đau, trên tay cắt một vết gì thôi nhất định muốn cô hôn rồi dụ dỗ mới bằng lòng chịu băng bó, hôm nay, ba năm không gặp, người đó cũng thay đổi.

Sở Niệm nhịn đau, mất rất nhiều công sức mới băng bó kỹ lưỡng, cô đứng lên nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Vui vẻ như vậy, tìm được nhẫn rồi?"

Nguyễn Du Nhiên liếc mắt:

"Tôi không có vui vẻ."

Sở Niệm không nói lời nào, nhìn chằm chằm người kia.

Nguyễn Du Nhiên hừ lạnh, cô đem nhận "cạch" một tiếng đập xuống bàn:

"Là Y Y nhặt được đưa tôi, tôi không thèm."

"Thật sao?"

Sở Niệm cười nhạt, cô cầm lấy nhẫn trên bàn, như có điều suy nghĩ:

"Cô không cần?"

Không biết khí thế từ đâu nổi lên, Nguyễn Du Nhiên đem chữ "Ừ" bật nút thốt ra.

"Nếu như không cần..." Sở Niệm đi tới trước cửa sổ, chợt giơ tay lên, dùng sức ném ra ngoài:

"Vậy vứt đi."

Nguyễn Du Nhiên kinh ngạc thốt lên, cô lập tức chạy tới, hai tay nắm lan can nhìn ra phía ngoài.

Lúc này trời đã sớm tối đen, bên ngoài trời như mực cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có ngọn đèn yếu ớt ở xa xa, Nguyễn Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi, quay đầu lại nhìn, Sở Niệm cong khóe môi:

"Không phải không cần sao?"

Nói xong, cô mở bàn tay ra, ánh sáng nhàn nhạt nhẫn lóe lên trên tay cô:

Nguyễn Du Nhiên:...

Sở Niệm nhìn người, nhẹ nhàng lắc đầu, đem nhẫn đặt lên bàn:

"Thỏ Thỏ."

Đã lâu không được Sở Niệm gọi như vậy, trong lòng Nguyễn Du Nhiên run lên, cô cúi đầu.

Sở Niệm yếu ớt nói:

"Em có thể... cho chị thêm một cơ hội nữa không?"

Xung quanh giống như bị sự yên tĩnh khóa chặt, cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng.

Nguyễn Du Nhiên vẫn luôn cúi đầu, nước mắt của cô từng giọt rơi xuống, rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh.

Chẳng biết qua bao lâu, Nguyễn Du Nhiên mặt đầy nước mắt, thì thào:

"Tôi chờ ba năm rồi, liều mạng chỉ muốn nghe một lời giải thích từ cô cho dù một câu bảo tôi chờ cũng được, thế nhưng... không có. Sở Niệm, tôi mệt mỏi, tôi chịu đủ rồi, chịu đủ cuộc sống vì cô mà rơi nước mắt, tôi... tôi thật sự rất hận chính mình của bây giờ, cô có biết không?" cô ngẩng đầu nhìn Sở Niệm: "Cô từng thử qua chưa? Ròng rã nửa năm không bước ra khỏi phòng, mỗi ngày nhìn điện thoại mà ngây người? Cô từng thử trải qua chưa? Từ trong mộng khóc đến tỉnh lại, sau khi tỉnh ôm chăn của cô từ bầu trời tối đen đến cho đến hừng động? Cô từng trải qua chưa? Mỗi một lần nhớ cô, càng về sau nhớ quá lâu nghĩ quá nhiều đều không thể nhớ nổi hình dáng của cô ra sao... tôi mệt mỏi, thật sự mệt mỏi...."

Nước mắt của Sở Niệm cuối cùng cũng rơi xuống.

Gió lạnh thổi qua, mang theo nước mắt của hai người rơi xuống đầy mặt đất.

Chẳng biết qua bao lâu, căn phòng lại chìm vào bóng tối, trước đây, Nguyễn Du Nhiên rất sợ tối, buổi tối đều phải là Sở Niệm ôm ngủ, làm nũng hôn hôn mới chịu.

Mà hôm nay.

3 năm, cô cũng học được ngủ một mình, một mình đối diện với bóng đêm.

Rạng sáng ngày hôm sau.

Nguyễn Du Nhiên thức dậy với đôi mắt sưng như quả đào, cô là người cực kỳ tuân thủ hứa hẹn, cô cố ý đi tìm một chị có quan hệ trong tổ quay xin một bao lì xì, bỏ vào một ít tiền, theo lời Lâm Y Y nói đi tới chỗ kia, tìm dì Bảo Khiết tốt bụng, tới nơi, Nguyễn Du Nhiên vô cùng biết ơn mang lì xì nhét vào tay dì kia: "Con thật sự rất biết ơn dì." Ngoại trừ lì xì tiền, cô còn làm một hoa hồng to xấu xí cho người ta.

Dì kia bị lời của Nguyễn Du Nhiên làm cho bất ngờ, bà nhìn hoa hồng to rất xấu xí kia dở khóc dở cười:

"Nguyễn tiểu thư, thật sự không phải tôi nhặt được, tôi chịu trách nhiệm quét tước bên này, nhưng, không có nhặt được nhẫn."

Nguyễn Du Nhiên nhướng mày cười ngọt ngào:

"Ây da, con biết dì không tham của rơi, nhưng con nhất định phải cảm ơn dì."

Dì đó gãi đầu: "Thật không phải là dì." Bà không thể nhận số tiền này, hai người đang đẩy đưa thì một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đi tới, ông ta nhìn Nguyễn Du Nhiên:

"Cô nói là chiếc nhẫn kia sao?"

Nguyễn Du Nhiên gật đầu, mắt phát sáng:

"Bác cũng biết?"

Bác bảo vệ mỉm cười:

"Tôi biết, bởi vì quá ấn tượng. Hôm qua lúc tôi gác khoảng 4 giờ hơn liền thấy Sở tiểu thư một mình ở bên đó tìm kiếm, cô ấy tìm rất kỹ, một cục đá cũng không buông tha, tìm chừng tới 5 giờ mấy mới tìm thấy được, tay bị bình rượu cắt bị thương, chảy rất nhiều máu."

- ---------Hết chương 9--------