Editor: Dứa

Beta: Thuỷ Tiên

Lúc trước Cơ Thập Nhất hỏi chuyện, Dương Dương không trả lời, nhưng hiện tại khi cô và Vương Hạo đang thảo luận thì cậu bé lại mở miệng.

Vương Hạo nghe tiếng thì vội vội vàng vàng mở miệng: “Dương Dương, cháu mơ thấy gì?”

Đây là sở trường của Cơ Thập Nhất, anh cũng cảm thấy có lẽ Dương Dương đã mơ thấy thứ gì đó đáng sợ nên mới không dám đi vào giấc ngủ, cách nói này rất hợp lý, sự run rẩy khi nãy cũng là điều hiển nhiên.

Anh biết, mức độ tiếp nhận ác mộng của trẻ nhỏ tương đối thấp.

Nào ngờ, sau khi Vương Hạo nói xong lời đó, Dương Dương lại ngậm miệng không nói một lời.

Khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó, có thể thấy được sự hoảng sợ từ trong ánh mắt, đột nhiên cậu bé bật dậy khỏi ghế, chạy tới nấp sau chiếc máy phóng to của đoàn phim, nếu không phải biết phía sau có người, chắc chắn sẽ nhìn không ra.

Phản ứng của Dương Dương quá lớn.

“Thằng bé đang sợ hãi.” Cơ Thập Nhất nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo gãi đầu, có chút hối hận, “Tôi cảm thấy mình cũng chưa nói gì hết cơ mà, sao đột nhiên thằng bé lại bỏ chạy?”

Cơ Thập Nhất không trả lời anh, mà đi về hướng đó, từ bên cạnh đã nhìn thấy cơ thể run rẩy lẩy bẩy của Dương Dương.

Cô không quấy rầy cậu bé, mà cùng cậu bé núp ở phía sau, nhìn về phía trước, chìm vào dòng suy nghĩ miên man.

Vì sao Dương Dương lại trốn ở đây, cậu bé đang sợ hãi điều gì?

Chẳng lẽ đã nhìn thấy cảnh tượng nào đó, dẫn tới việc mơ thấy ác mộng, nhưng nỗi sợ hãi khiến cậu bé lựa chọn không mở miệng, hoặc cũng có thể là không biết nói gì.

Cơ Thập Nhất ôm lấy Dương Dương từ phía sau, quả nhiên thân thể nhỏ bé càng run rẩy nhiều hơn, nhưng chỉ chốc lát sau đó, có thể cậu bé nhận thấy người tới không có ác ý nên cơ thể cũng dần thả lỏng.

Vương Hạo đứng cách đó không xa, không dám lại gần.

Vừa rồi biểu hiện của Dương Dương rõ ràng là sợ anh, anh nào dám đi qua, chỉ hy vọng Cơ Thập Nhất có thể vỗ về đứa bé này, nếu thằng bé có thể lập tức trở về bình thường thì tốt biết mấy.

Nhưng điều mà cả hai người đều không ngờ tới chính là, Dương Dương lại ngủ thiếp đi trong vòng tay của Cơ Thập Nhất.

“Chuyện…” Vương Hạo có chút khó xử.

Cơ Thập Nhất lắc đầu với anh, khe khẽ nói: “Nhân cơ hội để thằng bé ngủ một lát đi.”

Việc này không thể gấp gáp, nếu gây sức ép quá lớn, chỉ sợ Dương Dương sẽ sụp đổ, chắc chắn lúc đó sẽ rất phiền phức, so với giấc mơ, an toàn quan trọng hơn.

Vương Hạo gật đầu, nhận lấy đứa bé từ tay cô, ôm ra ngoài đặt vào ghế sau xe, trên đường đi, Dương Dương cũng cựa quậy, nhưng không tới mức bị dọa chết khiếp như vừa nãy, may mắn thay, cuối cùng cũng không tỉnh giấc.

“Haiz, xem như ngủ rồi.” Anh nói thầm, sau đó chụp một tấm ảnh gửi về nhà.

Lúc từ trên xe bước xuống, anh bị dọa sợ đến nhảy dựng, suýt chút nữa đã kêu lên thành tiếng.

Tô Minh Châu đứng trước cửa xe, mặt không biểu cảm nhìn anh, “Chị ấy có ở bên trong không?”

Vương Hạo sờ đầu, “Có.” Phải dọa người như vậy sao, nếu mình bị dọa sợ đến la hét thành tiếng rồi đánh thức Dương Dương thì tiêu đời rồi.

Tô Minh Châu nhận được đáp án, trực tiếp đi vào trong.

Trì hoãn lâu như vậy, bấy giờ trời đã xẩm tối, chân của Cơ Thập Nhất tê rần lên vì ngồi xổm, khi đứng lên còn hơi lảo đảo, phải xoa bóp vài cái mới hoạt động lại được.

Trước mặt bỗng nhiên xuất hiện thêm một bóng đen lớn, cô ngẩng đầu, thấy Tô Minh Châu đứng ở đó thì hơi kinh ngạc, “Sao em lại tới đây?”

Tô Minh Châu bực cả mình.

Rõ ràng cô nói buổi tối sẽ đến tìm anh, kết quả là đợi cả một buổi chiều vẫn không thấy gì, đành phải đích thân chạy qua đây.

Anh xoay đầu mất tự nhiên, nói: “Chị nói rồi mà.”

Cô nói? Cơ Thập Nhất buồn bực, cô bảo anh đến đón khi nào, thậm chí cô còn không nói hôm nay cô đến đoàn phim mà?

Bỗng nhiên, cô ngẩng đầu nhìn dáng vẻ hơi ngượng ngùng của anh, lập tức hiểu ra, nhịn không được mà bật cười, “Phải phải phải, là chị bảo em tới.”

Không nghĩ tới việc mình đăng Weibo lại khiến anh đến đây một chuyến.

Cơ Thập Nhất bỗng nhiên có chút bùi ngủi, Châu Châu để tâm đến câu nói mà cô tùy tiện viết ra ở trong lòng như vậy, thật sự quá sức hiếm hoi, ngẫm lại ngày thường cô còn đùa giỡn anh.

Nhìn thấy biểu cảm rối rắm của cô, Tô Minh Châu không nhịn được, nắm lấy cổ tay gầy guộc của cô, giọng điệu không mấy tốt đẹp: “Có đi không, không đi là em đi đấy.”

Lúc xoay người anh còn nói thêm: “Vốn dĩ tối nay có một bữa tiệc thịnh soạn.”

Nhìn dáng vẻ miệng nói một đằng nghĩ một nẻo này, Cơ Thập Nhất liên tục gật đầu: “Đi, đi.”

Có đồ ăn ngon sao có thể thiếu cô được.

Dọc theo đường đi Tô Minh Châu không nói chuyện, lần này Cơ Thập Nhất ngồi ở ghế sau, bởi vì quá mệt mỏi nên cô không nhịn được mà nằm xuống nghỉ ngơi một chút.

Dương Dương tuy nhỏ nhưng vẫn có trọng lượng nên có, cậu bé nằm bò trên tay cô hai lần, ngày thường không phải chịu sức nặng như vậy nên cánh tay bây giờ hơi đau.

Không nghĩ tới, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi ngay.



“Đến ——” Tô Minh Châu khựng lại, một chữ sau cùng bị mắc kẹt ở trong cổ họng.

Người nằm trên ghế sau nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu lại, mái tóc dài đen như mực buông xõa trên nền đệm màu xám trắng cực kỳ rõ ràng, phần tóc phía trước che phủ trước ngực, xương quai xanh trắng nõn thấp thoáng ẩn hiện.

Đó là một loại cám dỗ thầm lặng.

Tay Tô Minh Châu vốn đang đặt lên cửa xe, bỗng nhiên lui về phía sau nửa bước, cưỡng ép bản thân di dời tầm mắt, đối diện với ánh mắt của Tô Bảo trên cửa sổ xe phía trước.

Tô Bảo nhìn anh vài giây, sâu sắc cảm thấy chủ nhân nó có vấn đề thật rồi.

Tô Minh Châu đang rối rắm không biết nên gọi cô dậy thế nào, Cơ Thập Nhất trên ghế sau lại tự tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn thấy anh đứng ngây ngốc ở nơi đó, khó hiểu mà hỏi: “Châu Châu, em đứng đấy làm gì vậy?”

Sau khi tỉnh lại, giọng nói vẫn mang theo chút lười biếng, vừa tinh tế lại hơi khàn khàn.

Hai chữ “Châu Châu” bỗng nhiên trở nên gợi cảm qua tai Tô Minh Châu.

Cơ thể Tô Minh Châu căng chặt, giọng hơi khàn: “Đến nơi rồi.”

“Ồ.” Cơ Thập Nhất bò dậy, sửa sang lại mái tóc rối loạn, sau đó nghiêng đầu tò mò hỏi: “Sao giọng em khàn thế?”

Tô Minh Châu: …

“Nóng.” Anh hung tợn nói.

Cơ Thập Nhất gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, hóa ra nóng cũng có thể khiến giọng bị khàn.

Tô Minh Châu bực bội, ôm Tô Bảo đang nằm trên cửa xe ra ngoài, Tô Bảo cảm nhận được nguy cơ gì đó khiến lông trên người dựng ngược, kêu to “meo meo”.

“Đưa Tô Bảo cho chịđi.” Cơ Thập Nhất nghe thấy âm thanh thì vội vàng nói.

Vừa dứt lời, Tô Bảo lập tức nhảy từ trên tay anh sang vòng tay của Cơ Thập Nhất, hơi thở dịu dàng khiến nó không khỏi nheo đôi mắt mèo màu lam lại, ngoan ngoãn nằm xuống, lười biếng không thèm nhìn chủ nhân cái nào.

Tô Minh Châu nhìn dáng vẻ này của nó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần sau ném nó đi.”

“Sao lại hung dữ thế, có phải tâm trạng không tốt hay không?” Cơ Thập Nhất buồn bực, ghé sát vào hỏi.

“Nhìn nó đi ——” Vốn dĩ giọng điệu của Tô Minh Châu đang không tốt, nhưng khi cô thò qua, không biết vì sao anh đột nhiên tiết chế lại, âm lượng hạ thấp xuống mấy đề-xi-ben “… Nó béo quá.”

Cơ Thập Nhất cười khẽ, tiếng cười thanh thúy khiến lỗ tai Tô Minh Châu dựng lên, màn đêm bao trùm lên vành tai đỏ bừng.

“Phải giảm béo, có biết chưa?” Cô vỗ lưng Tô Bảo.

“Meo ~” Tô Bảo hướng về phía Tô Minh Châu kêu một tiếng.

Tiếng kêu tự nhiên này khiến nụ cười trên khóe miệng Cơ Thập Nhất mở rộng hơn, mệt mỏi suốt một ngày cũng tan biến không còn tăm hơi, cô an ủi: “Không giận, phạt Tô Bảo không được ăn ngon, chúng ta mau vào đi thôi.”

Tô Minh Châu trừng mắt liếc cô một cái.

Nhà hàng lần này ấm áp hơn lần trước rất nhiều, đồ trang trí thiên về những gam màu ấm, hơn nữa còn được phép đưa mèo vào trong, vậy nên có thể thấy không ít mèo trên bàn, hoặc chạy tới chạy lui dưới mặt đất.

Vừa tiến vào Tô Bảo đã không nhịn được mà thoát khỏi vòng tay cô, nhảy xuống hòa mình với những con mèo khác.

Tô Minh Châu đưa cô ngồi xuống vị trí chính giữa, dựa vào tường có thể nhìn thấy rất nhiều bức tranh mèo, có đủ loại kiểu dáng phong cách, sắc thái sặc sỡ, cực kỳ xinh đẹp.

Hai người vừa ngồi xuống thì điện thoại của Cơ Thập Nhất vang lên.

May mà trước đó khi ngồi trên xe cô đã chỉnh nhỏ âm lượng nên lúc này mới không thu hút quá nhiều sự chú ý.

Không ngờ người gọi tới lại là Vương Hạo, ngay khi điện thoại được kết nối, Vương Hạo hỏi dồn dập: “Thập Nhất, bây giờ cô có rảnh không?”

Cơ Thập Nhất nhìn Tô Minh Châu ngồi đối diện, “Có chuyện gì quan trọng sao?”

“Vừa rồi Dương Dương cứ khóc mãi, còn nói mấy lời khó hiểu, lung tung rối loạn hết cả lên, tôi rất sốt ruột nhưng không thể giúp được gì!”

Giọng Vương Hạo vô cùng gấp gáp, kèm theo tiếng khóc yếu ớt hơi khàn khàn, nghe như đã khóc rất rất lâu rồi.

Cơ Thập Nhất nói: “Anh đưa điện thoại cho thằng bé, để tôi nói chuyện với thằng bé.”

Tranh thủ thời gian này, cô nhanh chóng giải thích một chút tình huống với Tô Minh Châu, sau đó chuyên tâm vào điện thoại.

Giọng của Dương Dương càng rõ ràng hơn, tiếng khóc nghẹn ngào.

Cơ Thập Nhất ấm áp an ủi, giống như ánh nắng bên ngoài khi đông mới sang, có thể thổi đi cảm giác lạnh băng, nông sâu vừa phải.

Vương Hạo sốt ruột lăng nghe, qua một lát quả thực muốn nhảy lên vì sung sướng, Dương Dương không khóc nữa rồi!

Mặc dù vẫn còn nức nở, nhưng cuối cùng cũng dừng nấc cụt, tuy rằng hai mắt còn vương nước mắt, nhưng thằng bé cũng đã ngừng khóc.

Cơ Thập Nhất thở phào nhẹ nhõm, cô còn đang sợ khoảng cách xa sẽ không có tác dụng.

Tay Tô Minh Châu không ngừng quấy cà phê, anh mím môi, đôi mắt nhìn chằm chằm người đối diện, màu lam biển sâu trông đặc biệt thâm thúy dưới ánh đèn ấm áp.

“… Dương Dương, em có phiền khi chia sẻ giấc mơ của em với chị không?” Cơ Thập Nhất hạ thấp giọng, dẫn dắt, “Nói ra sẽ không sợ nữa, mọi người sẽ ở bên cạnh em, được không?”

Âm thanh ở đầu dây bên kia đột nhiên biến mất, mấy người đều ngừng thở.

Phải rất lâu sau, giọng nói của Dương Dương mới bất chợt phá vỡ sự im lặng: “… Có một con hổ lớn… bị ăn…”

Cậu bé ngắt quãng kể lại việc khiến mình sợ hãi.



Không biết qua bao lâu, đợi cậu bé nói xong, Cơ Thập Nhất mới bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ.

Dương Dương còn rất nhỏ, mặc dù biết rõ mọi thứ xuất hiện trong giấc mơ, nhưng lại nói ngắt quãng, hơn nữa còn nhảy tới nhảy lui.

Cô đoán không sai, giấc mơ chính là lý do khiến Dương Dương sợ hãi, hơn nữa, mới đầu giấc mơ này rất êm đềm hạnh phúc, sự thay đổi kinh hoàng đột ngột đó khiến cậu bé không cách nào tiếp thu nổi.

Một đứa trẻ bốn tuổi mơ thấy những thứ kinh khủng đẫm máu, phản ứng mạnh mẽ là điều đương nhiên, nhưng vì sao giấc mơ lại thay đổi nhiều như vậy, khả năng lớn nhất có thể đến từ sự thay đổi trong thực tại.

Đây không phải giấc mơ báo trước.

Ở trong mơ, mới đầu Dương Dương rất hạnh phúc.

Mặc dù trời đã tối, nhưng ánh trăng sáng ngời, cậu bé chơi đùa vô cùng vui vẻ tại công viên giải trí mà mình hay chơi, nhưng trời không chiều lòng người, chẳng mấy chốc, các bạn nhỏ đang chơi với cậu đều bị người nhà gọi trở về.

Đúng lúc này, công viên giải trí bất chợt đổ mưa, từ mưa nhỏ dần biến thành mưa to, giọt mưa hất vào người gây đau rát.

Dương Dương sợ đau, đội mưa chạy về tiểu khu, lúc này cậu bé đang ở chỗ bố mẹ, phải leo lên tầng năm mới về đến nhà được.

Mà biến cố đáng sợ trong giấc mơ, đã xảy ra tại tòa nhà nhỏ bé này.

- -----oOo------