Khương Tuyết thay đổi bộ quần áo đơn giản thoải mái xong liền cùng với Trần Thông cùng đi đến Nhân Y Đường.

Bởi vì duyên cớ chứng bệnh nên bọn họ nhận thức không ít danh y.


Trong đó Hách Bỉnh Nghiêm cũng xem như là một người.Phương thuốc hắn kê cũng có trình độ rất lớn làm cho bệnh của Khương Tuyết giảm bớt.Hách Bỉnh Nghiêm làm người từ trước tới nay lạnh nhạt, ánh mắt hắn thoáng qua nhìn Khương Tuyết cùng Trần Thông, cảm xúc hiếm thấy dao động:“Hôm nay sao lại tới đây?”Chứng bệnh của Khương Tuyết nói lớn cũng lớn mà nói nhỏ cũng nhỏ, hắn bản năng chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc sẽ nhanh chóng khỏi hẳn nhưng chính là tìm không ra phương thuốc.“Để ta giúp người bắt mạch nhìn xem tình huống.”Từ sau khi nhìn thấy Sở Nhược Du tâm tình Khương Tuyết vẫn luôn duy trì sung sướng.

Ngược lại trước kia khuôn mặt vẫn luôn u sầu.“Thầy thuốc Hách, hôm nay ta không cần bắt mạch nữa, ta tới là bốc thuốc.”Nếu đã lựa chọn tin Sở Nhược Du, bà sẽ không có một chút hoài nghi, Khương Tuyết đem phương thuốc đưa cho Hách Bỉnh Nghiêm.“Còn muốn chế thành viên, việc này chúng ta đều không biết, phiền người giúp.”Hách Bỉnh Nghiêm cùng Khương Tuyết giao tiếp đã lâu, biết đối phương có bao nhiêu ưu thương, giờ phút này nhìn đến tâm thái đối phương đột nhiên xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, không khỏi có chút giật mình.Hắn vừa cẩn thận lại vừa nghi ngờ mà tiếp nhận phương thuốc,sau khi nhanh như gió xem xong phương thuốc đột nhiên chấn kinh.

Phương thuốc cũng quá đặc biệt đi một con đường riêng.

Điểm chết người chính là đây là phương thuốc hắn thiết tha ước mơ đúng bệnh hốt thuốc.Trong lúc nhất thời tay Hách Bỉnh Nghiêm cầm lòng không được mà run rẩy, kích động.


Lần trước kích động một lần là một tuần trước.Chậm đã, một tuần trước?Trong chớp nhoáng Hách Bỉnh Nghiêm bỗng nhiên hiểu rõ, một thế hệ danh y không có khả năng nói xuất hiện liền xuất hiện, còn vừa xuất hiện là hai người, hắn nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp mở miệng nói:“Là ai kê phương thuốc cho người?”Trần Thông thấy Hách Bỉnh Nghiêm hiếm thấy thất thố, trong lúc nhất thời có chút khó hiểu, phương thuốc này đến tột cùng là hữu dụng hay là vô dụng.“Phương thuốc này làm sao vậy?”Ông nhấp nhấp môi liên tục bắt chước Sở Nhược Du ngữ khí:“Cô ấy nói đây chỉ là một cái vấn đề nhỏ thôi mà, chẳng lẽ?”Hách Bỉnh Nghiêm điên cuồng xua tay:“Phương thuốc này kê đến cực diệu, hoàn toàn không có bất luận vấn đề gì, dược liệu trong đó ở trong tiệm của ta đều có, một lát nữa ta liền cho các người gói lại đầy đủ.

Còn bao viên với mật chờ hai ngày các người lại đến lấy.”Hắn giống như một cái ông già biến thái đáng khinh trong mắt sáng lên hấp tấp hỏi lại lần nữa:“Rốt cục là ai kê phương thuốc cho các người?”Lời cuối cùng nói xong thanh âm hắn có chút chua xót:“Là một cái cấp 3 học sinh sao?”Người thạo nghề vừa ra tay liền biết có hay không, nếu đối phương có thực lực này, Hách Bỉnh Nghiêm tuyệt sẽ không bởi vì tuổi tác mà xem thường đối phương.Khương Tuyết cười vỗ nhẹ cánh tay Trần Thông:“Đúng vậy, thầy thuốc Hách làm sao mà biết được? Cô ấy thành tích học tập tốt, lớn lên còn đặc biệt xinh đẹp, còn biết đàn dương cầm.”Xem phản ứng này của Hách Bỉnh Nghiêm liền biết phương thuốc là hữu hiệu, Khương Tuyết càng vui, nhắc tới Sở Nhược Du liền cầm lòng không được mà khen một hồi.Hách Bỉnh Nghiêm càng tâm càng ngứa, ở hắn xem ra thành tích tốt, lớn lên xinh đẹp, đàn dương cầm đều là thứ yếu.“Không biết có thể thay ta giới thiệu với vị hạnh lâm này một chút?”Lần trước khi nói lời nói này hắn không có kinh nghiệm gì, bị Triệu Kiến An chạy mất.


Thế nên một tuần buồn bực không tìm ra tung tích vị hạnh lâm này.Lần này ông trời mở mắt lại đem người tới trước mặt hắn, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.Trong lúc nhất thời Hách Bỉnh Nghiêm tươi cười xán lạn như hoa cúc, tìm được vị hạnh lâm này hắn có dùng khí quay về kinh:“Ta thật sự rất muốn rất muốn gặp cô ấy, phiền các người giúp ta.”Khương Tuyết cùng Trần Thông liếc mắt nhìn nhau, toàn thấy trong mắt của nhau trợn mắt há mồm.

(Dg: kinh ngạc)Đứa bé ưu tú này bọn họ cảm thấy vẫn là quá xem thường Sở Nhược Du.Cô ấy lợi hại hơn so với tưởng tượng của mọi người..