Dưới nhà, thím giúp việc đã về, nhìn thấy căn phòng thay đổi một cách hoành tráng, không khỏi xúc động reo lên.

Hồng Diêm Đức bước xuống cầu thang, thím giúp việc nói: "Chú Hồng! Đây là chuyện gì vậy hả chú!"

Hồng Diêm Đức mặt không biểu cảm: "Không có gì."

Nhưng ông vốn không điều khiển nổi tâm trạng của thím giúp việc, thím ấy trợn mắt há mồm đi qua đi lại không ngừng nói: "Làm sao mà ra được như thế này chứ, tôi mới chỉ đi có một chút thôi mà!"

Hồng Diêm Đức nói: "Đừng làm nhắng lên."

Ông quét mắt nhìn ra giày xếp ở cửa, bước tới gõ cửa phòng của Hồng Hựu Sâm.

"Về rồi à?"

Hồng Hựu Sâm đáp: "Con về rồi, mới tắm xong."

Hồng Diêm Đức: "Thu dọn rồi xuống ăn cơm thôi."

Hồng Hựu Sâm: "Dạ."

Cậu nhấc di động lên lại, nói với Kiều Dĩ Sa: "Tôi phải đi ăn đây."

"Đi đi." Lúc cậu sắp sửa cúp máy, Kiều Dĩ Sa chợt nói, "À này, nếu cha cậu nổi giận thì cậu nhớ nói vài lời giúp tôi........"

Cậu đáp: "Yên tâm, không sao cả."

Cúp máy xong, Hồng Hựu Sâm thay đồ rồi xuống lầu.

Thím giúp việc đang nhanh nhẹn chuẩn bị bữa tối trong nhà bếp. Hồng Diêm Đức ngồi trong phòng khách, ông bưng ly trà, chưa uống, nhìn những dây leo quấn xung quanh bàn trà, thò tay chạm nhẹ vào nó.

Cảm giác vô cùng chân thật.......

Giữa không trung có một đốm sáng bay đến gần, lượn qua lượn lại trước mặt ông, Hồng Diêm Đức thận trọng quan sát nó.

Hồng Hựu Sâm bước tới, nhẹ nhàng phất tay, đốm sáng bay ra xa.

Hồng Diêm Đức chau mày: "Thứ gì thế?"

Hồng Hựu Sâm đáp: "Tinh linh."

Hồng Diêm Đức càng chau mày nhiều hơn: ".......Tinh linh?"

Hồng Hựu Sâm nhìn những cành lá đang quấn quanh bàn trà, khẽ nói: "Những vật này là được dùng phép chiêu hoán, mượn từ tinh linh, chúng đang canh giữ những vật ấy."

Hồng Diêm Đức ngồi một lúc, tay vẫn bưng ly trà chưa uống ngụm nào, trông như chưa hoàn toàn hoàn hồn sau một màn kinh tâm động phách tối hôm nay. Hồng Hựu Sâm ngoan ngoãn đứng trước mặt ông.

Một lúc lâu sau, Hồng Diêm Đức hỏi: "Con biết làm cái này không?"

Hồng Hựu Sâm không hiểu: "Sao cơ?"

Hồng Diêm Đức ra ý với những thứ xung quanh: "Biết những thứ này này, con biết không?"

Hồng Hựu Sâm lắc đầu: "Con không biết."

Hồng Diêm Đức đặt ly trà xuống bàn, nói: "Những thứ mà thuộc giống loài của con, con cũng không biết?"

Hồng Hựu Sâm giải thích: "Con với cô ấy không cùng một chủng tộc, con là người sói, cô ấy thuộc Vu tộc."

Hồng Diêm Đức: "Vu Tộc?"

Hồng Hựu Sâm hơi khựng lại, rồi nói: "Là kiểu pháp sư, phù thuỷ, thầy bùa.......hoặc như......" Cậu gãi gãi đầu, "Con cũng không rõ lắm, hình như mỗi một nơi gọi bằng một tên khác nhau. Họ là những người có thể dùng pháp thuật."

Hồng Diêm Đức suy nghĩ một chút: "Còn có loại người đó à?" Ông lại hỏi cậu, "Con làm cách nào mà quen với cô ta?"

Cậu không dám nói thật đầu đuôi câu chuyện, cúi gằm mặt, bắt đầu giả chết.

Hồng Diêm Đức trầm sắc mặt, chuẩn bị rầy la, thím giúp việc bước ra từ trong bếp nói: "Cơm làm xong rồi, ăn thôi." Thím ấy nấu bữa cơm này vô cùng phấn khởi, lúc bày chén bát ra bàn vẫn không ngừng nói: "Tay chân hai cha con nhanh thật đấy, làm sao mà bày được thế, tôi chỉ mới đi có một chút thôi, thật là y như ảo thuật ấy!" Thím ấy chỉ vào đốm sáng đang bay lơ lửng giữa không trung, "Đây là gì thế, đom đóm à?"

Không ai trả lời thím.

Thím giúp việc cũng đã quen với tính cách của hai cha con, dọn cơm ra xong đi mất.

Bình thường Hồng Diêm Đức rất nghiêm, xưa nay toàn là giờ ăn không nói giờ ngủ không ồn, nhưng lần này quá nhiều nghi vấn, đợi thím giúp việc rời đi ông liền hỏi Hồng Hựu Sâm: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Hồng Hựu Sâm không biết bắt đầu từ đâu, thế là Hồng Diêm Đức đổi thành một câu hỏi cụ thể hơn: "Cô ta dùng cách nào để nâng thành tích của con?"

Hồng Hựu Sâm thành thật đáp: "Cô ấy nấu thuốc."

Hồng Diêm Đức: "Trị gì?"

Hồng Hựu Sâm: "Dạ bổ não."

Hồng Diêm Đức nghiêm nghị im lặng một lúc, rồi nói: "Cho nên ngay từ ban đầu, những chứng từ cô ta mang tới đều là để gạt người?"

Đũa của Hồng Hựu Sâm chững lại, Hồng Diêm Đức hỏi: "Sau đó con hợp tác cùng với cô ta để gạt cha?"

Vừa nghe giọng điệu đó, Hồng Hựu Sâm liền có cảm giác không lành, cậu từ từ hạ đũa đang gắp thịt xuống, bắt đầu bộ dạng chuẩn bị nghe rầy la.

Nhưng có một số lời cậu vẫn muốn nói cho rõ.

"Cô ấy không có ác ý, cô ấy chỉ muốn giúp con."

Hồng Diêm Đức nhớ đến những lời Kiều Dĩ Sa nói lúc nãy, hỏi: "Cô ta là bạn của con?"

Hồng Hựu Sâm ngẫm nghĩ, đáp: "Dạ."

Hồng Diêm Đức lại im lặng một lúc, nói: "Ăn cơm đi đã."

Gần Tết, thức ăn thím giúp việc nấu cũng cầu kỳ hơn, trên bàn đầy món ngon, phần lớn là các món mặn, chỉ có một đĩa rau xào, Hồng Hựu Sâm không hề đụng đến. Cậu ăn nhiều, ăn nhanh như cuốn lấp, chưa đến vài phút đã xơi hết nguyên một đĩa thịt lớn. Hồng Diêm Đức nói: "Con ăn chậm một chút." Hồng Hựu Sâm giảm tốc độ ăn. Hồng Diêm Đức gõ gõ vào đĩa rau: "Ăn rau." Hồng Hựu Sâm bị ép phải gắp hai cọng cải thìa.

Hồng Diêm Đức ăn rất ít, nguyên bữa cơm toàn ngồi nhìn Hồng Hựu Sâm. Hồng Hựu Sâm từ nhỏ đã thích ăn thịt, mỗi lần ăn rau toàn là do bị bắt ăn. Ông vẫn luôn lo lắng dinh dưỡng của cậu không cân bằng, nhưng bây giờ vóc dáng của Hồng Hựu Sâm đã nổi trội hơn so với những trẻ đồng trang lứa.

Hồng Diêm Đức nhớ bộ dạng của cậu năm 7 tuổi, khi ấy cậu rất gầy, thức ăn trong trại mồ côi rất nghèo nàn, không đáp ứng được nhu cầu của cơ thể cậu, thậm chí trông cậu còn gầy gò hơn cả những đứa trẻ cùng lứa tuổi. Ông cũng nhớ cậu đã dùng tấm thân gầy gò ấy của mình đỡ ngay phía dưới cơ thể của ông vào lúc nguy nan nhất, cứu ông một mạng. Lời của cô gái kia lại vang lên bên tai ông—-Họ là một chủng tộc được thiên nhiên chúc lành, và ông, người được cậu ấy chọn, cũng vậy.

Hồng Diêm Đức không ăn được thêm miếng cơm nào nữa, buông bát đũa, khẽ gọi: "A Sâm......."

Hồng Hựu Sâm ngừng tay, ngước mắt: "Dạ?"

Hồng Diêm Đức chậm rãi nói: "Chuyện đại học của con, con có chuyên ngành nào muốn học không?"

Câu hỏi này làm Hồng Hựu Sâm sững sờ.

"......Chuyên ngành nào muốn học?"

"Tức là có bộ môn nào con thấy có hứng thú không."

"Con học gì cũng đều được."

"Thì thế nào cũng phải có một hai thứ gì đó bản thân con thích đúng không?" Hồng Diêm Đức nghiêm nghị nói, "Con nghĩ cho thật kỹ xem." Ngưng một chút, ông trầm giọng xuống, khẽ nói, "Có thể là trước đây cha đã quá khắt khe đối với con, chưa từng chịu khó suy nghĩ về vấn đề thân phận của con, luôn áp đặt yêu cầu của mình lên con. Con cũng có thể nói ra suy nghĩ của mình."

"Suy nghĩ gì ạ?"

"Về việc thi đại học, dù sao những việc này cũng là đại sự liên quan đến lúc trưởng thành của con, không thể để cha hoàn toàn quyết định."

Hồng Hựu Sâm ngẩn ra hết 10 giây.

Suy nghĩ của cậu?

Cậu thử thời vận: "Vậy.......Không thi có được không?"

Một câu nói thổi bay khoảnh khắc ấm áp dịu dàng và tất cả bình tĩnh. Hồng Diêm Đức đập bàn rầm một cái, trợn ngược mắt, quát lên: "Con nghĩ cái gì thế hả!"

Hồng Hựu Sâm bị quát đến căng cứng cơ lưng, lắc đầu: "Dạ không, hoàn toàn không nghĩ gì hết."

*

Trong một căn hộ chung cư cách đó mười mấy kilomet, Kiều Dĩ Sa quét dọn nhà suốt một buổi tối, coi như tạm dọn dẹp xong được đống đồ bừa bộn. Cô tắm rửa, khoan khoái nằm bò ra giường. Liễu Hà gọi điện thoại đến, kêu cô tới quán phụ một tay, nói là trong quán đang chuẩn bị party mừng năm mới, không đủ nhân lực. Kiều Dĩ Sa mệt sắp chết, không vực nổi tinh thần, dứt khoát cúp thẳng tay.

Chưa đến vài phút sau, di động lại rung lên, cô tưởng là Liễu Hà, bực mình bắt máy: "Đã nói không đi rồi, phiền quá đi!" Sau đó cô nghe một giọng nói chậm rãi ngang ngang rất quen thuộc: "Đi đâu?"

Kiều Dĩ Sa giật mình: "Cậu hả."

Hồng Hựu Sâm: "Cô tưởng là ai?"

Kiều Dĩ Sa: "Không có gì, cậu ăn tối xong rồi à?"

Hồng Hựu Sâm: "Mới ăn xong."

Kiều Dĩ Sa: "Cha cậu không nổi giận chứ hả?"

Hồng Hựu Sâm: "Không, cha nói sau Tết tiếp tục để cô dạy kèm."

Kiều Dĩ Sa sửng sốt, ngồi bật ngay dậy.

"Tiếp tục dạy kèm? Tôi kèm gì chứ?"

"Không biết, cha tôi nói nếu đã nâng được thành tích, vậy thì tức là có hiệu quả, để cô tiếp tục tới."

"........"

Không phải cha đẻ mà còn hơn cả cha đẻ, cái này đúng là vì thành tích mà làm liều.

"Cha tôi nói sẽ tăng lương cho cô."

"Nói với cha cậu tôi nhất định sẽ tới." Cô nằm xuống giường lại, khoan khoái làm động tác co giãn cho cái cổ đang mỏi, thuận miệng hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Cậu đáp: "Nằm."

Cô nói: "Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy."

Một màn đối thoại vô cùng khô khan.

Đêm quá yên tĩnh, Kiều Dĩ Sa ngửa đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Đêm nay trời rất đẹp, ánh trăng toả sáng nguyên một bầu trời thành một màu xanh biêng biếc như mực nước.

Kiều Dĩ Sa ngẩn người, lẩm bẩm: "Cậu định đón giao thừa như thế nào?"

Cậu đáp: "Như bình thường thôi."

Kiều Dĩ Sa hỏi: "Có đón năm mới không?"

Hồng Hựu Sâm: "Có, thức đến 12 giờ, sau đó cha tôi đi ngủ."

Kiều Dĩ Sa suy tư một chút, sau đó một ý định nảy sinh. "Quán của chúng tôi có party đón năm mới, muốn tới không?" Cô cười khúc khích, khẽ nói, "Đợi cha cậu ngủ rồi lén chuồn đi."

Cậu không trả lời ngay, Kiều Dĩ Sa dụ: "Tới chơi chút xíu thôi ấy mà, còn không chán chết, Tết nhất gì mà giờ đó đã đi ngủ sớm."

Hồng Hựu Sâm im lặng hai giây, đáp: "Được."

...

Thế nên, hứng thú đối với party mừng năm mới ở Bly của Kiều Dĩ Sa lại được nhen nhóm.

Hôm sau còn rõ sớm cô đã chạy tới quán. Năm nay không có cô giám sát, Liễu Hà chơi cho nguyên một cái quán xanh xanh đỏ đỏ, tím tím hồng hồng, rồi giữa mỗi một đơn thức uống trên mỗi một chiếc bàn còn được cắm một bông cúc vàng, tất cả mọi màu sắc kết hợp lại với nhau nhìn hoa cả mắt, song lại trông hơi có vẻ hài hoà một cách kỳ lạ.

Kiều Dĩ Sa bị thất kinh bởi gu thẩm mỹ của Liễu Hà, dạo quanh một vòng rồi không có ý định thay đổi gì nữa. Cô kiểm tra đơn thức uống, rồi lại kiểm tra nhà kho một lượt, dặn đầu bếp tăng số lượng thịt lên thêm 20% nữa.

Dù cho Liễu Hà trang trí Bly tởm đến cỡ nào thì vào mỗi giao thừa, quán vẫn đông nghẹt như thường. Liễu Hà làm ăn có cách rất riêng của mình, mấy quán khác đến giao thừa thì mặc sức chém đủ kiểu, riêng chỗ của bọn họ thì đúng dịp Tết sẽ giảm giá tất các thức uống, gần như là cho không, thu nhập của hai tháng đều dùng sạch để cho anh chơi.

Đêm giao thừa đã tới.

Đêm ấy Kiều Dĩ Sa sửa soạn rất kỹ, chập choạng tối ra khỏi nhà, tới quán lúc 7 giờ, trước cửa quán đã chen chúc đầy người. Cô đi vòng ra cửa sau, len qua đám đông, A Cát nhìn thấy cô mắt sáng rỡ.

"Chị chị, hôm nay nhìn ngon nha!"

Kiều Dĩ Sa bị chen lấn mất hết cả hứng, cau mày ngồi xuống ghế ở quầy bar, móc gương ra kiểm tra đầu tóc.

A Cát nói:"Nhưng mà sao Tết nhất chị vẫn mặc đen thùi, không được hên cho lắm thì phải."

Kiều Dĩ Sa mất kiên nhẫn đóng bụp gương lại, "Im, rượu!"

Xung quanh quá ồn, nói toàn phải hét.

Đêm nay đúng là cô cố ý sửa soạn, mặc một chiếc áo dạ hội màu đen chiết eo, rồi còn đeo dây chuỗi với những hạt châu be bé nhẵn nhụi trơn bóng bằng kim loại. Cô mang găng tay dài đến khuỷu tay màu đen, cánh tay thon dài và trơn láng. Tóc cũng đã bỏ ra nhiều thời gian để sửa soạn, hai bên uốn dợn sóng ôm lấy khuôn mặt. Cô hiếm hoi lắm mới trang điểm đậm một lần, mặc đồ đen càng tôn lên màu đỏ của son môi, rất thu hút ánh nhìn.

A Cát pha một ly rượu đặt trước mặt cô, gào lên với cô trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc: "Hôm nay chị đẹp dễ sợ!"

Kiều Dĩ Sa vừa định cầm rượu lên, bị người khác cướp mất, Liễu Hà đang nực đến đổ mồ hôi, cầm ly rượu uống ừng ực. Vừa quay đầu thì gặp Kiều Dĩ Sa lạnh như băng. Anh đánh giá cô từ trên xuống dưới, quay đầu ra lệnh cho A Cát: "Cho nó một ly Moscov"s mule!" Rồi quay qua bật ngón tay cái với cô: "Tăng khí thế!"

Kiều Dĩ Sa chỉ hai người bọn họ: "Hôm nay nếu mà em không làm tóc thì cả hai đều chết hết!"

Liễu Hà khoát vai cô: "Đi! Qua đây chơi!"

Kiều Dĩ Sa hất tay anh ra: "Biến! Éo rảnh!"

Cô đuổi Liễu Ha đi xong ngồi một mình uống rượu, vừa uống vừa nhìn đồng hồ, đợi tới 12 giờ đêm. Liễu Hà kêu cô đi ăn mấy lần cô cũng không đi, giữ dáng ngồi vô cùng thanh lịch và thục nữ. Cô hơi tì người lên quầy bar, thỉnh thoảng liếc di động, gửi tin nhắn, sau đó ngẩn người ngồi nhìn những đôi nam nữ trên sàn nhảy.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Bỗng nhiên trong đầu cô thoáng rung lên, tựa như ai đó gẩy một sợi dây đàn trong đấy. Cô từ từ đứng dậy, ngoái đầu nhìn về phía cửa ra vào......

Đường dây báo động đầu tiên của cô được thiết lập giữa ngã tư nằm phía bên phải của cửa quán Bly. Kiều Dĩ Sa tập trung thần trí, mắt hơi nheo lại. Trong tai của cô nhanh chóng như có một lớp che phủ, cách ly những tiếng ồn ào xung quanh, cô nghe rõ mồn một từng tiếng quạ kêu.

Ly rượu trên tay đặt xuống mặt quầy bar, cô lầm bầm chửi một câu: "Mẹ kiếp, đúng là biết chọn ngày."

A Cát thấy cô đang lầm bầm, hỏi: "Chị, chị nói gì thế?"

Kiều Dĩ Sa không đáp, đẩy ly rượu về phía cậu ta, rời khỏi quầy bar, gạt đám đông đi về phía lầu hai.

Trên lầu hai rất náo nhiệt, Liễu Hà đang chơi xúc xắc với mọi người, lâu lâu lại vang tiếng reo hò. Cô chen tới đứng sau lưng anh, vỗ vai anh, Liễu Hà đang mải nhìn ván bạc, không rảnh để ý đến cô. Cô giẫm thẳng lên chân anh, cô mang giày cao gót, giẫm làm Liễu Hà suýt phun điếu thuốc ra khỏi mồm. Anh ngoái đầu trừng mắt với cô: "Đừng làm rộn! Nãy gọi thì không tới, không thấy bố đang lo việc nước sao!"

Cô nói: "Đừng chơi nữa."

Liễu Hà cau mày: "Hả?"

Kiều Dĩ Sa cười lạnh một tiếng, nói: "Cậu Út Văn tới rồi."

hết chương 19