6.

Bên ngoài trời hãy còn tối, ai nấy hợp sức đẩy gã ra ngoài.

Sau tiếng nổ, trong thang máy trở lại cảnh yên tĩnh.

Trên màn hình hiển thị số [4].

Ai sẽ rời đi ở tầng này?

Quy tắc ở trên cánh cửa đã trở lại bằng chữ in thông thường sau khi đèn bật sáng, song lúc này mọi người đều tiến tới, xem trông đến là tỉ mỉ.

Đâu ai ngờ được sẽ có một ngày những cảnh báo an toàn thông thường lại được nghiên cứu nghiêm túc đến vậy.

Bây giờ nó là một cảnh báo dắt dây đến sinh mạng thật sự.

“Đây,” Người quản lý tòa nhà tên Tiểu Đinh chỉ vào phía dưới lời cảnh báo và cho hay, “Đây là thứ chưa từng tồn tại trước đây.”

Dưới dòng cuối cùng [Cấm hút thuốc] có một dòng chữ nhỏ với dấu hoa thị:

[Người hút thuốc chỉ có thể nói thật, người không hút thuốc có thể nói dối.]

Lúc thang máy tối om, dòng chữ vừa nhỏ vừa mờ nên nào có ai nhìn thấy; lúc thang máy có ánh sáng, ai nấy lại nhìn nhau.

Ngay cả ba hình ảnh kinh hoàng lúc nãy cũng không làm ai nhìn kỹ.

Tôi chợt nhận ra, nói: “Thì ra đây là điều mà cậu chàng giao đồ ăn đã vi phạm”.

“Cô biết người giao hàng đó?” Người Phụ Nữ Mang Thai hỏi.

“Tôi không biết cậu ta tuy nhiên tôi nghe cậu ta nói dối về việc bị thương trong một vụ tai nạn xe. Tôi nghĩ tin chắc cậu ta hay hút thuốc.”

Gã Đeo Kính tháo kính, lau giọt máu trên đó rồi đeo lại mà rằng: “Đúng vậy, cậu ta là người đầu tiên bị trừng phạt. Tôi còn đang thắc mắc cậu ta đã vi phạm điều khoản nào. Thông qua thí nghiệm lên Mập Mạp tại một tầng, tôi biết tỏng có những quy tắc mà chúng ta chưa phát hiện ra.”

Gã nói trông nhẹ nhàng làm sao, như thể thứ chết đi chỉ là một con chuột bạch.

Tôi ngước đầu nhìn lên, trên trần vẫn còn giọt máu nhiễu.

Tỏng, tỏng.

Không có nơi để trốn, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi một bông hoa máu có thể bắn vào đầu vào người bất cứ lúc nào.

Tôi nghe gã Đeo Kính phân tích duy có điều trong đầu lại vang vọng điều tôi vừa nói. Cậu chàng giao đồ ăn đã bị trừng phạt có nghĩa là quy tắc có hiệu lực ngay từ khi cậu ta bước vào thang máy này.

Tôi nắm chặt tay đến nỗi móng tay c ắm vào da thịt, máu rỉ ra.

Tiểu Đinh nhìn gã Đeo Kính với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Anh Tiêu, anh còn biết gì nữa? Nói thêm đi, em hứa sẽ không bỏ phiếu loại anh.”

“Vấn đề lớn nhất hiện tại là có tầng an toàn, khốn nỗi tầng an toàn vẫn không có chút gợi ý nào. Tôi đoán tầng an toàn là ba tầng sót lại cuối cùng, là phần thưởng dành cho những người sống sót đến sau chót.”

“Bây giờ các quy tắc đã rõ rành và tất cả chúng ta đều tuân theo, chúng ta sẽ bầu cho ai đây? Ai có thể ở lại đến sau cùng?”

Đúng vậy, vừa rồi khi cánh cửa hai tầng mở ra, những người vi phạm nội quy sẽ bị trừng phạt đã xuất hiện, thế là bị đuổi ra ngoài một cách tự nhiên.

Bây giờ mọi người đều cảnh giác với chuyện phạm lỗi, việc lựa chọn người đã trở thành một nan đề lớn.

Gã Đeo Kính nhìn tôi trước.

Tôi giật mình, có lẽ... cũng không phải là nan đề lớn gì cho cam.

Tôi không sống ở đây, không quen biết một ai trong số họ; nếu thật sự bỏ phiếu, đương nhiên ném người ngoài như tôi ra ngoài là điều tốt nhất.

“Oẳn tù tì đi,” Tôi nói, “thế thì công bằng hơn.”

Tôi nhìn gã Đeo Kính: “Đặc biệt là với các anh.”

“Chúng tôi?”

“Đúng vậy, anh xem với tình huống hiện tại, chúng ta có tám người, còn có bảy tầng chưa mở, số người nhiều hơn số tầng, đến cuối tất nhiên sẽ phát sinh đánh giết tranh giành.”

“Trong đó tổng cộng có năm người bao gồm người già, phụ nữ có thai, cô nhóc và tôi không chiếm ưu thế về thể lực. Theo lời anh nói, ai sống sót đến cuối cùng đều có hy vọng sống sót. Thành thử trước tiên chúng tôi bầu cho ba người thanh niên trai tráng bên anh ra ngoài, chỉ có làm như vậy mới có thể bảo đảm các bước tiếp theo không bị động. Giả thử không đến lúc đó mấy anh thẳng thừng dùng bạo lực chiếm trước cơ hội, chúng tôi làm sao đây?”

“Cho nên nếu bỏ phiếu, người chết trước chính là các anh.”

Người Phụ Nữ Mang Thai và cặp vợ chồng già vừa nghe vừa gật đầu.

Thấy bị tôi thuyết phục, gã Đeo Kính lấy làm hoảng sợ, cấp bách cho hay: “Chúng tôi nên bỏ phiếu cho cô trước đấy, cô là ai? Tôi chưa bao giờ gặp cô. Có phải do cô giở trò quỷ không? Mọi người hãy nghe tôi đã, trước tiên cứ tống cổ cô ta ra! Chúng ta đều là hàng xóm tốt, có gì cũng từ từ bàn bạc được.”

“Hàng xóm tốt à?” Tôi mỉm cười, “Chả phải anh béo đó là hàng xóm của anh sao? Bản thân anh ta không vi phạm nội quy mà bị chính anh gài bẫy. Có đôi khi, người quen chưa chắc đã đáng tin hơn người xa lạ đâu. Suy cho cùng, càng quen thì càng hay điểm yếu của người ta ở đâu.”

“Đúng vậy, đừng nói hàng xóm, ngay cả người thân thì có mấy ai tốt với nhau thật lòng đâu mà!” Bà cụ than thở.

Tôi làm nhịp tim điên cuồng của mình bình tĩnh lại đôi chút, lời giải thích của tôi có tác dụng, xem ra ít nhất tôi sẽ không phải chết ngay tức thì.

“Nhưng mà…” Bà cụ nhìn tôi, “Cháu gái, cháu là người bên nhà nào?”