Người thả thính cô đang ngồi trong phòng khách ở biệt thư Mạc gia, hắn nhìn chăm chú điện thoại nhưng mãi vẫn không có thấy tin nhắn trả lời.

Rõ ràng hắn làm theo lời chỉ dẫn mà, sao cứ cảm thấy không có tác dụng vậy chứ.

Hay là hắn bị lừa, không khí ngưng tụ thành một lớp sương mỏng rồi, người hầu trong nhà sợ đến mức muốn lăn ra ngất.

Bà Mạc thì tâm tình vui vẻ như lừa được ai đó thứ gì, nên không rảnh quan tâm đến mặt lạnh nhà mình như thế nào.

Bà ấy vốn là người nhiều chiêu trò, bà ấy không phải không quan tâm con của chồng, mà ngược lại nữa kia, rất quan tâm.

Dù hắn luôn không nghe nhưng bà cũng không phải người dễ chơi làm gì có chuyện bỏ cuộc dễ vậy.


Bà ấy có thể khiến Mạc Quân Ngôn chấp nhận thân phận của bà ấy, lại còn chung sống rất dễ dàng với hắn có thể nhận ra rằng bà là một người lắm chiêu.

Vốn tâm tình khá vui vẻ, nhưng bị cái khí lạnh trong nhà này làm cho lạnh hết cả người, bà đành đi ra nhìn vào cái tên mặt lạnh nhà mình ân cần hỏi
Bà Mạc: “ Con trai à, con hết nơi để trút giận rồi hay sao mà lại chạy về nhà chứ, mẹ nhớ dạo này đâu có ai đến tìm con gây sự hay chọc vào con đâu”
Mạc Quân Ngôn: “...” – thói quen của hắn luôn là im lặng không đáp trả mọi vấn đề, mắt vẫn cứ dán vào cái điện thoại.

Bà Mạc: “Con trai à, dạo này biết dán mắt vào điện thoại rồi hả,không lẽ lại yêu đương, à không, không lẽ công ty có chuyện sao” – bà nói đến chuyện yêu đương của Mạc Quân Ngôn mà tự bản thân phủ định luôn, thằng con này mà thích ai đó chắc bà sẽ đi bằng hai chân mất.

Bà Mạc: “Nếu công ty có chuyện con cứ đi xử lý đi, đừng có ở đây mà tỏa khí lạnh nữa, nhà mình có điều hòa mà, bây giờ cũng chưa nóng lắm, không cần con ở đây làm máy điều hòa đâu” – như vậy là cướp công việc của người khác đó con trai...!
Người hầu xung quanh thầm mặc niệm, cả thế giới này người duy nhất vẫn ngang nhiên nói chuyện như vậy với cậu chủ chỉ có thể là bà chủ nhà này.

Điều hòa Mạc Quân Ngôn: “...” – Bà dì này mới đi làm chuyện xấu hay sao, tâm tình có vẻ rất vui, nên lá gan cũng vui lên hả.

“ Nếu dì rảnh quá, thì nên đi chơi đi, dì ở trong nhà cũng chỉ tốn tiền điều hòa.” – Mạc Quân Ngôn đáp vu vơ
Đi chơi cũng rất tốn tiền đó con trai à....!
“ Vậy nếu dì đi shopping thì có thể hưởng ké điều hòa ở trung tâm thương mại sao, nhưng vào đó cũng nên mua gì chứ” – Bà Mạc hàm ý nói vu vơ
“ Trong thẻ dì còn rất nhiều tiền”
Hay lắm, quản luôn thẻ của dì...!
“ Dì thèm vào tiền của con..hứ” – bà Mạc liếc hắn
“ Vậy từ tháng sau không cần lấy nữa” – Mạc Quân Ngôn lạnh lùng đáp
Lại nữa, chiêu cũ rích à con trai.

“ Vậy từ tháng sau chúng ta sẽ ăn chay, cũng không cần người giúp việc, tiền điện trong nhà cũng phải giảm tuyệt đối, con cũng không cần đi xe đi làm, tốn tiền xăng, chuyển sang đi xe đạp hoặc đi bộ đi..” – bà Mạc lại vu vơ nói tiếp

Dì cũng dùng chiêu cũ rích đó!!!
Hắn biết liền bà dì kế sẽ chơi bài này mà.

Lần nào hắn dọa bà ta cũng dũng mãnh đáp trả.

Đúng là điếc không sợ súng.

Nhưng bản thân hắn cũng không thể không nhường bộ.

Hắn từng trải qua cảm giác cả tháng ăn chay, không có người giặt quần áo, nấu cơm, nóng phải quạt tay, không có xe đi.

Bà ấy còn dám rút hết xăng trong xe, đêm còn đi trộm toàn bộ ví trong nhà.

Hắn không phải chưa từng sống khốn khổ, nhưng cuộc sống ngày xưa còn sung sướng gấp mấy lần cái cuộc sống của bà dì này.

Nói chung nhờ khá nhiều thủ đoạn mà hắn cũng không thể xem thường bà.


Mạc Quân Ngôn: “Hừ..” – Hắn lấy chìa khóa xe đi ra khỏi nhà.

Quản gia Ngô: “Phu nhân, thực sự tháng sau phải làm như vậy sao ạ” – ông ta sợ cái cảnh ấy lắm rồi, từng trải qua rồi chứ sao.

Đối với người khác mấy việc bà chủ vừa nói có vẻ dễ dàng, nhưng nếu dễ như vậy thì cậu chủ cũng không nhượng bộ bà chủ.

Tích kiệm của bà chủ còn đáng sợ hơn đi làm ni cô, sợ, đương nhiên sợ, haizzz nghĩ thôi cũng không muốn nghĩ rồi.

Bà Mạc: “Nó chỉ bảo tháng sau không lấy tiền nữa, chứ có bảo nhất định là tháng sau đâu.” – Bà Mạc vui vẻ đáp lại quản gia
Bà xách túi ra ngoài, kêu quản gia chuẩn bị xe, quản gia vẫn hơi mơ hồ, nhưng đúc kết, không cần hiểu quá sâu cái vấn đề hại não này