Đế Mộng
Một người đàn ông đeo kính đen đứng ở khu bảo vệ.

Người bảo vệ biết người này, hắn cũng sống ở đây.

Nhưng người bảo vệ cũng chỉ gặp hắn vài lần vì hắn rất đẹp trai, thêm vào đó với dáng vẻ bất cần, vô cảm như vậy nên để lại một chút ấn tượng.

Nhưng có ấn tượng cũng chỉ là mơ hồ, nên để đảm bảo an toàn cho người trong khu, bảo vệ cũng không thể sơ xuất cho người lạ vào.

Bảo vệ: “Cậu đợi một lát, tôi đi tìm quản lý, ông ấy vừa đi tìm một chú chó bị lạc trong khu rồi” – nhìn người đàn ông trước mặt và nói.

Mạc Quân Ngôn: “Bảo với ông ấy tôi là chủ căn nhà số 6 là được rồi”
Mạc Quân Ngôn đứng trước cửa phòng bảo vệ vì lý do rất củ chuối là hắn không xác nhận được thân phận.

Hắn mua nhà ở đây từ tầm ba đến bốn năm trước, nhưng hắn chỉ mua vì cảm thấy mua nhà là một trong những việc cần làm.


Cũng không nhớ rõ lý do hắn muốn mua nhà.

Mấy năm nay Mạc Quân Ngôn luôn ở công ty, đi công tác, lâu lâu sẽ về nhà chính Mạc gia nên luôn không về đây.

Nên người bảo vệ mới không cho hắn vào nhà.

Trong lòng hắn dạo này luôn không thoải mái.

Gần một tuần rồi hắn không hề nhắn tin cho cô.

Hắn biết cô không thích hắn, cũng có lẽ do hắn quá đường đột.

Hắn chợt nhận ra bản thân mình cần bình tĩnh.


Cần cho bản thân thời gian để an tĩnh.

Cuộc sống nhàm chán vô vị giống như mặt nước tĩnh lặng, cô bé ấy xuất hiện như viên đá ném vào mặt hồ.

Hắn không muốn mất đi giai điệu duy nhất đó của hắn nữa.

Mạc Quân Ngôn trong lòng đang mê man suy nghĩ thì bất tri bất giác hắn ngước đầu lên, tầm mắt của hắn nhìn thấy một bóng người đang đi về phía này, trong miệng đang ngậm cây kẹo, vừa đi vừa cười nhìn rất lưu manh.

Nhìn cô bây giờ rất đáng yêu, không biết có phải là vừa làm chuyện xấu gì không, nụ cười gian trá làm khuôn mặt ấy tỏa sáng.

Giang Y Linh, vừa đi vừa hơi cúi mặt xuống, phát giác có cảm giác có người đang nhìn mình liền nhìn lên.

Đậu má!
Ai có thể nói cho cô biết tại sao tên ôn thần này lại xuất hiện ở chỗ đây không?
Mạc Quân Ngôn thấy cô nhìn về phía mình, liền giơ tay lên vẫy chào.

Còn nở nụ cười thân thiện nhất của hắn nữa.

Giang Y Linh: “...” – sao tự nhiên cười với cô...đáng sợ quá đi!