Ngao Toản là con trai thứ hai của Ngao Thiết, hắn có hai người con trai, nhưng con trai đầu không biết vì nguyên nhân gì mà mất đi.

Vậy nên bao nhiêu năm nay Ngao Toản nhận được toàn bộ sự tín nhiệm của Ngao Thiết mà hoành hành khắp nơi.

Tên này là một tên điên.

Hắn là kẻ làm việc không suy nghĩ, và thích giết người.

Bữa tiệc của cô sao lại để cho tên điên này vào.

Phụ hoàng bị điên luôn rồi sao!
Cùng lúc đó, Giang lão gia nhận được một cuộc gọi nói rằng ông phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Nơi này không phải là nơi an toàn.

Giang lão gia không đi ngay.

Ông không hoàn toàn tin vào lời của hắn, miếng bánh từ trên trời rơi xuống ông không thể cứ thế mà nhặt được.

Nhưng ông biết rằng buổi tối hôm nay chắc chắn có chuyện.

Ông cần nghĩ ra cho mình một đối sách an toàn nhất.

Ông dặn Lục Tiểu Bảo chuẩn bị một chút, một lát nữa đưa Giang Mẫn đi từ phía lối thoát hiểm.

Ông đã sắp xếp người tiếp ứng.


Sắp xếp xong cho hai vợ chồng Giang Mẫn, ông cho người của mình âm thầm tiến vào.

Còn ông thì sẽ có biện pháp bảo vệ mình, con người luôn cần chuẩn bị một số bùa hộ mệnh cho bản thân.

Giang lão gia chống cây gậy đi ra chỗ Hoàng hậu.

“ Ngao Toản, không biết hôm nay cậu đến đây làm gì?” – ngữ khí bình tĩnh đến mức khiến cho Ngao Toản phải giơ ngón cái lên.

Không hổ là người đã trả qua gần hết một kiếp người.

“ Giang lão gia đúng là danh bất hư truyền.

Vẫn oai phong uy vũ như vậy.

Vãn bối bái phục.

Hôm nay vãn bối chỉ đơn thuần đến chúc mừng mà thôi”
Hắn móc trong túi áo ra một tấm thiệp: “Đây này, có thiếp mời đàng hoàng nhé”
Giang lão gia cũng chỉ biết rằng người của bang Ngao Thiết nhưng không thể ngờ lại cử Ngao Toản đến.

“Lão phu già rồi, không còn được như các cậu, người trẻ mà luôn có tinh thần và sự kiêu ngạo đúng không nào.

Bữa tiệc này, chắc rất đặc sắc phải không cậu bé” – Giang lão gia chống gậy chầm chậm đến chỗ hắn.

Giang lão gia nhìn thẳng Ngao Toản, trong mắt hắn lóe lên một tia sáng.


Ngay sau đó, Ngao Toản rút súng ra chĩa vào Giang lão gia.

Âu Dương Hinh Vân kéo Hoàng hậu ra phía sau mình bảo vệ.

Cùng lúc đó những vệ sĩ đi theo ông cũng đồng thời nhanh tay đập vỡ các chai rượu vang, tạo thành tiếng loảng xoảng rất chói tai.

Họ cầm mảnh vỡ nhắm vào Ngao Toản.

Ai ai cũng biết vào đây không được đem theo súng hay dao bên người.

Nhưng trên người hắn lại có.

Lòng người càng hoang mang hơn.

Người bên phía Ngao Toản thì chẳng nhúch nhích cứ đứng im như vậy.

....!
Giang Y Linh nhìn vào màn hình, cô chỉ nhìn mà chẳng làm gì.

Nhưng Tiểu Sanh biết, lúc này cô đang rất tức giận, cả người cô được bao trùm bởi sát khí.

Ngao Toản, tao mong rằng mày chắc chắn mình có thể trả hết được cái giá của việc làm này.

....!
Trong góc tối, nhân lúc mọi người không chú ý, Lục Tiểu Bảo vội vàng dẫn Giang Mẫn rời khỏi đây.

Giang Mẫn: “Còn ba” – bà ta hỏi Lục Tiểu Bảo.

Lục Tiểu Bảo: “Ba bảo chúng ta đi.

Chắc chắn có chuyện cần chúng ta làm, ba sẽ không sao đâu.”
Giang Mẫn định nói gì nhưng lại im lặng đi theo.