Chuyện sau đó cô chẳng biết gì nữa vì Hoàng gia đã chặn mọi thông tin, ngay cả Âu Dương Hinh Vân cũng bị cấm túc một thời gian dài.

Sau khi hết hạn cấm túc bỗng nhiên Hinh Vân lại trở thành Thiên Nhân tiếp quản Thiên Sát.

Điều này là biến động rất lớn.

Vì từ trước tới này, Thiên Nhẫn sẽ không nhận chủ khác khi chủ nhân còn sống.

Từ sau lần đó, Giang Y Linh không mấy khi được gặp mặt Âu Dương Hinh Vân vì cô quá bận, vậy nên chuyện về người đàn ông đó cô cũng dần quên luôn không hỏi Âu Dương Hinh Vân.

Giang Y Linh nhìn hai người.

Giang Y Linh cảm giác giữa hai người họ là sự buông bỏ để giữ lấy lòng tự tôn cuối cùng.

Mẹ của Ngao Minh bị Âu Dương Hiên ép chết, từ đó gia đình hắn tan nát, dù tình yêu giữa họ có lớn lao đến mức đâu cũng không thể vượt qua được rào cản lớn như vậy.

Họ mắc kẹt trong mê cung tự tạo ra.

Không có lối ra, họ cũng không thể nắm tay nhau vượt qua nơi đó.


Vậy nên cả hai phải buông bỏ, bỏ đi trái tim của mình.

Họ đều gửi gắm cho đối phương, nhưng cả hai chẳng ai có thể cầm lấy hay giữ lại.

Ngao Minh không muốn làm tổn thương Âu Dương Hinh Vân nhưng hắn áy náy với mẹ mình, làm thế nào cũng khiến chính mình bị thương, hắn là một kẻ thông minh.

Vậy nên đã chọn cách từ bỏ rồi quên đi, rũ bỏ trái tim đầy vết thương ấy.

Giang Y Linh không bao giờ nghe Âu Dương Hinh Vân nhắc đến người cô từng thích, cô nghĩ Hinh Vân từ bỏ rồi.

Mà cũng đúng, lúc đó bản thân cô còn chẳng lo được, sao có thể để ý đến người khác.

Ngao Minh thấy không khí ngưng đọng liền xua xua tay gọi: “Này này, các người lái vấn đề đi hơi xa rồi đó.”
Hắn ngả người về sau rồi nói tiếp: “Giang Y Linh ân oán của tôi với cô tính sau được không! Cô giao Ngao Toản cho tôi.” – ngữ khí bình thường nhưng trong đáy mắt hắn lại nổi lên một trận phong ba.

Giang Y Linh: “Việc gì tôi phải đưa cho anh, chính anh là người thất hứa, thời gian lấy đồ đã qua, vậy nên hắn sẽ thuộc về tôi.” – cô lạnh lùng nói.

“Cô muốn lật lọng!!!” – Ngao Minh nổi đóa.


“Không phải tôi muốn lật lọng, mà do anh đến trễ, thất hứa.

Vả lại vụ làm ăn này tôi cũng không có lời lãi gì, tại sao tôi phải đứa Ngao Toản cho anh.” – cô vẫn bình tĩnh đáp lại.

“Tôi...” – hắn biết người làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, với lại cô ta còn đặc cách cho Tiểu Sanh đi đón hắn vậy mà hắn vẫn đến trễ.

Đó là sự giới hạn cuối cùng của cô, hắn không có quyền kỳ kèo nữa.

“Nhưng tôi có một việc muốn xin cô.” – Hắn ép tâm trạng của mình xuống.

“Nói đi”
“Nếu cô giết hắn thì phải cho tôi đứng bên cạnh.”
Giang Y Linh: “Được.”
Nghe vậy, Ngao Minh mới bình tĩnh hơn.

Hắn muốn chính mắt nhìn thấy Ngao Toản chết, chỉ khi Ngao Toản chết người đó mới biết thế nào là thất bại.

Hắn nghĩ hắn luôn đi đúng mọi nước cờ.

Tự mình coi mình là chủ của tất cả mọi người sao.

Nằm mơ rồi.